Dương Minh không thèm để ý đến nàng, từ từ dọn đồ ăn bỏ vào ngăn tủ. Chẳng qua hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Tuyết. Dát, cô nàng này có lẽ tức muốn chết.

Dương Minh đột nhiên cảm thấy làm Hạ Tuyết tức điên lên cũng là chuyện hay. Hai người từ lúc quen nhau đến giờ luôn không ngừng châm chọc nhau, xảy ra không ít hiểu lầm. Dù hiểu lầm đã biến mất, hơn nữa hai người đã là bạn tốt, nhưng chẳng qua hai người không khác gì oan gia, vừa thấy mặt đã ưỡn ngực mà cãi nhau.

"Bây giờ được chưa?"

Hạ Tuyết thấy Dương Minh đã để đồ xong liền hỏi một câu.

"Ồ, được rồi. Không đúng, chị chờ chút."

Dương Minh giả vờ nhớ ra điều gì đó, gãi gãi đầu.

"Cậu lại muốn như thế nào?"

Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn Dương Minh.

"Vừa nãy uống nhiều bia quá, tôi đi vệ sinh."

Dương Minh nói xong liền cười ha hả rồi rời đi.

"Trước khi chiến hay đái nhiều."

Hạ Tuyết tức giận, không để ý đến việc mình là con gái mà mở miệng mắng. Chính cô cũng vậy.

Dương Minh nghe xong không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lời như vậy mà cũng có thể nói ra sao? Ngất, cô vừa rồi cũng uống nhiều, sao không đi vệ sinh? Nhịn chết được rồi.

Dương Minh thoải mái giải quyết vấn đề rồi đi ra. Nhưng lại thấy Hạ Tuyết đứng trước cửa nhà vệ sinh, không khỏi kinh ngạc nói:

"Cô không gấp như vậy chứ, chạy đến toilet chờ tôi?"

"Gì mà chờ cậu? Mau ra đi, tôi cũng đi vệ sinh."

Hạ Tuyết đỏ mặt nói.

"Dát, không phải chị vừa nói gì à? Sao chị cũng đi vậy?"

Dương Minh vừa nghe liền vui vẻ, còn nhìn chằm chằm nàng.

"Tôi... tôi thích thế."

Hạ Tuyết giải thích rồi vào trong.

Dương Minh thầm nghĩ, cô đóng cửa mà nghĩ tôi không thấy sao? Nhưng kết quả, Dương Minh vẫn quay đầu nhìn vào trong.

Hạ Tuyết vừa nãy uống khá nhiều. Nếu Dương Minh không nói đi vệ sinh, nàng còn chẳng cảm thấy gì. Nhưng khi Dương Minh vừa nói, nàng lại cảm thấy buồn buồn rồi đi vệ sinh.

Sinh lý con người thật kỳ quái. Người khác ngáp, mình cũng theo. Đi vệ sinh cũng như vậy.

Hạ Tuyết vào toilet, liền cởi quần xuống. Dương Minh ở ngoài chút nữa là phun máu mũi. Trắng thật, tròn thật.

Dương Minh lắc đầu, vội vàng thu mắt về. Hôm nay sao vậy nhỉ? Bình thường mình không làm như vậy mà. Bình thường mình cũng không đi rình trộm người khác, sao hôm nay lại đi nhìn trộm Hạ Tuyết?

Chẳng lẽ mình háo sắc? Không đúng, nhất định là bị Hạ Tuyết làm cho tức, nhất định như vậy. Dương Minh cố gắng nhìn không tiếp tục nhìn nữa, quay đầu lại đi vào giữa phòng.

Sao mình lại như vậy? Sao lại biến thành như vậy? Dương Minh tự vỗ đầu.

Chẳng lẽ do mình uống bia? Không đúng, mình uống tốt lắm mà. Dương Minh thầm nghĩ như vậy.

Dù nghĩ là nghĩ, nhưng Dương Minh không thể thoát khỏi hình ảnh vừa rồi trong đầu. Chẳng lẽ mình có hứng thú với cô ta?

Tuy nói Hạ Tuyết trông khá đẹp, dáng người nóng bỏng, nhưng tính cách của cô ta không phải loại mình thích. Làm bạn còn được, chứ làm bạn gái thì thôi.

Dương Minh buồn bực trong lòng, chẳng qua lâu rồi chưa được phát tiết hay sao? Không được, sau khi chuyện này kết thúc, phải nghĩ cách phát triển thêm mối quan hệ với cô bé Mộng Nghiên nhà ta. Chứ bây giờ làm sao đến nhà bố nuôi tìm Tiếu Tình được? Lưu Duy Sơn mà biết thì chết.

Đang suy nghĩ thì Hạ Tuyết từ trong toilet đi ra. Thấy Dương Minh, nghĩ đến việc mình vừa nãy trêu hắn lại thành mình, nàng có chút xấu hổ, vội nói:

"Chắc chắn giờ cậu đã đấu xong rồi chứ?"

"Ồ, đấu rồi, tốt lắm."

Dương Minh cười cười nói:

"Chị giải quyết xong rồi chưa?"

"Đi chết đi."

Hạ Tuyết tức giận, cầm lấy một chiếc ghế ném vào Dương Minh.

"Chị không phải nói là đấu sao? Sao lại dùng ghế?"

Dương Minh trừng mắt nhìn nàng.

"Đúng thế, chỉ là tôi không nói không được dùng vũ khí."

Hạ Tuyết cười đắc ý.

