Nên mà, đó là điều tôi nên làm.

Lao Feng vội vàng nói.

Lúc này Vạn Tổng mới biết ra Dương Minh chính là ân nhân cứu mạng của Lao Feng. Còn Phùng Vạn Giang cũng hiểu rõ tại sao Lao Feng lại tôn kính Dương Minh như vậy.

Trong lòng Phùng Vạn Giang lại có chút buồn bực, Dương Minh này sao giống Bạch Mi Đại Hiệp thế chứ? Cứu người khắp nơi sao? Đầu tiên là mẹ Hầu Chấn Hám, rồi đến Lao Feng.

Dương Phụ đã sớm biết việc này, chỉ là không hiểu về cách sống của người nước ngoài nên thấy Lao Feng nhiệt tình như vậy còn tưởng rằng tất cả đều tốt với ân nhân.

Thực ra, ai cũng kính trọng người cứu mạng mình, chỉ có điều Lao Feng hơi quá một chút mà thôi.

Lao Feng ở giữa làm cầu nối, hợp đồng của xí nghiệp Tùng Giang căn bản không gặp trở ngại, hơn nữa còn tốt hơn trước đây. Điều này làm Phùng Vạn Giang rất vui mừng, tin tưởng vào tương lai của xí nghiệp. Đặc biệt hơn nữa là Hầu Chấn Hám hứa để lão ở lại xí nghiệp, dù là làm thuê cho Dương Phụ, nhưng lão không để ý chuyện đó.

Theo nhận xét của Phùng Vạn Giang, lão Dương rất tốt, làm việc dưới trướng của lão cũng rất thuận lợi. Hơn nữa Dương Minh lại có quan hệ với Lao Feng, xí nghiệp muốn chậm phát triển cũng khó.

Về phần các chuyện sau đó, sẽ do Phùng Vạn Giang và Vạn Tổng thảo luận. Lúc này Vạn Tổng đã thay đổi thái độ, trên mặt luôn tươi cười.

Tan tiệc, Lao Feng muốn đưa Dương Minh về nhà. Dương Minh cũng không có cách nào khác, đành phải đồng ý. Hắn hiểu rõ suy nghĩ của Lao Feng, Lao Feng sợ Dương Minh biến mất.

Tuy nhiên, Lao Feng lại không nghĩ đến việc xí nghiệp còn đó, còn đang hợp tác với công ty của Lao Feng. Dương Minh muốn chạy cũng đâu thể dễ dàng. Nếu trực tiếp dừng hợp tác, Dương Minh liệu có xuất hiện nữa không?

Thực ra, Dương Minh nghĩ oan cho Lao Feng. Lao Feng đúng là không có ý đó. Việc đưa Dương Minh về nhà chỉ đơn giản là vì tôn kính sư môn mà thôi.

Sau khi về nhà, Dương Phụ rất nghiêm túc gọi Dương Minh vào phòng mình.

- Đại Minh, con có phải có nhiều chuyện không nói với bố mẹ?

Dương Phụ móc một điếu thuốc trong túi ra, chuẩn bị hút.

Dương Minh móc nửa bao thuốc Trung Hoa trong túi đưa cho Dương Phụ:

- Bố, bố hút thuốc này đi, sau này đừng hút loại thuốc đó.

Dương Phụ gật đầu không nói gì, nhận lấy điếu thuốc trong tay Dương Minh rồi châm.

Dương Minh từng có thời gian sa đọa, hút thuốc, uống rượu nên cũng hiểu rõ chuyện đó.

- Cũng không có gì.

Dương Minh thở dài, rồi nói:

- Bố, bố muốn biết gì?

Hầu Chấn Hám kia, bố nghe giám đốc Phùng nói là người trên đường phải không?

Dương Phụ nhíu mày:

- Sao con lại quen biết cậu ta như vậy? Con có biết cậu ta làm gì không?

