Từ đầu đến cuối, Dương Minh có thân phận gì, Quách Kiện Siêu cũng không thể hiểu được, nhưng hắn không dám hỏi, ai lại ngại cái mạng dài của mình làm gì!
Nhìn thấy Bạo Tam Lập cầm cây súng đùa nghịch, Quách Kiện Siêu không tự chủ run lên một cái. Gì thế này! Bớt giỡn đi, chỉ cần một câu nói thôi là móc súng ra liền, những người này không thể trêu chọc được đâu!
Tất cả đều tại mình, sắc mê ý loạn, muốn theo đuổi Tôn Khiết, không ngờ gặp phải một nhân vật cường thế như Dương Minh. Chẳng qua, Tái ông mất ngựa mà lại được phúc, lần này mình cũng có cơ hội lên đời rồi!
Nếu không có Bạo Tam Lập ủng hộ, có đánh chết hắn cũng không dám làm ra cái loại chuyện mưu đoạt gia nghiệp này! Nghĩ đến đây, Quách Kiện Siêu cũng dần bình tĩnh lại, lập tức cười cười nói với Bạo Tam Lập:
"Báo ca, chúng ta nghiên cứu cái kia trước nhé!"
"Được, Quách tổng, để tôi gọi Hầu tổng lại, chúng ta cùng nhau thảo luận!"
Bạo Tam Lập gật đầu, Dương Minh giao cho hắn chuyện này, cũng giống như là Y tiên sinh vậy, cho nên Bạo Tam Lập không thể không làm tốt được.
"Báo ca, ngài đừng gọi em là Quách tổng gì cả, đâu cần phải khách sáo vậy, cứ gọi là tiểu Quách được rồi."
Quách Kiện Siêu thấy Bạo Tam Lập khách khí như vậy, lập tức kinh sợ nói.
"Haha, Quách tổng quá lời, bây giờ tôi và cậu cùng làm việc cho Dương ca, vậy thì không có bối phận cao thấp gì. Tôi gọi cậu là Quách tổng cũng đúng thôi!"
Bạo Tam Lập cười nói:
"Những lời này đừng nói nữa, chúng ta làm việc chung với nhau, thì cũng là quan hệ cùng cấp, về sau còn nhờ vả lẫn nhau!"
"Vâng, Báo ca nói rất đúng, chúng ta đều làm việc cho Dương ca hết!"
Trong lòng Quách Kiện Siêu kích động vô cùng. Bạo Tam Lập là ai, là lão đại Tùng Giang, thế mà lại cùng cấp với mình! Xem ra, làm việc cho Dương Minh rất là tốt nha. Vô tình thân phận được đề cao không ít! Tuy rằng Quách Kiện Siêu trước kia nghĩ là phó tổng của tập đoàn Vương thị đã rất ghê gớm rồi, nhưng cũng chỉ có địa vị trong thương trường. Bây giờ lại có mối quan hệ này với Bạo Tam Lập, địa vị xã hội của Quách Kiện Siêu được đề cao không ít. Ra ngoài nói lên, mình là anh em của Bạo Tam Lập, vậy thì có bao nhiêu mặt mũi rồi!
"Nhưng mà Báo ca gọi em là Quách tổng thì quá khách khí rồi. Như vậy đi, em gọi ngài là Báo ca, ngài cũng gọi em là Quách lão đệ đi! Dù sao chúng ta cùng làm việc cho Dương ca, xưng huynh gọi đệ cũng được mà!"
"Sảng khoái!"
Bạo Tam Lập gật đầu, vỗ vai Quách Kiện Siêu nói:
"Cậu yên tâm, cậu là lão đệ của tôi, về sau ở Tùng Giang có ai dám khi dễ cậu thì nói với tôi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu em bị khi dễ thì sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Dương ca!"
Quách Kiện Siêu lên như diều gặp gió, nói như mưa.
Không lâu sau, Hầu Chấn Hám đã tới. Vừa rồi lúc Dương Minh đến, Hầu Chấn Hám đang xử lý công việc, nên không ra chào hỏi. Lễ mừng năm mới sắp đến, mà dưới tay hắn là rất nhiều lính, đương nhiên phải có ít tiền tết và tiền thưởng. Mà mấy thứ này thì Bạo Tam Lập làm không được, nên chỉ có thể nhờ vào hắn!
Bây giờ vừa xong, cũng nghe nói Dương Minh có đại sự cần thương lượng, nên vội chạy đến đây:
"Có chuyện gì? Chuyện gì quan trọng cần phải thương lượng?"