Dương Minh mặc dù mạnh, nhưng nếu bị ghế nện trúng thì nguy rồi. Hắn vội vàng tránh ra, chiếc ghế nện xuống mặt đất.

"Bọn họ hình như đang đánh nhau."

Ngồi trong phòng, Vương Chí Đào khó hiểu hỏi Hoàng Hữu Tài.

"Có chuyện gì thế này?"

Hoàng Hữu Tài cũng có chút khó hiểu, sao hai người kia lại đánh nhau.

"Chú cho thuốc vào trong rượu đúng không?"

Vương Chí Đào cảm thấy đó không phải thuốc kích thích mà là thuốc gây sự đánh nhau. Hình như còn dùng ghế nữa.

"Chắc không phải đâu. Thuốc này chú nhờ người mua từ Ấn Độ về đó."

Hoàng Hữu Tài lắc đầu:

"Có phải là do uống nhiều bia thôi không?"

"Ai biết được."

Vương Chí Đào nói:

"Chẳng qua đánh nhau rồi mệt mỏi, không chừng còn nghĩ đến chuyện khác nữa."

"Cũng đúng, dù sao chúng nó là chó cắn nhau mà."

Hoàng Hữu Tài nói.

"Hạ Tuyết, cô đừng quá đáng. Muốn đánh thì dùng tay không chứ."

Dương Minh nhìn sàn nhà bị lún thành một hố, tức giận nói.

"Sao? Định cắn tôi à?"

Hạ Tuyết nhìn Dương Minh, đắc ý nói.

"Cắn?"

Dương Minh toát mồ hôi, cô gái này sao còn có thể nói vậy? Cô không biết từ "cắn" còn mang ý nghĩa khác sao? Chính những lời trước đây của Hạ Tuyết lại khiến Dương Minh bất giác nghĩ đến, nhưng hắn cố không để lộ ra.

"Đúng rồi, có giỏi thì cắn tôi đi."

Hạ Tuyết tưởng Dương Minh không dám, tiếp tục hét.

"...."

Dương Minh không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy trong người nổi lên một cơn giận dữ. Cảnh tượng trong toilet chẳng biết sao lại xuất hiện trước mắt.

Dương Minh thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa với Hạ Tuyết nữa, nhanh chóng quyết đoán thắng.

Thấy Dương Minh ép tới, Hạ Tuyết cũng không yếu thế, nàng vốn là cao thủ đấm bốc, đã từng đạt danh hiệu người mạnh nhất trong trường.

Theo Hạ Tuyết, Dương Minh dù đánh giỏi đến đâu cũng chỉ là lưu manh. Lưu manh sao có thể sánh bằng người được đào tạo chính quy?

"A."

Hạ Tuyết đánh một quyền vào Dương Minh, có vẻ như nàng muốn khiến hắn gục xuống.

"Chị có phải ăn không đủ no không?"

Dương Minh dễ dàng tránh khỏi, vui vẻ trêu chọc:

"Vừa nãy bảo ăn mà không ăn, bây giờ yếu như vậy sao?"

"Hừ."

Hạ Tuyết không ngờ một quyền mạnh của mình lại bị Dương Minh dễ dàng tránh khỏi, nên rất không phục, tăng tốc độ.

"Còn nữa không?"

Dương Minh đưa tay dễ dàng túm lấy cổ tay Hạ Tuyết.

"Buông ra."

Hạ Tuyết không ngờ lại bị Dương Minh bắt được, có chút tức giận rụt tay về.

"Không buông thì sao? Buông ra để chị tiếp tục nhảy như con khỉ sao?"

Dương Minh nói.

"Được rồi, nhận thua chưa?"

"Ai thua?"

Hạ Tuyết đột nhiên giơ chân đá vào chỗ kín của Dương Minh.

"Mẹ nó!"

Dương Minh mở miệng chửi, vội vàng nghiêng người tránh khỏi. Bởi vì hai tay đang nắm lấy tay Hạ Tuyết, nên khi lùi về sau, hắn đã đẩy vào bụng nàng.

Dương Minh rất tức giận, ban đầu còn định trêu Hạ Tuyết một chút. Hắn căn bản không định ra tay. Nhưng thấy Hạ Tuyết chơi chiêu này, nếu không tức thì mới là lạ.

"Con mẹ nó chứ, muốn ông tuyệt tự hả?"

Dương Minh giận dữ ôm lấy Hạ Tuyết.

"Ai... ai bảo cậu đừng buông tôi ra!"

Hạ Tuyết lúc vung chân đã rất hối hận, đúng là hơi xúc động. Dương Minh không phải tội phạm. Dương Minh là bạn của mình. Mặc dù nói là đấu, nhưng không thể đánh chiêu hiểm như vậy được.

Thực ra, Hạ Tuyết đã giảm lực không ít. Nhưng điểm yếu của cô là miệng hay nói, khi thấy Dương Minh tức giận như vậy, nàng càng không chịu nhận sai.

Tóm tắt:

Dương Minh và Hạ Tuyết tuy đã quen biết và trở thành bạn tốt, nhưng giữa họ vẫn luôn tồn tại những màn châm chọc và hiểu lầm. Họ châm chọc nhau khi gặp mặt, và trong một tình huống hài hước, Hạ Tuyết bất ngờ tấn công bằng ghế khi Dương Minh trước đó trêu chọc cô về việc đi vệ sinh. Cuộc chiến giữa họ trở nên hài hước và gay cấn với những mấu thuẫn không thể thiếu trong mối quan hệ oan gia của họ.