- Bố, con đã nói với bố rồi, con từng cứu mẹ Đại Hầu mà?

Dương Minh cười nói:

- Hơn nữa, người xã hội không như bố nghĩ đâu. Cũng không sợ bố biết, năm đó con cũng từng có thời gian như vậy.

Dương Phụ lắc đầu:

- Bố biết điều đó, nên mới không muốn con tiếp xúc nhiều với bọn họ.

- Bố sợ con lạc lối.

Dương Minh có chút bất đắc dĩ:

- Bố, xã hội bây giờ như thế đó. Nếu bố không có chút quan hệ xã hội, thì muốn làm gì cũng khó khăn. Trừ phi bố muốn làm trong xí nghiệp cả đời.

- Bố biết Tùng Giang chúng ta hiện nay có bao nhiêu người kinh doanh muốn thiết lập quan hệ với Đại Hầu không? Lấy bác ra mà nói, bác không phải là người hợp tác với Đại Hầu sao? Khu giải trí mà bác mở ra có hơn 50% là của bọn Đại Hầu.

- Cái này bố biết rồi, nhưng mà…

Dương Phụ mặc dù cố chấp, nhưng cũng không phải không nghe lời khuyên. Chỉ là những thứ nghe thấy gần đây, cũng hiểu rằng mình trước đây không đúng. Sau này làm chủ tịch, bố sẽ phải thay đổi bản thân, làm cho mình khéo léo hơn một chút.

- Bỏ đi.

Dương Phụ nói:

- Bố hiểu rõ ý của con, sau này bố sẽ cố gắng thay đổi. Xem ra suy nghĩ trước đây của bố đã không còn phù hợp với xã hội này.

- Đúng thế, bố, bố quá thành thật rồi, nghĩ quan hệ giữa người và người quá đơn giản.

Dương Minh nói:

- Chỉ có điều, thực ra bố vui vẻ là tốt rồi. Trong này có con làm điểm tựa cho bố, bố muốn thế nào cũng được. Ở Tùng Giang này, con sẽ giúp bố thuận lợi hơn.

- Ha ha, thằng bé này.

Dương Phụ nghe xong không khỏi cười cười:

- Bây giờ con đã có năng lực rồi, cũng có thể làm chỗ dựa cho bố.

Dương Minh thầm nghĩ trong lòng, từ khi có được dị năng đến nay đã tròn một năm, như cả một đời. Trước kia, căn bản không thể cứng đối cứng với Vương Tích Phạm, vậy mà bây giờ…

Không hiểu sao thằng bé này lại nghĩ thoáng ra như vậy, cũng may mắn hơn nhiều.

Dương Phụ cũng cảm thấy kỳ lạ, thằng con vốn không ra gì của mình bây giờ lại hiểu chuyện như vậy.

- Ha ha, con cũng chẳng biết nữa.

Dương Minh cười nói:

- Lão Đại trên đường Tùng Giang chúng ta hiện nay, ngoài Hầu Chấn Hám ra, còn có Bạo Tam Lập. Con quan hệ với người này cũng được. Vì vậy, bố, bố cứ yên tâm mà làm, giờ đây bố có quan hệ cả hai phía rồi.

- Bố sao có thể có quan hệ đó chứ?

Dương Phụ hơi nghi ngờ.

- Dĩ nhiên là bố vợ của con, thông gia của bố rồi mà.

Dương Minh cười nói.

- Thằng bé này hay gây phiền phức cho lão Trần quá.

Dương Phụ vội vàng nói:

- Đúng rồi, sao con lại biết Bạo Tam Lập kia?

- Lần trước ở trong trại tạm giam, ở chung một phòng.

Dương Minh nói:

- Chính thế mà quen biết, quan hệ cũng tốt. Bố, bố cũng biết đó, nếu không kết bạn với phạm nhân khác, sẽ bị ăn đòn.