Hầu Chấn Hám mở cửa ra, trực tiếp hỏi.
"Để cho Quách lão đệ nói cho ông biết một chút!"
Bạo Tam Lập đối với việc kinh doanh không hiểu gì hết, nên trực tiếp giao cho Quách Kiện Siêu.
Vốn chuyện này nằm trong tay của Quách Kiện Siêu, nên tình huống bên trong rất quen thuộc. Lấy hợp đồng ra nói sơ qua kế hoạch của mình:
"Hầu ca, chuyện là như vậy."
"Ừ, nghe không tồi!"
Hầu Chấn Hám gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hắn cũng là một người biết làm ăn, bằng không thì Bất Dạ Thiên và công ty bảo toàn Danh Dương cũng không được như bây giờ. Khi nghe về kế hoạch của Quách Kiện Siêu xong, hắn cũng biết rằng chuyện này rất khả thi!
Đúng vậy, trong tay có văn kiện pháp luật, thì sợ gì? Chẳng qua, việc này muốn làm thì ai đi làm? Để người không biết gì hết đi làm thì tỷ lệ thành công quả thật không cao. Nhưng nếu để Hầu Chấn Hám hoặc Bạo Tam Lập thực hiện thì thành công đã nắm chắc trong tay rồi! Không nói về các phương diện khác, chỉ riêng luật sư bên mình cũng đã là một kẻ khó chơi rồi. Chứ còn gì nữa, luật sư của hắc bang, ai là hiền đâu?
Vậy nên, chuyện là như vậy. Không thể để người khác làm, nhưng nếu giao cho Hầu Chấn Hám thì mọi việc dễ dàng hơn. Hầu Chấn Hám mời vài luật sư giỏi đến, cùng thảo luận về chuyện này.
Vì tất cả đều là người nhà, nên loại luật sư nửa trắng nửa đen này cũng không tị hiềm. Hầu Chấn Hám nói thẳng ra mục đích của mình, mấy ông luật sư đều là tay già dặn, nhìn sơ qua là biết nên giải quyết thế nào.
Tài sản của hắc bang là phiền toái nhất. Trong các bang phái, người đứng tên sản nghiệp thường là lão đại. Khi lão đại này chết, vấn đề sở hữu đống tài sản đó rất phức tạp, nhưng những người này chuyên xử lý những phiền phức đó. Trước đây, sản nghiệp của Vu Hướng Đức cũng do bọn họ phụ trách tiếp quản.
Vì thế, đối với việc chiếm đoạt tài sản của người khác, với các vị này mọi thứ rất quen thuộc như ăn cơm. Nghe xong, họ lập tức đưa ra nhiều ý kiến.
Dương Minh từ Bất Dạ Thiên ra, liền đến nhà của Lưu Duy Sơn. Trên đường đi, cũng gọi điện về nhà, báo cho cha mẹ biết là mình đi làm khách của cha nuôi, không cần phải lo lắng.
Vợ của Chung Hàn Lâm và đứa cháu đã đến nhà của Lưu Duy Sơn trước rồi. Khi Dương Minh tới, Tiếu Tình và đứa nhỏ Chung Tiểu Tiểu đang chơi đoán bài.
Một bộ bài, hai người rút ra một lá, so lớn nhỏ. Tiếu Tình không rõ là gặp vận may gì, cứ liên tục rút lớn hơn Chung Tiểu Tiểu, làm cho bé phì cười, mặt đầy mất hứng.
"Chị Tiếu Tình à, chị không thể nhường con nít một chút sao!"
Dương Minh cười khổ, lắc đầu.
"Cái này, em bảo chị nhường thế nào? Hoàn toàn là dựa vào vận may."
Tiếu Tình bất đắc dĩ nói, vận khí của mình hôm nay quá tốt rồi, hay là qua Macao đánh bạc làm giàu?
"Haha, Chung Tiểu Tiểu, để chú chơi cùng con nha!"
Dương Minh cười nói.
"Chú cái gì, rõ ràng là anh mà, em đã mười tuổi rồi!"
Chung Tiểu Tiểu không phục, nhìn Dương Minh nói:
"Anh có thể giúp em thắng Tiểu Di?"
Dương Minh nghe vậy, suýt nữa thì ngã ngửa xuống đất. Anh? Tiểu Di?? Trời đất, nhóc gọi Tiếu Tình là Tiểu Di, còn kêu mình là anh. Muốn làm tổn thương anh và Tiếu Tình sao? Nhóc nhỏ này, thật sự biết cách làm tổn thương người khác!
