Thành công của một người không chỉ nhờ vào sự cố gắng là có được, quan trọng nhất là phải có may mắn.
Cái này cũng giống như có số mạng vậy, y chang như việc sinh ra đã làm hoàng đế. Trong thời kỳ thái bình, bạn là người tài, cho dù có cố gắng thế nào thì cũng không đạt được thành quả cao nhất. Nhưng nếu đang ở trong thời kỳ loạn lạc, nói không chừng một thằng bán giày rơm (Lưu Bị) hay ăn xin (Sấm vương) đều có thể làm hoàng đế.
Quả thật, thành công ban đầu của Dương Minh đều hoàn toàn dựa vào may mắn, nhưng cũng nhờ vào sự nhân nghĩa của hắn mới có được. Nếu không phải hắn đuổi Trương Vũ Lương và hai tên lưu manh kia đi, thì ông lão kia cũng sẽ không cho hắn cặp mắt kính thần kỳ này.
Nếu không phải vì giúp đỡ Phương Thiên, thì hắn sẽ không bao giờ học được võ nghệ xuất chúng này. Nhưng mà, con người nếu chỉ dựa vào may mắn thì không thể làm được gì, và Dương Minh cũng biết điều đó, bởi vậy hắn đã chịu cực khổ luyện tập Phương Thiên, còn đào tạo ra tổ chức riêng của mình.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều (câu này là chú của Peter Packer nói). Những lời này nghe tuy có vẻ không thuận tai, nhưng quả thật đúng vậy! Có những lúc, bạn không muốn làm việc gì đó, nhưng hoàn cảnh ép buộc, bạn không làm là không được!
Ví dụ như chuyện của Cát Đốn vậy, thật ra Dương Minh vẫn sống theo nguyên tắc: Người không đụng ta thì ta không chạm người. Nếu Quách Kim Bưu chịu nhường nhịn một chút, Dương Minh quả thật là không có ý động đến hắn!
Gặp gỡ đám người Lý Cường, cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Dương Minh cũng không tính xây dựng một lực lượng siêu cấp như vậy, nhưng mọi chuyện đẩy đưa đến nước này, Dương Minh cũng chỉ thu phục họ thôi. Nhưng thật không ngờ lại có tác dụng rất lớn.
Ví dụ như hôm nay, gặp Vương Thừa Ân, Dương Minh vẫn chỉ cười nhạo hắn, căn bản không có ý muốn làm gì hắn. Nhưng mà, trên đời này luôn có loại người không biết tốt xấu, người ta không làm phiền hắn, thì hắn lại muốn đi phá chuyện của người khác. Vương Thừa Ân chính là kiểu người đó!
Vương Thừa Ân tức giận, vẻ mặt căm tức trở về chỗ ngồi. Bình thường hắn làm việc rất thuận lợi, không biết bao nhiêu cô gái đã bị miệng lưỡi của hắn lừa, rồi bị ông chủ đẩy lên giường!
"Sao lại thế này?"
Âu Dương Quân Viễn nhìn vẻ tức giận của Vương Thừa Ân, nhíu mày hỏi.
"Hai cô gái kia không chịu, không có ý muốn làm sao"
Vương Thừa Ân tức giận nói.
"A? Đầu năm nay còn có người không muốn nổi danh? Người khác đều muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người mà!"
Âu Dương Quân Viễn không tin nói.
"Mấu chốt là thằng nhóc bên cạnh các nàng, có vẻ rất đáng ghét, luôn can thiệp vào suy nghĩ của họ, còn lên mặt bảo tôi rời đi!"
Vương Thừa Ân đương nhiên đổ mọi thất bại của mình lên đầu Dương Minh.
"Xem ra không giống kẻ có tiền"
Âu Dương Quân Viễn đánh giá Dương Minh bằng một con mắt.
Bởi vì là năm mới, Tôn Khiết cũng không ăn mặc gì nhiều, chỉ mặc một bộ đồ ở nhà thôi. Còn Dương Minh thì khỏi cần nói rồi, loại người tùy ý, không có khả năng diện tây phục đi giày da, nên cũng chỉ mặc đồ thể thao.
Cách ăn mặc của Dương Hân thì càng khác biệt hơn, vì muốn thoải mái, nên thường mặc những bộ đồ không tốn nhiều tiền. Ngô Văn Sinh? Vì muốn phù hợp với cách giả nghèo của Dương Hân, thật sự là làm khó bộ dạng lịch lãm của hắn, nên cũng chỉ ăn mặc như công chức bình thường.