Dương Phụ gật đầu, lão hiểu rõ điều này. Nếu có quan hệ căng thẳng với người cùng phòng, thì chỉ còn cách bị bắt nạt thôi. Lão nói:

- Coi như con may mắn đấy. Chỉ có điều, cô bé Lâm Chỉ Vận kia… đúng rồi, con có tin tức gì của cô bé đó không?

Dương Phụ hỏi khiến Dương Minh khá ngây ra. Chuyện với Lâm Chỉ Vận, hắn chưa định nói với gia đình. Bởi vì vừa mới nói về Lam Lăng, bây giờ lại thêm Lâm Chỉ Vận, có vẻ mình quá... xem ra chuyện này chỉ có thể từ từ giải quyết. Vì vậy, Dương Minh đáp:

- Chưa có, chẳng qua con sẽ để ý.

Lần đầu tiên hai bố con trò chuyện như vậy. Lúc này, Dương Phụ mới thực sự xem Dương Minh là người trưởng thành.

Hai người lại bàn về công việc của xí nghiệp. Dương Minh chủ trương bỏ qua các hạng mục hiện nay của xí nghiệp, loại bỏ những dây truyền cũ.

Việc này nếu làm tốt sẽ giúp xí nghiệp kiếm được nhiều tiền hơn. Dương Phụ cũng đang suy nghĩ, có thể Phùng Vạn Giang cũng sẽ nghĩ như vậy.

Dương Minh không cảm thấy quá hứng thú với ngành này, đây không phải là trọng điểm mà hắn muốn phát triển. Chỉ để làm vui lòng Dương Phụ mà thôi. Dương Minh cũng rất vui, đây là lần đầu tiên bố vui vẻ như vậy, ngay cả khi hắn thi đỗ đại học, bố cũng chưa từng vui như thế.

Một đêm không nói gì, sáng hôm sau, đúng vào tờ mờ sáng, điện thoại của Dương Minh đã vang lên. Dương Minh tưởng là ai nhá máy, không để ý. Vì thật sự có nhiều người gọi vào lúc bốn năm giờ sáng như vậy, khiến người ta tỉnh giấc, còn nghĩ là bạn gọi đến. Hồi đầu thì chưa để ý, nhưng điện thoại cứ liên tục rung lên.

- Ai đó?

Dương Minh mơ mơ màng màng nghe điện thoại.

- Là chị, Triệu Oánh.

Đầu bên kia truyền ra giọng nói ngọt ngào.

Dương Minh hơi sửng sốt, tỉnh lại phần nào:

- Triệu Oánh? Chị đang ở đâu? Sớm như vậy đã gọi điện!?

- Chị đang ở sân bay. Bây giờ không bắt được taxi, mà xe bus ở sân bay phải đến bảy giờ mới xuất phát.

Triệu Oánh nói:

- Chị hơi lạnh, lại không biết phải làm sao, nên gọi cho em.

- Ồ, chị mặc ít áo à?

Dương Minh hỏi.

- Trên máy bay không lạnh, huống hồ bên kia rất ấm áp, không khác gì mùa thu.

Triệu Oánh trả lời:

- Chị không mang theo áo khoác ngoài, để ở nhà.

- Chị chờ đó, em đến đón chị.

Dương Minh nhanh chóng đáp.

- Ồ, không phiền em chứ, mới có 3 giờ sáng nữa.

Triệu Oánh cũng có chút ngại ngùng.

Tóm tắt:

Lao Feng bày tỏ lòng tôn kính Dương Minh, ân nhân cứu mạng của mình, điều này khiến Phùng Vạn Giang vui mừng về tương lai hợp tác của xí nghiệp. Dương Minh trò chuyện với Dương phụ về mối quan hệ xã hội và ảnh hưởng của nó tới sự nghiệp. Hai bố con hiểu nhau hơn, đồng thời Dương Minh được Triệu Oánh gọi điện từ sân bay, nhờ anh đón trong lúc thời tiết lạnh.