Quả nhiên, Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Tiếu Tình một tia bất đắc dĩ. Bộ dạng của Tiếu Tình thật rất thành thục rồi, nhưng vẫn chưa già nha! Dương Minh trừng mắt nhìn Chung Tiểu Tiểu một cái, nói:
"Không được nói lung tung. Chú là em của Tiểu Di, em gọi chú là anh thì chẳng phải là rối loạn bối phận sao?"
"Được rồi, nếu anh giúp em thắng Tiểu Di, em sẽ gọi anh là chú!"
Chung Tiểu Tiểu chớp mắt nói.
"Được, đây là lời con nói đó!"
Dương Minh gật đầu:
"Nào, so lớn nhỏ phải không? Xem chú thắng Tiểu Di của con như thế nào nha."
"Thấy rồi hãy nói, anh trai!"
Chung Tiểu Tiểu vì không có cha mẹ cạnh, lại được ông bà nuông chiều, nên căn bản không sợ Dương Minh.
"Chị rút trước đi!"
Dương Minh ý bảo Tiếu Tình rút bài.
"Được rồi!"
Tiếu Tình bất đắc dĩ, thấy Dương Minh tích cực như vậy, cũng đành tiếp tục chơi bài. Nàng biết rằng Dương Minh làm vậy vì muốn tốt cho nàng, nên cảm thấy vui vẻ hơn.
Khi Tiếu Tình rút bài, thì Dương Minh và Chung Tiểu Tiểu, thậm chí là Tiếu Tình cũng há miệng to ra! Con hai bích! Theo phương pháp tính điểm của cách chơi này, con hai bích là quân bài lớn nhất, chỉ thua con hai cơ!
"Haha!"
Chung Tiểu Tiểu nhìn thấy cảnh này, lập tức cười đắc ý, trong mắt cô ấy đã hiểu rõ, anh nhất định thua rồi!
Dương Minh gãi đầu, xem ra Tiếu Tình thật sự rất có số! Không phục không được! Dương Minh thở dài, tự nhủ: Thua rồi cũng phải chấp nhận thôi!
Dương Minh tùy ý rút một lá bài lên bàn.
"Cái gì?"
Chung Tiểu Tiểu mở to mắt nhìn:
"Cái này cũng được sao?"
Lá bài Dương Minh vừa rút là con hai cơ, còn lớn hơn con hai bích của Tiếu Tình.
"Haha, thấy chưa? Kêu là chú đi!"
Dương Minh nhún vai nói.
"Không được, cái này là anh may mắn. Hai người thử lại đi!"
Chung Tiểu Tiểu cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ vận khí của Dương Minh quá tốt sao?
"Được rồi."
Dương Minh không muốn tranh cãi với trẻ con, gật đầu, bảo Tiếu Tình xáo bài rồi rút tiếp.
Lần này, vận khí của Tiếu Tình không còn tốt như trước nữa, nhưng vẫn rút được một lá rất lớn, con K rô; còn Dương Minh thì đơn giản hơn, thò tay vào rút một con ách, khiến Chung Tiểu Tiểu trợn tròn mắt.
Dù không hết lòng nhưng vẫn phải gọi:
"Chú."
Dương Minh cười vui vẻ, chớp mắt với Tiếu Tình, còn nàng thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên TV bắt đầu chiếu phim hoạt hình, Chung Tiểu Tiểu bỏ bộ bài xuống chạy đến xem TV, để lại Dương Minh và Tiếu Tình ở đây.
Tiếu Tình thu dọn bộ bài, bất đắc dĩ nói với Dương Minh:
"Em à, sao lại đi so đo với con nít vậy?"
"Ai bảo nó gọi chị là Tiểu Di, mà gọi em là anh? Có phải là muốn nói chị lớn hơn em mấy tuổi không!"
Dương Minh cũng nói.
"Nó làm sao biết quan hệ của chị và em? Thôi thì, con nít nói đúng sự thật. Quả thật chị lớn hơn em mười tuổi!"
Tiếu Tình thở dài.
"Chị Tiếu Tình, chị không vui sao?"
Dương Minh cảm nhận thấy trong mắt Tiếu Tình có vẻ phiền muộn.
"Không có gì, có gì mà không vui?"
Tiếu Tình khống chế cảm xúc rất tốt, trong nháy mắt đã cười trở lại.
"Chị Tiếu Tình."
Dương Minh giơ tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiếu Tình.
"Làm gì vậy? Không sợ người khác thấy sao?"
Tiếu Tình giật mình, vội rút tay về.
