Xem ra con gái mình từ đầu đến cuối chỉ là yêu đơn phương mà thôi, mà chính mình trước đây cũng đã hiểu lầm chàng trai Dương Minh kia. Tuy nhiên, hiểu lầm vẫn là hiểu lầm con gái mình vì Dương Minh mà bị thương, nên nói gì đi nữa Chu mẫu vẫn còn oán giận Dương Minh nhiều lắm. Nhưng cũng đành chấp nhận, bác sĩ nói sức khỏe của con gái hiện giờ gần như đã bình phục hoàn toàn. Chỉ là về mặt thể chất thì rất tốt, nhưng về tinh thần thì không được khả quan như vậy. Tất cả chỉ có thể dựa vào nghị lực phi thường mới giúp nàng tỉnh lại được thôi.

Bây giờ Chu Giai Giai giống như một người vô hồn, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Nàng nằm yên bình, khuôn mặt có phần tái nhợt nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn xuất hiện trên môi. Tại sao nàng lại không tỉnh lại? Có lẽ vẫn còn cần một chút tác động, có lẽ nàng cần một người giúp đỡ. Ngoài cha mẹ ruột ra, chỉ còn một người quan trọng nhất trong tim nàng: Dương Minh.

Lúc này, chỉ có thể trông cậy vào Dương Minh. Chỉ cần anh ấy trò chuyện với nàng, nhất định sẽ có kết quả khả quan. Nhưng Chu mẫu lại không biết, ban đầu bà tìm Vương Tuyết, bạn thân của nàng, chính là nhờ nàng trò chuyện với con gái xem có thể giúp con mình tỉnh lại hay không, nhưng không có kết quả gì.

Chu mẫu cảm thấy rất bế tắc. Không lẽ con gái mình phải sống như vậy suốt đời hay sao? Nghĩ đến đây, bà thật sự không muốn sống nữa. Khoan đã, mình nghe Vương Tuyết nói rằng con gái yêu đơn phương một chàng trai. Hỏi qua những điều con gái đã trải qua, bà mới vỡ lẽ ra rằng thì ra con mình lại yêu Dương Minh — người mà mình đã dùng đủ mọi cách để chia cắt. Dựa theo lời bác sĩ, Chu mẫu vội gọi điện cho Dương Minh nhưng vẫn không liên lạc được. Hôm nay, Dương Minh lại đến đây thăm con gái của bà.

Nghe Chu mẫu nhờ mình trò chuyện với Giai Giai, Dương Minh rất cảm động, không nhịn được vội vàng đồng ý:

– "Dì Hoa, sao dì lại nói thế? Giai Giai vì con mà bị thương, con làm sao có thể bỏ mặc nàng như vậy? Yên tâm đi, con sẽ nói chuyện với nàng."

– "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chu mẫu nghe Dương Minh đáp ứng, trút bỏ được gánh nặng, khẽ mỉm cười nhìn Dương Minh ôn hòa.

– "Con ở đây nói chuyện với nó, dì cũng nên đi ăn chút gì đó, sáng giờ Giai Giai vẫn chưa ăn gì cả."

– "Dạ, được rồi, dì cứ tự nhiên." Dương Minh cười nói, nhẹ nhàng bước về phía đầu giường bệnh của Chu Giai Giai, sợ nếu mình đi mạnh quá sẽ làm tình trạng của nàng xấu đi.

Mặc dù Chu mẫu nói là đi ăn, nhưng đó chỉ là cái cớ. Bà biết trong những người yêu nhau có những chuyện không thể nói với người ngoài. Bản thân bà cũng không muốn làm quá, chỉ mong con gái mau khỏe lại thôi.