Vì thế, trong mắt của Âu Dương Quân Viễn, bốn người này tự nhiên được nghĩ là sinh viên.
"Ông chủ Âu Dương, ngài yên tâm, chuyện này để tôi lo!"
Vương Thừa Ân vỗ ngực nói:
"Loại chuyện này trước kia chưa từng xảy ra sao? Hai cô nữ sinh trung học đó không muốn sao? Hắc hắc, chờ phim sex của các nàng quay xong, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao?" "Nhưng mà, hai thằng kia lúc nào cũng bên cạnh họ, không dễ xử!"
Âu Dương Quân Viễn cũng không phải loại dễ bắt nạt, đã làm không biết bao nhiêu chuyện rồi, nên trong đầu hắn không tính tạo ra hậu quả gì lớn, mà chỉ nghĩ cách ra tay thế nào!
"Cái này còn dễ không?"
Vương Thừa Ân chớp mắt nói:
"Lát nữa chúng ta tìm vài người gây phiền phức cho họ, cứ như vậy, chờ hai cô gái kia tách ra, thì chúng ta mới có cơ hội ra tay!" "Cũng đúng, làm vậy đi!"
Âu Dương Quân Viễn đắc ý nói, không cần bận tâm hậu quả, vì hắn hoàn toàn không lo sợ.
Âu Dương gia ở tỉnh Phạm, không phải là nói khoác, nhưng là một trong hai đại thế gia trong nước. Nắm giữ toàn bộ tỉnh Ph, trong đó có tổ chức sát thủ Ưng Nhãn Tổ của Nha, do chính tay nhà họ Âu Dương âm thầm ủng hộ.
Tuy rằng Ưng Nhãn Tổ ở Nga chỉ là một tổ chức nhỏ, còn không có tên trên bảng xếp hạng sát thủ, nhưng phải biết, đây cũng là sát thủ đấy! Những năm gần đây, nhà họ Âu Dương đã thống nhất hắc đạo tỉnh Ph phần lớn là nhờ công lao của Ưng Nhãn Tổ, giết chết không ít bang phái không cúi đầu!
Những bang phái không bị giết chết thì trở nên run sợ, khuất phục dưới uy thế của nhà họ Âu Dương. Quả thật, nếu các bang phái này liên hợp lại, đối mặt thật sự với nhà họ Âu Dương, có thể chưa chắc đã thất bại!
Nhưng thực tế là như vậy, chỉ cần lão đại nào không phục, thì ngày hôm sau sẽ chết oan uổng! Cái này ai mà chịu nổi? Vì để giữ mạng, toàn bộ đều cúi đầu xưng thần nhà họ Âu Dương.
Âu Dương Quân Viễn là nhị thiếu gia của nhà họ Âu Dương, tuy là thiếu gia, nhưng chữ "nhị" làm cho danh xưng này trở nên yếu đi. Chữ "nhị" này cũng đã định rõ, cả đời này hắn không thể nắm quyền nhà họ Âu Dương! Ai kêu sinh muộn hai năm chứ?
Bây giờ, mọi chuyện trong nhà họ Âu Dương đều giao cho anh trưởng, Âu Dương Quân Uy xử lý. Dù có giao cho hắn một số việc không quan trọng, nhưng hắn cũng bỏ mặc không quan tâm, không tranh giành địa vị gia chủ nữa.
Ỷ vào nhà họ Âu Dương, làm đủ trò bậy bạ, lập ra một công ty điện ảnh, rồi gây tai họa cho biết bao cô gái. Âu Dương Quân Uy đương nhiên biết chuyện đó, nhưng vì em trai không cạnh tranh với hắn, nên cứ để hắn làm gì thì làm, có chuyện gì thì hắn sẽ xử lý sau.
Những năm gần đây, những hành động đó vô tình giữ gìn tình cảm anh em ngày càng hòa hợp. Dù có những cô gái bị hại đi kiện, nhưng họ chờ đợi chính là sự trả thù điên cuồng của nhà họ Âu Dương, nên những người bị hại thật sự cũng chẳng dám kiện nữa. Ai chả có người thân, cần hy sinh chính mình, được thì được, chứ đừng gây tan nát gia đình! Hơn nữa, nhà họ Âu Dương rất hào phóng, những cô gái từng qua tay hắn đều được thưởng một khoản tiền. Nếu biết chăm chút, còn có thể dựa vào quan hệ của hắn để xin vai diễn nhỏ trong một bộ phim, coi như cũng có thể thành sao.