"Sợ gì? Quên năng lực của ông xã rồi à?"
Dương Minh cười.
"Ông xã gì? Em đừng nói lung tung. Nếu cha nuôi nghe thấy, không hay đâu!"
Tiếu Tình e thẹn nói:
"Chắc là em lại dùng năng lực để ăn hiếp con nít rồi, nếu không, làm sao em rút được bài lớn hai lần như vậy!"
"Haha, không dùng thủ đoạn thì làm sao đứa bé này nghe lời được!"
Dương Minh nói tiếp:
"Còn sợ chị buồn nữa sao? Thật ra, chị còn rất trẻ. Nói chị hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng bình thường."
"Hừ, ai đó lúc trước còn gọi người ta là bác gái."
Tiếu Tình oán trách.
"Trời đất."
Dương Minh sờ cằm, nói:
"Chẳng phải em đã giải thích rồi sao? Ai kêu chị gọi em là sắc lang?"
"Chẳng lẽ em không phải?"
Tiếu Tình trừng mắt thật đẹp, cười mỉa mai nhìn Dương Minh:
"Em có thể không thừa nhận, nhưng về sau không được tìm đến chị!"
"Ặc, chị Tiếu Tình, đừng nói chuyện này nữa."
Dương Minh xấu hổ đáp.
"Được rồi, không so đo nữa. Năm tháng thúc ép người ta già rồi, chị cũng không còn mấy tuổi xuân nữa. Sau này, em đừng bỏ rơi chị là được."
Tiếu Tình đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
"Chị Tiếu Tình. Em…"
Dương Minh vừa định nói gì đó thì bị Tiếu Tình chặn lại.
"Chị giúp mẹ làm việc, đừng nói nữa. Chị hiểu rồi, chỉ thán phục một chút thôi. Xuân xanh của chị là vô địch, tới năm mươi tuổi vẫn như vậy."
Tiếu Tình cười.
"A!"
Dương Minh mở to mắt, hiếm khi thấy Tiếu Tình trêu đùa mình như vậy. Nhìn tâm trạng của nàng tốt, anh cũng yên tâm.
Đến giờ cơm tối, Chung Hàn Lâm mới về. Gặp ông bạn già nhiều năm, tất nhiên muốn tâm sự đôi chút. Lưu Duy Sơn biết ông sẽ trở về sớm, nên đã chuẩn bị sẵn chén đũa.
Hai ông già vừa gặp mặt, liền ôm nhau, làm Dương Minh và Tiếu Tình trợn tròn mắt. Lưu Duy Sơn vốn bình ổn như vậy mà cũng có lúc nhiệt tình đến thế sao!
Hai ông vừa ăn vừa kể chuyện hồi đi học, Dương Minh cũng vừa ăn vừa nghe. Đặc biệt khi nghe đến đoạn hai ông già này bắt dế đá nhau, thì không nhịn nổi cười. Thật là có không khí của một gia đình hạnh phúc.
Sau bữa ăn, Dương Minh định đứng dậy về nhà thì bị Chung Hàn Lâm gọi lại:
"Lão Lưu, không ngại tôi và con nuôi của ông nói chuyện một chút chứ?"
Chung Hàn Lâm cười hỏi.
"Nói thì cứ nói đi, ông còn hỏi tôi làm gì?"
Lưu Duy Sơn cười trêu ghẹo.
Dương Minh hiểu rõ lý do Chung Hàn Lâm tìm mình, nên cũng không hỏi nhiều. Hai người đi đến phòng sách của Lưu Duy Sơn. Vì cả hai đều là khách, nên đều ngồi xuống ghế sofa, không ngồi vị trí chủ nhà.
"Dương Minh, giải phẫu hôm nay rất thành công! Ta lần đầu làm một ca như vậy đó!"
Chung Hàn Lâm cảm thán.
"Haha, Chung bá, con cũng không có cách nào khác, đều nhờ năng lực của con."
Dương Minh gật đầu.
"Với lại, cha nuôi của con có biết chuyện này không?"
Chung Hàn Lâm hỏi.
"Chưa, con chưa nói với cha nuôi, thậm chí cha mẹ ruột của con cũng chưa biết."
"Thật sao?"
Chung Hàn Lâm trầm ngâm rồi nói:
"Vậy thôi, đừng nói cho lão Lưu biết. Chuyện này càng ít người biết càng tốt."
Dương Minh gật đầu:
"Con cũng nghĩ vậy. Thất phu vô tội, hoài bích có tội mà!"