Chu mẫu rời đi, Dương Minh mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn khuôn mặt của Chu Giai Giai vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng đã tái nhợt. Bờ môi đỏ mọng giờ nứt nẻ, nhạt nhòa. Tại sao nàng ngủ mà vẫn cười nhỉ? Có phải nàng đang mơ hay không? Trong giấc mơ, nàng thấy gì? Dương Minh có cả một loạt câu hỏi muốn hỏi nàng. Nhìn tình trạng của nàng, hắn không nhịn được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của nàng, các ngón tay đan vào nhau. Sao mà lạnh quá, cầm bàn tay nàng, Dương Minh khẽ đặt lên má mình như muốn sưởi ấm cho nàng. Thật kỳ lạ, khi bàn tay của nàng chạm vào má của mình, hình như nó ấm lên, khiến hắn vui mừng khôn xiết. Vậy là nàng có phản ứng rồi! Tốt quá, quá tốt rồi. Chính mình nợ nàng quá nhiều. Sao nàng lại tốt với mình như vậy chứ? Thật sự mình không xứng đáng. Dương Minh thầm nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa, giữa mình và nàng có thể tiếp tục hay không, hắn cũng sẽ chăm sóc nàng suốt đời. Không phải vì lời hứa của hắn với nàng sao? Hắn vẫn còn nhớ rõ, một lời hứa là một lời hứa.

Giây phút này, Dương Minh cảm thấy rất khó xử. Không biết khi Giai Giai tỉnh lại, nàng có còn yêu hắn nữa hay không, nhưng quan trọng hơn là liệu hắn có thể chấp nhận nàng hay không. Với Giai Giai, Dương Minh có cảm giác rất khó diễn đạt. Ban đầu hắn còn rất hận nàng. Bây giờ nàng vì hắn mà mệt mỏi, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Trong lòng hắn có chút áy náy, không phải chỉ vì thương xót nàng mà ép mình phải thích nàng. Tất cả đều xuất phát từ tự nguyện, không vì trách nhiệm đè nặng. Hắn nghĩ: Mình còn cần gì nữa chứ? Một cô gái chỉ biết thầm thương trộm nhớ mình, chẳng cần gì cả, chỉ mong người ấy hạnh phúc. Tình yêu đó thật cao cả, vĩ đại biết bao. Ngay cả mạng sống của ai cũng quý hơn vàng, mà nàng cũng không cần! Thật là lạ, chỉ có những kẻ máu lạnh và vô tình mới như vậy thôi. Trong mắt Dương Minh lúc này, chỉ còn hình bóng của Chu Giai Giai. Ôi, không ngờ sức quyến rũ của mình lại ghê gớm như vậy!

– "Giai Giai, em nhất định phải mau tỉnh lại. Anh muốn giữ lời hứa của mình." Dương Minh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của nàng, thì thầm bên tai.

Vẻ mặt Chu Giai Giai vẫn bình lặng như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Nàng đang rất yên bình. Dương Minh không quá gấp gáp, bởi theo những gì hắn biết qua TV hoặc trong y học, quá trình hồi phục ý thức của bệnh nhân cần thời gian, không nên vội vàng quá mức để tránh phản tác dụng.

Đang định nói thêm vài câu, thì cửa phòng bệnh mở ra. Dương Minh ngước mắt thì ra là Vương Tuyết, bạn thân của Giai Giai.

– "Ơ, Dương Minh, bạn đến thăm Giai Giai à?"

Vương Tuyết hơi kinh ngạc thấy Dương Minh có mặt.

– "À, Vương Tuyết, bạn mới đến à? Lại đây."

Dương Minh biết rõ Vương Tuyết là bạn thân của Giai Giai, cộng thêm mối quan hệ hiện tại của cô với Điền Đông Hoa, nên nói chuyện cũng thoải mái hơn.

– "Uhm, trong thời gian này mình thường xuyên đến thăm Giai Giai, phần lớn cũng là nhờ Chu mẫu nhờ giúp. Nhưng mình hoàn toàn tự nguyện, Giai Giai dù sao cũng là bạn thân của mình mà."

Vương Tuyết thở dài:

– "Nếu bạn có thời gian, nên đến nói chuyện với nàng nhiều hơn."

– "Ừ, mình biết rồi. Cảm ơn bạn đã chăm sóc Giai Giai suốt thời gian qua."

Vương Tuyết hơi buồn, nói:

– "Nếu muốn cảm ơn, thì cảm ơn dì Hoa đi. Mình chỉ giúp được chút ít thôi."

