Thư Nhã không trả lời cha mà hỏi tiếp:
"Tình hình của tập đoàn này trước kia cha có biết không?" "Biết, cha thấy trong tư liệu có ghi là từ một xưởng cơ giới Tùng Giang mà phát triển thành tập đoàn cơ khí Danh Dương, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến hận thù giữa cha với người này chứ?"
Thư phụ cảm thấy rất khó hiểu.
"Đúng vậy, chính là xưởng cơ giới Tùng Giang. Cha lúc trước chẳng phải là rất xem thường những người công nhân làm ở đó sao?"
Thư Nhã không để cha có chút mặt mũi nào, giọng nói mỉa mai, châm chọc. Đối với tính cách của cha, nàng không thể nào chấp nhận được; mỗi khi có lợi ích trước mắt thì ông sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục tiêu đã đề ra. Có khi lại hạ mình nịnh nọt người khác.
"Xem thường những người công nhân? Cha khi nào… a, người mà con nói đến có phải là cha của tiểu tử tên Dương Minh kia không?"
Thư phụ chợt nhớ đến điều gì:
"Cha vẫn còn nhớ chuyện năm đó sao?"
Thư Nhã thuận miệng hỏi.
"Ài, không ngờ con vẫn còn giận cha chuyện năm đó. Bao nhiêu năm như vậy mà con vẫn không tha thứ cho cha sao?"
Thư Hải Khoát cười khổ:
"Bao nhiêu năm như vậy, cha đã không còn hận ông ấy nữa. Cha quả thật có lỗi với con."
"Cha không còn hận thù với người ta, nhưng liệu người ta có bỏ qua cho cha không? Cha mắng nhiếc, chửi bới Dương thúc thúc thậm tệ như vậy, liệu bác ấy có bỏ qua cho cha không?"
Thư Nhã nói hết những uất ức trong lòng mình ra để cha biết, cũng coi như là thay cha của Dương Minh truất hận.
"Dương thúc thúc, con nói như vậy là sao?"
Thư phụ sửng sốt một chút rồi bỗng nhiên giật thót một cái:
"Con nói Dương Đại Hải, chủ tịch tập đoàn Danh Dương, này là cha của tiểu tử Dương Minh kia, a, không phải là trùng hợp như vậy chứ? Sao có thể như vậy được?"
"Con cũng không rõ lắm, chỉ có khi gặp mặt bác ấy mới biết rõ sự tình. Nhưng chín phần mười đây là cha của anh ấy."
"Ta nói sao mà nhìn người này quen mắt đến thế, hóa ra là hắn."
Thư phụ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Bây giờ cha đang cần người ta. Con xem xem cha làm thế nào để giải quyết chuyện này."
Thư Nhã liếc xéo cha, bĩu môi.
"Tiểu Nhã hì hì, con gái yêu dấu của cha, con không thể bỏ mặc cha như vậy được. Thôi mà giúp cha lần này đi, con nghĩ xem có cách nào giúp cha một chút."
Thư phụ lộ vẻ mặt:
"Gian thương của mình."
"Chuyện này con cũng không có cách nào, cha tự tìm cách xoay sở đi."
Thư Nhã cười như không cười, lắc đầu lặp lại lời cha đã nói trước đó:
"Không phải cha đã nói trước đây không biết anh ấy sống thế nào sao, đã thành ra cái dạng gì rồi? Chắc đã có bạn gái khác rồi. Vậy thì con đi nói giúp cha có ích gì chứ?"
Thư Hải Khoát xấu hổ thở dài cảm thán:
"Ôi… thực đúng là thế sự đổi thay. Hắn trước chỉ là một công nhân nhỏ bé, giờ đã trở thành chủ tịch một tập đoàn."
"Cha con, xin cha một lời khuyên: không phải con gái bất hiếu với cha mới nói vậy. Nhưng nếu cha không nghe, mà vẫn cố chấp như vậy, đến lúc nào đó sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm. Con khuyên cha nên học cách đối nhân xử thế cho khéo léo một chút, phải biết điều."
Nhẫn một chút, sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
"Con mong cha hiểu được đạo lý làm người này."
Thư Nhã thật lòng khuyên nhủ cha, nàng mong cha đừng cố chấp mãi, làm người thì phải biết nặng nhẹ, như vậy mới tồn tại lâu dài được.
"Thôi, quên đi, cũng xem như chuyện của tôi tự làm tự chịu."
Thư phụ lắc đầu buồn bã.
Mặc dù Dương Minh hứa sẽ cùng nàng đi giải thích, nhưng Tiếu Tình vẫn có chút lo lắng bất an. nàng tiếp điện thoại của người kia nhỏ giọng hỏi:
"Em có phiền không nếu hôm đó chị đi cùng một người khác? Có một số việc chúng ta cần nói rõ ràng để tránh về sau hai bên có thể phát sinh hiểu lầm này nọ."