"Xem ra con rất tin tôi, sợ tôi nói ra sao?"
Chung Hàn Lâm cười.
"Chung bá, là bạn tốt của cha nuôi con nhiều năm, tình như thủ túc, còn thân hơn cả anh em ruột. Con nghĩ Chung bá sẽ không hại con đâu!"
Dương Minh nói.
"Con nói đúng. Tôi và Duy Sơn là anh em thân nhất, con là con nuôi của lão ấy, thì cũng là con nuôi của tôi!"
Chung Hàn Lâm gật đầu:
"Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đem hắn lên Bắc Kinh xử lý. Nhưng với con thì khác. Tôi không muốn con bị người xấu lợi dụng. Chuyện này dừng ở đây, con yên tâm đi. Chung bá sắp xuống lỗ rồi, không nói nhiều nữa."
"Vậy cảm ơn Chung bá!"
Dương Minh vội vàng cảm ơn.
"Không biết con và cô gái bị thương kia có quan hệ gì, nhưng là một trưởng bối, tôi vẫn phải nhắc nhở con: về sau làm việc phải suy nghĩ kỹ, đừng xúc động."
Chung Hàn Lâm nhấn mạnh:
"Hôm nay, chỉ có ta biết, không sao. Nhưng một ngày nào đó, nếu không phải người quen, thì sao? Sau này con có thể gặp nhiều phiền phức hơn đấy!"
"Con biết rồi, Chung bá, con sẽ cẩn thận."
Dương Minh khiêm tốn.
"Đứa con của Duy Sơn đã xảy ra chuyện, tôi không mong con nuôi của lão cũng gặp chuyện gì. Chúng ta đã già rồi, không chịu đựng nổi những cú sốc lớn."
Chung Hàn Lâm nói tiếp:
"Con xem, tuổi của Duy Sơn cũng không khác gì ta, nhưng rõ ràng già hơn ta. Vì sao? Chẳng phải vì chuyện kia sao? Vì vậy, Dương Minh, con phải nhớ: sau này không chỉ sống cho bản thân, mà còn vì người bên cạnh."
Dương Minh hít một hơi thật sâu, gật đầu. Chung Hàn Lâm vẫy tay đứng dậy, hai người ra ngoài.
"Lão Chung, ông nói gì với Đại Minh vậy?"
Lưu Duy Sơn thấy hai người ra, hỏi thoáng.
"Chỉ nói cho nó biết tình hình người bệnh thôi, để nó chuẩn bị tâm lý."
Chung Hàn Lâm đáp.
"À, vậy sao? Đi, phòng ngủ của tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Tối nay ngủ chung với tôi, ôn chuyện!"
Hôm nay tinh thần Lưu Duy Sơn rất tốt, hưng phấn nói.
"Ông không nói, tôi cũng sẽ quấy rối ông. Nhưng không biết chị dâu có đồng ý không?"
Chung Hàn Lâm cười.
"Thôi rồi, chúng tôi đã già rồi, còn tính chuyện ngủ một mình hay đôi đâu!"
Sở Huệ Phương vừa chuẩn bị chăn đệm, vừa nói.
Dương Minh chào tạm biệt vợ chồng Lưu Duy Sơn và vợ chồng Chung Hàn Lâm, chuẩn bị về nhà thì Tiếu Tình bất ngờ nói:
"Vừa đúng lúc chị cũng phải về. Đi chung đi, trời tối rồi, chị hơi sợ."
"Đúng rồi, Đại Minh, con đưa chị về nhé!"
Sở Huệ Phương lập tức nói.
"Cuối năm rồi, học sinh trong trường nghỉ hết rồi, không an toàn đâu!"
Dương Minh gật đầu:
"Yên tâm, nhiệm vụ hộ hoa sứ giả này để con."
Người nói vô tình, người nghe có ý. Tiếu Tình nghe Dương Minh nói làm hộ hoa sứ giả, trong lòng kinh ngạc. Lời này mà có thể nói tùy tiện sao? Chẳng qua, nhìn sắc mặt của Sở Huệ Phương không có gì khác thường, mới biết là Dương Minh đang đùa.
Tiếu Tình tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh, làm mình lo muốn chết!
Dương Minh giả vờ không phản ứng, tiếp tục nói:
"Haha, đến lúc đó kẻ xấu thấy có một bạn trai cao lớn uy mãnh như vậy, chắc chắn là không dám làm bậy!"
Tiếu Tình tức đến nghiến răng, mọi người tưởng là trò đùa, cười theo.