– "Không sao, mình chỉ muốn nói vậy thôi." Dương Minh cười trừ, nghĩ thầm: Ước gì những chuyện bí mật này không ai biết. Chắc chắn cô bạn thân của Giai Giai sẽ không dại gì tiết lộ, vì trong lòng cô ấy biết rõ chuyện của cả hai. Dương Minh nghĩ bụng: Chắc cô ta không ngu dại để nói ra đâu, còn mình thì cũng biết hết rồi.

– "Được rồi, cảm ơn bạn." Vương Tuyết dừng lại một chút rồi nói:

– "Có chút thứ này muốn gửi cho bạn."

– "Cho mình à? Có chuyện gì quan trọng thế sao?" Dương Minh hơi ngạc nhiên, nhíu mày nhìn cô.

– "Dì Hoa vào phòng của Giai Giai để thu dọn, vì hai hôm nay nàng không về nhà nên phòng không ai chăm sóc…" Vương Tuyết vừa nói vừa mở túi ra lục lọi, rồi lấy ra một thứ trông giống cuốn sổ nhỏ.

– "Trong lúc dọn dẹp, dì Hoa phát hiện trong góc có một cuốn sổ nhỏ. Đầu tiên, dì nghĩ đó là nhật ký của Giai Giai. Ban đầu, dì định mở ra xem, nhưng sau nghĩ lại, đó là đồ riêng tư của con gái, tự nhiên mở ra coi chẳng phải là xâm phạm đời tư sao? Nên dì Hoa mới gọi cho mình nhờ giúp xem con gái có điều gì muốn nói hay không. Mình dù là bạn thân của Giai Giai nhưng cũng không tiện mở xem nhật ký của nàng. Nghĩ rằng, chuyện này tốt nhất nên để cho bạn xử lý."

Dương Minh nhìn cuốn nhật ký nhỏ màu hồng đáng yêu, trang đầu có một dải ruy băng nhỏ xinh, đặc biệt hơn, ở một góc khuất, rất khó thấy có hàng chữ nhỏ. Dương Minh dùng pháp thuật thấu thị nhìn kỹ thì thấy hai chữ:

– "Giai-Minh."

Thật kỳ lạ, đây là nhật ký của nàng. Nếu ghi tên mình vào, cũng chẳng có gì lạ, nhưng sao lại có tên mình ở đây? Dương Minh cảm thấy khá thích thú với cuốn nhật ký nhỏ này.

– "Ủa, sao lại có một lỗ khóa thế này?"

Dương Minh chú ý đến chi tiết quan trọng của quyển nhật ký.

– "Cái này, mình cũng không rõ nữa. Không phải tất cả chuyện của Giai Giai đều nói cho mình sao? Mỗi lần nàng viết nhật ký là mình lại ngủ quên. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của nàng, mình không dám mở ra xem. Còn chìa khóa mở thì mình cũng không biết nữa. Bạn cứ từ từ nghiên cứu đi nhé."

Vương Tuyết vội vàng giải thích, sợ Dương Minh hiểu lầm cô không giữ chìa khóa hoặc không tôn trọng chuyện riêng của Giai Giai.

– "Được rồi, cảm ơn bạn đã mang nó đến cho mình." Dương Minh nghe xong, hiểu rõ chuyện hơn. Ra là Giai Giai có bí mật là cuốn nhật ký này, nhưng không tiện nói cho Vương Tuyết biết. Liệu nàng có muốn mình giúp giải mã bí mật này không? Dương Minh thầm nghĩ: Nếu có thời gian, nhất định sẽ tìm hiểu rõ hơn.

Cùng Vương Tuyết trò chuyện một lúc về tình trạng bệnh của Chu Giai Giai, đã rất khuya. Dương Minh vội vàng xin phép về trước. Trước khi ra khỏi cửa, hắn không nhịn được liếc nhìn Chu Giai Giai một cái, rồi thở dài, rời khỏi bệnh viện. Nghe tin Dương Minh đã về nhà, lão già mê võ Lao Feng không khỏi thấp thỏm, đứng ngồi không yên ở khách sạn, mong được diện kiến vị sư phụ thần bí của Dương Minh. Với Lao Feng, Dương Minh cũng vừa cười vừa cảm thấy bối rối về cách xử lý. Mặc dù danh nghĩa là sư phụ của lão, nhưng hắn chẳng dạy võ công gì cho lão, thế mà lão vẫn nhiệt tình giúp đỡ hắn. Haizz! Thôi thì... tiễn Phật đến Tây thiên luôn vậy. Dương Minh hơi thở dài một chút.