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi một giọng nữ nhẹ nhàng trả lời:
"Được, không thành vấn đề. Em cũng có một số chuyện cần nói rõ với chị. Đến lúc đó chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện nhé."
Nói xong, nàng cúp máy.
Tiếu Tình thở phào nhẹ nhõm. Nàng không ngờ nàng ta lại đồng ý nhanh thế, khiến Tiếu Tình cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nàng đã nói chuyện này cho Dương Minh biết, nhưng hắn dường như không để ý, xem chuyện này rất bình thường. Hắn còn nói một câu thế này: "Ai dám cướp chị trong tay em thì đừng trách sao em hạ thủ không lưu tình. Bất kể là nam hay nữ, miễn sao đụng đến người phụ nữ em yêu, em nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt."
Tiếu Tình ngẫm nghĩ câu nói của Dương Minh, lòng càng thêm kiên định. Thôi, cứ tùy tình huống mà xử lý. Nếu như nàng ta bất chấp đạo lý, không nói lý lẽ với mình, mềm không được thì lấy cứng đối cứng xem ai cắn ai. Huống chi mình còn có Dương Minh đi theo làm bảo tiêu.
Sáng thứ bảy, đúng chín giờ, Dương Minh đến đúng hẹn, cùng nàng đi giải quyết tình địch của mình. Hai người sóng đôi bước vào một quán café thiết kế khá tao nhã, dành riêng cho những người thích yên tĩnh. Quả thật là nơi lý tưởng để bàn chuyện làm ăn, hẹn hò, tâm sự hay thậm chí để "giải quyết tình địch". Tiếu Tình vì sợ người khác nhận ra nên đeo khẩu trang và kính râm, còn Dương Minh thì càng "ngầu" hơn, mặc áo thun hình đầu lâu, tóc vuốt keo dựng đứng, cũng như Tiếu Tình, hắn đeo kính râm rồi còn sắm thêm khẩu trang bịt mặt. Nếu có ai nhìn thấy hắn, chỉ sợ hét lên: "A, cướp ngân hàng! Chạy đi bà con ơi!" Tiếu Tình thầm thắc mắc, không biết nói sao cho phải về hình dạng kỳ quặc này của Dương Minh. Khi đảo qua một vòng, thấy đối phương đã tới từ lúc nào, đang ngồi trong góc, nàng cũng "tậu" cho mình một chiếc kính râm để tránh sự chú ý. Dương Minh cũng nhàm chán không muốn dùng dị năng để nhìn mặt nàng ta.
Hai người đĩnh đạc ngồi xuống đối diện "tình địch", một tay quàng lên vai Tiếu Tình, để nàng dựa vào, nhằm gửi tới đối phương thông điệp: "Nhìn thấy chưa, hoa đã có chủ rồi, đừng có vọng tưởng nữa."
"Trước… giới thiệu một chút, đây là bạn trai của chị."
Tiếu Tình cắn răng, lắp bắp nói:
"Xin lỗi, chị đã có bạn trai rồi." "Ôi…"
Đối phương nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm ban đầu. Nàng cười nhẹ một tiếng, xem ra Tiếu Tình đã hiểu lầm ý định của mình rồi. Thực ra, nàng cũng đến đây để xóa bỏ mối quan hệ xấu hổ này, đồng thời cũng muốn nói rằng mình đã tìm được bạn trai rồi. Chỉ là, nhìn người đàn ông ngồi kế nàng ta quá quen mắt, nhưng do chiếc kính râm và khẩu trang che hết khuôn mặt nên thoạt nhìn khó nhận ra.
"Khụ… khụ."
Dương Minh giả vờ ho khan, nhằm phá tan không khí ngượng nghịu này. Hắn không muốn kéo dài tình huống tế nhị, bắt đầu dùng giọng điệu lưu manh, uy hiếp:
"Tôi nói này bà chị, bà chị đừng mơ mộng theo đuổi bạn gái của tôi. Tôi bất kể trước đây bà có cảm xúc gì với nàng ấy, cũng đều quên hết đi. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt bà chị. Thấy chị cũng khá hot đấy, cẩn thận nha, tôi XXX chị đó…!"
"Dương Minh! Em nói gì vậy?"
Tiếu Tình giật tay Dương Minh, giọng hơi oán giận. Nàng nghe hắn nói vậy không nhịn được cười khẽ. Dương Minh à, sao lại nói năng như thế chứ? Nàng còn là con gái, biết ngượng chứ! Sao lại không chút tôn trọng gì với nàng?
"Tình địch" ban đầu im lặng, nhưng sau khi nghe xong câu của Dương Minh, tay nàng khẽ giật một cái, một hồi sau, dù không nhìn rõ mặt, qua lớp kính vẫn thấy được nàng rất kích động. Nàng không kìm nổi, thốt lên:
"A, ngươi…"
Rồi ngậm miệng luôn, không nói nữa.