Dương Minh cũng cười khà khà, nhưng vấn đề xảy ra ngay sau đó! Khi tới cửa nhà Tiếu Tình, nàng không cho hắn vào, mà lạnh lùng nói:
"Được rồi, chị đã về đến nhà rồi, em cũng về đi!"
"Chị Tiếu Tình, chị không phải đang giận chứ?"
Dương Minh đành cười cầu hòa.
"Không có gì, ai giận đâu? Hộ hoa về đến nhà rồi thì phải trở về, hay là em còn muốn bị đuổi?"
Tiếu Tình hừ nói.
"Em chỉ đùa thôi, đừng giận nữa nhé, Tình Tình yêu dấu."
"Được rồi, không so đo với em nữa."
Tiếu Tình tuy lớn tuổi hơn Dương Minh nhưng thỉnh thoảng vẫn làm nũng rất dễ thương. Càng trưởng thành, càng hiểu chuyện, vì vậy tránh thân người ra để Dương Minh bước vào. Không ngờ, khi Dương Minh vừa mới vào phòng, đang định đóng cửa lại thì bị một bàn tay lớn kéo lại:
"Này, vợ chồng son giận dỗi, đừng đóng cửa vội thế."
Một gã mặt đen cao lớn cười hì hì, nhìn Tiếu Tình.
"Anh là ai?"
Tiếu Tình hoảng sợ, hô to.
"Là cái gì? Không muốn sống nữa hả?"
Gã mặt đen lập tức có thêm một tên hói đầu bên cạnh, rút ra con dao nhỏ, nói:
"Không muốn chết thì đừng có lộn xộn!"
"Tình Tình, em sao vậy?"
Dương Minh nghe tiếng hét của Tiếu Tình, quay đầu lại hỏi. Thật ra, vừa rồi hắn chỉ lo liếc mắt đưa tình, đá lông nheo với Tiếu Tình nên không để ý đến hai tên đứng trước mặt.
"Im miệng, ngồi im đó, bằng không tao giết chết vợ mày!"
Gã hói còn tỏ ra nguy hiểm hơn gã mặt đen. Hắn hoàn toàn không để ý tới Dương Minh, nghĩ trong đầu: Cả nhà này chỉ có hai người này thôi!
"Mày muốn gì?"
Dương Minh nhíu mày, hai tên này lần đầu gặp mặt. Không rõ bây giờ mình định làm gì, mà còn dám đến quấy rối nữa?
"Không có gì, anh em tao chỉ muốn cướp tiền thôi. Đưa hết tiền mặt, trang sức, điện thoại, tất cả ra đây, rồi tao với mày sẽ đi luôn. Không làm bị thương ai cả!"
Gã mặt đen nói.
"À?"
Dương Minh cảm thấy buồn cười. Nha, ai lại đi cướp của mình rồi chạy luôn? Hai tên này thật cũ rồi! Nhưng sau chuyện của Chu Giai Giai, Dương Minh đặc biệt căm ghét kẻ dùng đàn bà con gái uy hiếp mình. Thứ nữa, thằng hói đầu còn dám nói là sẽ giết Tiếu Tình, trong lòng hắn nổi lên sát khí. Uy hiếp vua sát thủ? Chết không đủ nhanh sao?
"Hai người vào nhà đi, khóa cửa lại, để hàng xóm thấy thì phiền phức."
Dương Minh nói tiếp:
"Thả nàng ra, chúng ta từ từ thương lượng!"
"Hừ, coi như mày biết điều!"
Thấy vậy, thằng hói nghĩ thầm: Tiểu tử này cũng có đầu, chúng tôi cũng không muốn đứng trước cửa. Nếu để hàng xóm nhìn thấy rồi báo cảnh sát, rồi toi mạng.
Vào trong, đóng cửa lại, tên hói cũng không uy hiếp Tiếu Tình nữa. Theo hắn, hai vợ chồng này căn bản không có khả năng phản ứng, chỉ biết chịu đựng.
"Nhanh lên, đừng lộn xộn. Lão tử cho mày một phút, còn phải qua nhà người khác nữa. Tao nói cho mày biết, tao từ phía Nam đến, bên đó tao đã giết ba mạng rồi!"
Gã hói uy hiếp.
"Thật vậy sao? Haha, chỉ có hai người, giết ba mạng thì hơi bị mệt đó, chậc chậc."
Thấy hai tên này đóng cửa, Dương Minh liền đổi giọng, trở nên kiêu ngạo hơn.
"Mày nói cái gì?"
Gã hói sửng sốt, không hiểu ý Dương Minh.