Vì thế, Âu Dương Quân Viễn đến nay làm bất cứ chuyện gì cũng đều không để ý đến hậu quả.
Người xếp hàng ở Lục Vị Cư rất đông, nên sau khi ăn xong, đám người Dương Minh tính tiền rồi rời đi. Dù có bàn để nói chuyện phiếm, phục vụ không đuổi đi, nhưng hành động đó thật sự không phù hợp đạo đức xã hội. Dù sao, ngoài kia còn rất nhiều người đói đang xếp hàng chờ mua đồ.
Đám người Dương Minh ra ngoài, Vương Thừa Ân và Âu Dương Quân Viễn cũng theo sau. Vương Thừa Ân lấy điện thoại ra gọi.
"A Xà, tao là Vương Thừa Ân!"
Vương Thừa Ân nói:
"Nghe nói mày ở Đông Hải cũng rất có số phải không?" "À? Là Vương tổng giám đốc a!"
A Xà bắt máy, cười nói:
"Sao mày lại rảnh mà gọi điện cho tao thế?" "Không phải, tao và ông chủ qua đây bàn chuyện làm ăn, hiện có vài chuyện cần mày hỗ trợ!"
Vương Thừa Ân đáp.
"Ồ? Mày nói là Âu Dương thiếu gia sao?"
A Xà hỏi:
"Có chuyện gì có thể làm khó Âu Dương thiếu gia không?" "Haha, tục ngữ nói thật đúng, quả thật cường long không áp được đầu xà. A Xà, mày ở đây là đầu xà, có chuyện đương nhiên phải tìm tao rồi!"
Vương Thừa Ân cười nói.
"Đương nhiên rồi, có chuyện gì cứ nói đi, xem tao giúp được gì nhé?"
Trong lòng A Xà vui vẻ, nếu giúp được cho Âu Dương thiếu gia, không chừng mình còn có cơ hội phát triển!
Hiện tại ở Đông Hải, thật sự ngày càng khó sống! Bị Tôn gia và Điền gia bủa vây rất lớn, Tứ Xà bang giờ chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, mà còn không thể tự do thu tiền bảo kê. Số tiền thu được đều do Tôn gia chỉ định, không nhiều hơn cũng không ít hơn, còn phải nộp một phần cho Tôn gia. Chính vì vậy, A Xà chịu áp lực nặng nề, nuôi bản thân còn không nổi huống gì lo cho cả một bang!
Chính xác, A Xà chính là lão đại Xà ca của Tứ Xà bang, hắn và Vương Thừa Ân là bạn học, quan hệ rất tốt. Những năm gần đây, Vương Thừa Ân làm mướn nhà họ Âu Dương giúp nhà họ làm mưa làm gió, khiến A Xà càng ngày càng liên hệ mật thiết hơn với hắn.
Tuy rằng A Xà biết rõ nhà họ Âu Dương không thể nắm quyền tuyệt đối, nhưng ít nhất chỉ cần Âu Dương Quân Viễn nói ra, thì hắn sẽ có chỗ trú chân trong tỉnh Ph, như vậy cũng tốt hơn là tình cảnh hiện tại!
Đến lúc này, A Xà đã phải theo dòng, một bang phái lớn như vậy nếu cứ tiếp tục lún sâu, các đồng đội sẽ không nuôi nổi nữa.
Trước đó từng có ý hợp tác lừa đảo cùng Ngô Trì Nhân, nhưng không ngờ sát tinh Dương Minh lại đến tận nơi, xém chút làm hắn chết khiếp.
Thành công không chỉ đến từ nỗ lực mà còn phụ thuộc vào may mắn. Dương Minh học hỏi từ những trải nghiệm xung quanh, từ việc giúp đỡ người khác đến việc xây dựng tổ chức của riêng mình. Tuy nhiên, các mối quan hệ phức tạp và sự cạnh tranh từ những kẻ như Vương Thừa Ân và Âu Dương Quân Viễn khiến mọi chuyện trở nên khó khăn. Trong khi đó, sự xuất hiện của A Xà cũng làm tăng thêm tính chất kịch tính cho cuộc sống của Dương Minh khi những âm mưu đen tối kết hợp với vận may có thể tạo ra thay đổi lớn trong tương lai.
Dương MinhPhương ThiênTôn KhiếtVương Thừa ÂnTrương Vũ LươngCát ĐốnÂu Dương Quân ViễnNgô Văn SinhA Xà
nỗ lựctrách nhiệmmay mắnbang pháithành côngsố mạnggây phiền toái