P/s: Ta lăn tăn mãi không biết có nên đăng không, bởi vì nguồn là của bên DG. Post như vậy sẽ không xuyên suốt truyện từ đầu đến cuối. Nhưng thôi cứ đăng để anh em đỡ vật, khi nào có thời gian sẽ sửa sau.
Chẳng lẽ mình yêu hắn rồi sao? Tôn Khiết thật sự rất bối rối, cảm giác này thật kỳ quái, không hiểu nổi chính mình nữa rồi. Trong tiềm thức, mình không muốn sự việc xảy ra như vậy, nhưng đôi khi càng không muốn thì nó lại xảy ra với chính bản thân, mình cố vứt bỏ cũng không được. Lúc trước, nàng đối với chuyện tình cảm nam nữ có thái độ lạnh nhạt, nhưng từ khi gặp gỡ Dương Minh thì như bị cuốn theo dòng cảm xúc. Không biết mình làm vậy là đúng hay sai.
Ban đầu, hôm qua còn cho rằng Dương Minh đối xử với mình thô bạo như vậy, nhưng sao mình lại không hận hắn, không chán ghét hắn? Đã vậy, mình còn nghĩ đến hắn nữa, nhưng cũng cảm thấy có chút oán trách tất cả cũng tại cái tên háo sắc kia, mình và hắn đang nói chuyện nghiêm túc thì tự nhiên bị cắt ngang giữa chừng.
Quên đi, thuận theo tự nhiên vậy đến đâu hay đến đó. Mặc dù có hơi khó hiểu thái độ của cha, sao lại xoay chuyển như vậy: mới sáng ra còn mặt nóng mặt lạnh với Dương Minh, đến tối lại xoay chuyển 180 độ trong lời nói, còn có thêm vài phần kính trọng. Chẳng lẽ vì hôm qua Dương Minh ra tay dạy dỗ cái tên họ Âu Dương kia khiến cha thấy hứng thú với hắn?
Tôn Khiết khẽ lắc đầu, dù sao cũng là chuyện tình của giới hắc đạo, nàng là con gái cũng không tiện xen vào. Nhưng thấy biểu cảm của cha hôm qua khiến nàng có chút ngạc nhiên, lại xen lẫn vài phần nghi hoặc: không rõ cha và hắn đã nói chuyện gì mà cha lại có biến hóa như vậy.
Bây giờ, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi. Có những chuyện không thể hiểu rõ trong một sớm một chiều, nhưng cảm giác nam nữ yêu nhau thật sự là kích thích. Nghĩ vậy, nàng bất tri bất giác nhớ đến Dương Minh, không biết hiện tại hắn có nhớ đến mình hay không. Cầm lấy điện thoại, nàng bấm số gọi cho hắn.
"Này, là tôi."
Tôn Khiết hơi do dự, im lặng một chút rồi hỏi:
"Cậu bây giờ có rảnh không? Có thể ra ngoài gặp tôi một lát được không?"
Không rõ đầu dây bên kia phản ứng thế nào. Nghe xong, nàng thở ra một hơi, nhạt nhẽo nói:
"Nếu có thời gian thì gọi cho tôi. Hiện giờ tôi đang ở công ty."
Đặt điện thoại xuống, Tôn Khiết khẽ lắc đầu, thở dài. Nàng gọi điện cho Dương Minh là muốn chấm dứt quan hệ với hắn, nhưng do dự một lúc rồi vẫn không dám nói ra. Cũng không hiểu tại sao, hình bóng của Dương Minh đã in sâu vào tâm trí nàng đến vậy.
Thôi, quên đi. Trước mắt còn một núi văn kiện của công ty cần giải quyết, nàng phải tập trung mới được.
Dương Minh về đến nhà, qua phòng khách nhìn xuyên qua cửa thấy có người đang nói chuyện. Có vẻ như nhà có khách. Ai nhỉ? Vốn tưởng cha đang bàn bạc với Phùng xưởng trưởng về việc cải tổ nhà máy cơ giới Tùng Giang. Nghĩ vậy, Dương Minh không khỏi cảm thán: từ một xưởng cơ giới bình thường mà ít ai đầu tư, giờ đã trở thành tập đoàn cơ khí lớn nhất nước. Ngoài việc cung cấp và lắp ráp các loại xe bốn bánh, tập đoàn Danh Dương còn có thể chế tạo cần cẩu, máy trộn bê-tông… để phục vụ nhiều mục đích. Vì vậy, cái tên “xưởng sản xuất ô tô Tùng Giang” đã không còn phù hợp nữa. Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở những ngành này thì không đáng nói. Theo người phụ trách kỹ thuật của tập đoàn, gần đây đã nhận được bản thiết kế chế tạo máy bay trực thăng do các tập đoàn Châu Âu gửi đến.