"Đĩ mẹ mày có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là các mày xong rồi."
Dương Minh nói rồi, liền ra chân. Không, đúng hơn là ra tay chân, đá một cú vào huyệt thái dương của gã mặt đen và gã hói.
Dương Minh căn bản không giữ lại sức, khiến hai tên này không chết cũng tàn tật. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Bởi hai nguyên nhân: một là bọn chúng dùng Tiếu Tình uy hiếp Dương Minh, hai là đã thấy hai người đùa giỡn ngoài cửa. Nếu truyền ra ngoài, Tiếu Tình coi như xong!
Nên, Dương Minh trong đầu lập tức nảy sinh ý niệm diệt khẩu. Không thể nói là quá độc ác, vì bọn chúng đáng bị như vậy.
Dương Minh cũng không sợ phiền phức. Vào nhà cướp bóc là tội nặng, nhưng mình chỉ phòng vệ, đồng thời, chỉ đá một cú, không gọi là cố ý. Ai có thể đá một cú giết người? Trừ khi vô tình. Và vô tình thì không thể trách mình!
Chỉ là, Dương Minh cố ý giảm lực, để một tên sống còn một tên chết tại chỗ.
"Bọn họ… bọn họ sao rồi?"
Tiếu Tình ôm chặt lấy Dương Minh, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Không biết nữa. Chắc đã chết rồi."
Dương Minh cười, nói:
"Chỉ là hai tên cướp thôi."
"Chúng ta nhanh chóng báo cảnh sát đi. Nếu lát nữa hai tên tỉnh lại, sẽ báo thù đó!"
Tiếu Tình nói.
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Dương Minh gọi điện thoại.
Vì sợ hai tên này tỉnh dậy rồi trả thù, cô lấy dây trói hai tên lại. Dương Minh cũng để nàng làm, coi như là để tỏ thái độ: không biết gì về bọn chúng.
"Hạ Tuyết, tôi là Dương Minh!"
Điện thoại vang lên, Dương Minh nói.
"Sao thế? Dương Minh hả?"
Hạ Tuyết mơ màng nghe điện thoại:
"Tôi hơi mệt, vừa rồi đã ngủ quên."
"Nhà chị tôi vừa bị cướp, tên cướp đã bị tôi đánh ngã. Cô mang người tới xem đi."
"Hả? Nhà chị cậu bị cướp?"
Hạ Tuyết ngạc nhiên.
"Thật sao?"
"Chị tôi còn giả vờ làm gì?"
Dương Minh nổi giận.
"Nhanh lên đi, tôi ra tay hơi nặng, hai người này chết hay sống đều đừng trách tôi."
Hạ Tuyết biết năng lực của Dương Minh, nên kết quả là xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới.
Khi bác sĩ xem xét gã hói, liền lắc đầu:
"Người này đã chết rồi."
Nhìn sang gã mặt đen còn thở yếu ớt, bác sĩ ra hiệu đưa ra ngoài.
"Đây là..."
Hạ Tuyết chỉ vào Tiếu Tình.
"Chị của tôi, con gái nuôi của Lưu Duy Sơn."
Dương Minh nói.
"À, xin chào, tôi là Hạ Tuyết thuộc cục hình sự."
Hạ Tuyết vội vàng.
"Xin cô theo tôi về cục lấy lời khai."
"Vâng."
Tiếu Tình gật đầu.
"Này, cậu không thể nhẹ tay hơn chút sao?"
Thấy các cảnh sát đã xác định được thân phận của hai người này đều là tội phạm truy nã, dù đã chết, Hạ Tuyết vẫn cảm thấy có thể khai thác thêm chút thông tin còn hơn.
"Tôi chỉ đá mỗi người một cú, ai biết bọn họ bị vậy?"
Dương Minh vừa nói vừa vuốt tay.
Hạ Tuyết biết độ mạnh của Dương Minh, cộng thêm có nhiều người bảo hộ Vương Tích Phạm, thì rõ ràng anh không phải người bình thường. Trước đây còn có chuyện của Cơ Thủy Sinh, cũng không thấy gì lạ khi thấy Dương Minh có thể đánh gục bọn chúng.
Chuyện này rất đơn giản, hai tên này đều là tội phạm truy nã từ phía Nam, còn mang theo hung khí. Không có thù oán gì với Dương Minh và Tiếu Tình, rõ ràng là đến cướp của.
Căn cứ pháp luật, hành vi của Dương Minh thuộc loại phòng vệ chính đáng, nên không lập án. Nhưng chuyện lớn như vậy, không thể giấu Lưu Duy Sơn nữa.