Sau khi rời bệnh viện, Dương Minh chạy thẳng đến khách sạn Nguyệt Đảo để gặp "đệ tử" của mình. Lao Feng nghe nói Dương Minh đến, vội vàng chạy ra cửa, đứng thấp thỏm, mắt trông ra phía bãi đỗ xe. Thấy xe của Dương Minh đến, lão lập tức la lên, vẫy tay chào:

– "Sư phụ!"

– "Này, này! Nhẹ một chút! Có gì từ từ nói, đừng la lớn quá, người ta chú ý đấy."

Dương Minh nhanh chóng đến gần, bịt miệng lão lại không cho lão hét nữa.

– "Dạ, đệ tử đã rõ." Lao Feng vội vàng nuốt lời, thấp giọng nói nhỏ như muỗi:

– "Đệ tử nghe sư phụ phân phó. Người tập võ không nên khoa trương, càng ít người biết càng tốt."

Dương Minh đổ mồ hôi lạnh, lắc lắc đầu thở dài rồi cùng lão bước lên lầu. Đóng cửa lại, hắn mới thu lại vẻ tươi cười, chỉnh lại nét mặt nghiêm trọng, rồi nói:

– "Lao Feng, bây giờ ta chính thức thu lão làm đệ tử. Lão đồng ý chứ?"

– "Tạ ơn sư phụ!" Lao Feng vui mừng khôn xiết, không ngờ sư phụ lại nhanh chóng nhận mình làm đệ tử. Lão cứ tưởng phải tốn không ít công sức mới xin được lòng sư phụ.

Sau đó, Dương Minh nói:

– "Trước tiên, ta sẽ dạy lão vài môn võ thực dụng. Lão muốn học kỹ xảo đánh nhau hay nghệ thuật điểm huyệt?"

– "Hả? Đệ tử muốn học nghệ thuật điểm huyệt sao? Ngài không lừa đệ tử chứ?" Lao Feng nghe xong câu hỏi của Dương Minh, vẻ mặt như đang mơ vậy. Nếu học được kỹ năng điểm huyệt, sau này có thể tung hoành thiên hạ rồi.

Dương Minh thấy vẻ mặt vui mừng của lão, không đành lòng, than thầm:

– "Ừ, mặc dù gọi là điểm huyệt, nhưng chỉ là một trong các công phu bên ngoài thôi. Lão cũng đừng quá hi vọng. Kinh mạch trên cơ thể người không thể thông suốt trong một sớm một chiều. Ta chỉ dạy lão cách phân biệt một số huyệt đạo chủ chốt, ví dụ như: huyệt đạo có thể khiến người ta cười nghiêng ngả, hoặc huyệt đạo khiến người không thể cử động toàn thân…"

Với Lao Feng, Dương Minh chỉ truyền thụ một số loại ngoại công nhỏ, vì đây là bí mật của hắn — bí mật của Vua sát thủ. Nếu không có sự cho phép của sư phụ Phương Thiên, dù có vàng cũng không dám lộ bài.

Tóm tắt:

Chu mẫu lo lắng cho con gái mình, Chu Giai Giai, khi nàng hôn mê do yêu đơn phương Dương Minh. Mặc dù sức khỏe thể chất của Giai Giai đã hồi phục, nhưng tinh thần lại rất yếu. Dương Minh, khi đến thăm, cảm nhận được sự cần thiết của tình yêu và trách nhiệm với Giai Giai. Nhận ra tình cảm của nàng dành cho mình, Dương Minh quyết tâm chăm sóc cho nàng, ngay cả khi không biết liệu nàng có tỉnh lại và còn yêu mình hay không. Nhật ký của Giai Giai cũng trở thành dấu hỏi lớn với những bí mật chưa được khám phá.