Ban đầu, lắp ráp máy bay lên thẳng là việc tối mật, ai dại gì lại đem bản quyền chuyển nhượng cho người khác. Làm ăn quan trọng nhất chính là độc quyền về sản phẩm như vậy, chỉ có như thế mới có thể kiếm ăn. Nhưng sao tập đoàn Danh Dương lại nắm được bản thiết kế trong tay? Phùng xưởng trưởng là người trực tiếp phụ trách xưởng sản xuất loại mặt hàng này. Không chỉ máy bay trực thăng, tập đoàn còn có thể chế tạo các loại máy bay dân dụng, phi cơ chiến đấu. Tuy nhiên, do mới thành lập, căn cơ chưa ổn định, nên hiện tại chỉ sản xuất các loại trực thăng “bình dân”. Nhắc đến đây, Dương Minh cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Tất cả thiết bị máy móc của tập đoàn đều do chủ tịch tập đoàn ở Châu Âu, Lao Feng, hỗ trợ. Lão nhiệt tình giúp đỡ chỉ vì muốn lấy lòng sư phụ của mình mà thôi. Mình là đệ tử của lão, nhưng quan hệ giữa hai người như thể mình đang lợi dụng lão.
Dương Minh là người có ơn tất báo. Với những ai giúp đỡ mình, hắn đều có trách nhiệm đền đáp. Nghĩ vậy, Dương Minh âm thầm quyết định sau này nếu có dịp gặp Lao Feng, nhất định phải dạy võ cho lão. Dù chỉ là ngoại công, nhưng ít nhất cũng có thể giúp lão tự vệ. Lão già Lao Feng này thật đúng là cái gì không mê lại mê võ công, có lẽ do xem phim kiếm hiệp nhiều quá nên “tẩu hỏa nhập ma” rồi cũng nên. Cứ mỗi lần gặp mình, lão lại nằng nặc đòi dạy mấy chiêu điểm huyệt. Công phu điểm huyệt là một trong những chiêu bảo mệnh của Dương Minh, chỉ truyền cho đệ tử thân truyền của Vua sát thủ. Haizz! Nếu lão Feng cứ nằng nặc muốn học, mình nên dạy lão một số huyệt đạo khống chế, như vậy chắc cũng không xem mình là tráo tuyệt học ra ngoài.
“Đại Hải, chú xem có giúp được đại ca lần này không?”
Trong phòng khách, giọng nói của Dương Đại Sơn vang lên, có vẻ như đang khẩn cầu gì đó.
“Đại ca, không phải em không muốn giúp anh, nhưng lực bất tòng tâm. Nhà máy mới đi vào hoạt động chưa được bao lâu, tiền còn chưa đến tay, tự cung tự cấp đã rất khó khăn rồi, không dư dả gì.”
Dương Đại Hải cười khổ, lắc đầu:
“Lại nữa, lần này anh làm ăn thực sự lỗ vốn quá rồi.”
“Đại Hải, chú không phải là chủ tịch tập đoàn sao? Chỉ cần một lời nói của chú, tiền chẳng thành vấn đề gì. Chỉ cần cho đại ca mượn năm trăm vạn, hứa là sự việc của công ty giải trí nhất định sẽ ổn thỏa.”
Dương Đại Sơn sốt ruột, vội vàng giải thích.
“Đại ca, em đã nói rồi, công ty giải trí của anh không thể cứu vãn nổi nữa rồi. Em và lão Phùng đã phân tích qua, cơ bản là thâm hụt vốn. Em nghĩ anh nên buông tay đi.”
Dương Đại Hải thở dài một hơi.
Dương Minh lúc này đã hiểu sơ qua cuộc trò chuyện, ra là công ty của bác gặp khó khăn về dòng vốn, đang đứng bên bờ vực phá sản. Kết quả này cũng đương nhiên, bởi từ đầu Dương Minh đã dự đoán được hậu quả.
Nhưng điều khiến hắn vui mừng hơn chính là cha đã nhận thức rõ, không còn tùy tiện xử lý công việc theo cảm tính nữa. Ông đã biết cân nhắc đúng sai, giải quyết mọi chuyện khéo léo hơn.
Có lẽ, trong thời gian giữ chức chủ tịch, nhờ sự giúp đỡ của Hầu Chấn Hám và Phủng Vạn Giang, cha đã nhận ra rằng thương trường đúng là chiến trường. Đầu tư vào đâu cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng.
“Đại Hải, chú cũng cứ thế mà nhìn đại ca sụp đổ à?”
Dương Đại Sơn lúc này thực sự cảm thấy bất lực, không nhịn nổi, chỉ còn biết la to:
“Công ty giải trí này thật ra cũng không phải do đại ca làm chủ, còn vốn của Bạo Tam Lập Bảo nữa. Nếu công ty phá sản, đại ca chỉ còn một con đường chết thôi.”
“Ôi!”
Dương Đại Hải không biết nói gì hơn, chỉ thở dài.
Tôn Khiết nhận ra mình có tình cảm với Dương Minh nhưng không biết phải xử lý ra sao. Trong khi đó, Dương Minh nhận được tin tức về việc công ty giải trí của Dương Đại Sơn đang lâm vào tình trạng khó khăn. Cuộc trò chuyện giữa Dương Đại Sơn và Dương Đại Hải cho thấy sự ngập ngừng và áp lực trong việc cân nhắc giữa tình cảm gia đình và lý trí kinh doanh. Tôn Khiết bối rối với tình cảm của mình, còn Dương Minh thấu hiểu hơn về sự thay đổi trong cách xử lý công việc của cha mình.
Dương MinhDương Đại HảiTôn KhiếtDương Đại SơnPhùng xưởng trưởng