Thấy cảnh sát và xe cứu thương đã rời đi hướng nhà Tiếu Tình, Lưu Duy Sơn gọi điện hỏi Thái Bình. Nhưng điện thoại nhà Tiếu Tình không bắt máy, gọi sang điện thoại di động thì cũng vậy. Thật khó che giấu. Tiếu Tình nói mình và Dương Minh bị cướp, nhưng kẻ cướp đã bị Dương Minh đánh ngã, hai người đang lấy lời khai tại đồn cảnh sát.
Sau khi ra khỏi đồn, thấy Lưu Duy Sơn và Sở Tuệ Phương cùng vợ chồng Chung Hàn Lâm, không có cháu Chung Tiểu Tiểu, rõ ràng bé đã ngủ rồi. Chỉ còn người lớn tới đây.
"Sao rồi? Không có chuyện gì chứ?"
Sở Huệ Phương lo lắng hỏi.
"Không sao, mẹ nuôi. Chỉ là hai tên cướp vặt thôi."
Dương Minh an ủi, không nói gì về thân phận thật của hai tên kia.
"Vậy là tốt rồi. May mà có Dương Minh đưa con về, nếu không, chắc là gặp chuyện rồi."
Sở Huệ Phương nói.
Chỉ tiếc, bà không đồng ý cho Tiếu Tình về trọ nữa. Vì Chung Hàn Lâm ở đây, nhà không còn phòng, Lưu Duy Sơn đề nghị:
"Hay là ở khách sạn đi?"
"Không cần đâu, cha nuôi. Chỗ của con và Lam Lăng trước kia còn đó. Hay là chị Tiếu Tình đến đó ngủ cũng được."
Dương Minh đề nghị.
"Ừ, ở khách sạn cũng không yên tâm, vậy cứ thế đi."
Sở Huệ Phương đồng ý.
Sau đó, nói với: "Dương Minh, hình như con cũng có hai phòng đúng không? Hay con gọi với cha mẹ, tối nay đừng về nhà, ngủ cùng chị con đi! Con gái của mẹ, mẹ lo lắng."
"Không thành vấn đề! Mẹ nuôi, con sẽ ngủ chung với chị Tiếu Tình. Yên tâm đi."
Dương Minh nghe vậy, trong lòng nở nụ cười.
Tiếu Tình âm thầm véo eo Dương Minh, nét mặt nhỏ nhắn của anh làm sao thoát khỏi sự chú ý của nàng.
Sau khi đóng cửa kỹ, Dương Minh nắm lấy tay Tiếu Tình, vui vẻ nói:
"Lúc này, hai ta ở chung thử xem thế nào?"
"Chỗ này không phải nơi em và Lam Lăng yêu nhau sao?"
Tiếu Tình có chút ghen tuông, nói: "Dù sao, em là con gái. Bình thường rất bình tĩnh, nhưng bây giờ trong phòng tràn ngập hình bóng của Dương Minh và người con gái khác, trong một chốc không khỏi buồn phiền."
Dương Minh thở dài, đúng vậy, Lam Lăng giờ đây thế nào rồi?
Thấy vẻ mặt buồn của Dương Minh, Tiếu Tình lập tức cảm thấy hối hận vì đã nói những lời đó, vội vàng nói:
"Chị chỉ nói đùa thôi mà."
"Chị Tiếu Tình. Em… Chị có phải hoa tâm không?"
Dương Minh hơi đau khổ.
"Hoa tâm thì sao?"
Tiếu Tình cười, nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Chị không tranh dành với người khác đâu, chỉ đi tắm thôi."
Dương Minh cũng ngẩn người, nhìn căn phòng đầy kỷ niệm.
Quách Kiện Siêu cùng Bạo Tam Lập bàn bạc kế hoạch mưu đồ gia nghiệp, trong khi Dương Minh đến nhà Lưu Duy Sơn và có ý định gặp Tiếu Tình. Tuy nhiên, tình hình trở nên căng thẳng khi hai tên cướp đột nhập vào nhà Tiếu Tình, đe dọa họ. Dương Minh không ngần ngại ra tay mạnh tay để bảo vệ người mình yêu, dẫn đến một cuộc chiến không lường trước được. Cuối cùng, sự can đảm của Dương Minh đã giúp hai người thoát khỏi hiểm nguy.
Dương MinhBạo Tam LậpTiếu TìnhLưu Duy SơnTôn KhiếtQuách Kiện SiêuHầu Chấn HámChung Hàn Lâm