Trong lòng Dương Minh bỗng nhảy thót lên, sao giọng nói này quen thế? Dương Minh dùng dị năng nhìn rõ khuôn mặt nàng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Là nàng sao? Tại sao lại là nàng?
Không phải chị Tiết Tôn của Đông Hải sao? Tôn Khiết? Sao lại xuất hiện ở đây? Đúng rồi, khi trước mình hỏi nàng có phải là dân "less" không, nàng đã thừa nhận. Nhưng rồi, cứ thắc mắc không biết người đó là ai, hóa ra lại chính là chị Tiếu Tình. Quả nhiên là trùng hợp. Dù sao cũng lộ rồi, Dương Minh tháo kính đen xuống, gỡ khẩu trang ra.
"Mọi người đều là người một nhà, không cần phải giấu giếm nữa. Chị Tiếu Tình, chị cũng bỏ mắt kính ra đi."
Dương Minh cố nén cười, giả bộ nghiêm trọng nói:
"Dương Minh, em muốn làm gì vậy?"
Tiếu Tình thấy Dương Minh tự nhiên tháo kính râm xuống, nhíu mày hỏi:
"Ôi!"
Tôn Khiết thấy hành động tháo kính, cũng hiểu Dương Minh đã nhận ra thân phận của mình. Nàng thở dài, tháo kính xuống đặt lên bàn, trong lòng có chút xấu hổ, rồi hỏi:
"Dương Minh, đây là bạn gái của cậu?" "Cô hỏi ai cơ?"
Dương Minh nhìn trời, nhìn đất, không nhìn Tôn Khiết, hỏi lại.
Tôn Khiết giận dỗi, bàn chân lần mò đạp lên chân Dương Minh, oán giận nói:
"Cái gì mà ai? Ở đây có mấy người tất cả?" "Tất nhiên là hai rồi, cô và chị Tiếu Tình, còn ai nữa hay sao?"
Dương Minh cười đáp:
"Chuyện này hay ho đấy." "Dương Minh, Tiểu Khiết, hai người biết nhau sao?"
Tiếu Tình ngạc nhiên nhìn Dương Minh rồi lại quay sang Tôn Khiết.
"Biết chứ, em đương nhiên biết nàng, còn biết rõ nữa."
Dương Minh khẳng định, rồi không để Tôn Khiết nói tiếp, hắn cười cười cướp lời:
"Tiếu Tình, đây là tình địch mà chị nói đến sao?"
Tiếu Tình nhận ra Dương Minh biết Tôn Khiết, lại nghe hắn gọi nàng là tình địch, mặt không khỏi đỏ ửng, ấp úng xác nhận:
"À… là nàng." "Tiểu Khiết thân ái của anh ơi, em tìm bạn gái của anh có chuyện gì không?" Dương Minh cười cười châm chọc nàng.
"Ai là 'Tiểu Khiết thân ái' của cậu chứ?"
Tôn Khiết liếc xéo Dương Minh, cúi sát đầu, không dám ngẩng lên, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Không có chuyện gì."
Không rõ vì sao, khi có Dương Minh ở đây, Tôn Khiết lại cảm thấy hơi không thoải mái. Hôm nay hẹn Tiếu Tình ra để kết thúc mối quan hệ mờ ám kia, nói rằng đã có bạn trai rồi. Ai ngờ tên "bạn trai" đó lại ngồi đối diện nàng. Bây giờ, Tôn Khiết chẳng biết xử lý thế nào nữa. Nàng ghét cái bộ mặt đắc ý của Dương Minh.
"Hehe, thôi, dù sao mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Chúng ta xóa bỏ hận thù nhé. Hôm nay trời đẹp thế này, ba chúng ta cứ vừa nhâm nhi cà phê, vừa nói chuyện tương lai vậy."
Dương Minh cười xấu xa, không trách nổi mình lại cao hứng đến vậy. Hai nàng đều là nữ nhân của mình, thiếu một cũng không được. Hôm nay còn bắc cầu cho tương lai… hắc hắc.
Tôn Khiết môi hơi giật, nhưng vẫn cố nén, không nói lời nào. Còn Tiếu Tình vẫn còn mơ hồ, quay sang hỏi Dương Minh:
"Chuyện này rốt cuộc là sao?" "Nơi này không tiện nói chuyện. Hay là ba chúng ta tìm một khách sạn, thuê phòng rồi từ từ thảo luận. Chị thấy đề nghị của em thế nào?"
Dương Minh hỏi một cách tà ác, nghĩ ra một ý cực kỳ kích thích. Hắn cảm thấy đầu óc ngày càng đen tối hơn rồi.
"Được rồi, Dương Minh, không cần đi đâu cả, cứ ở đây nói chuyện cũng được."
Tôn Khiết cuối cùng cũng mở miệng, nàng thờ ơ nói tiếp:
"Tiếu Tình, chị cũng thấy em và hắn quen biết nhau rồi."
Thư Nhã và cha nàng bàn về quá khứ và mối quan hệ phức tạp với Dương Minh, con trai của người mà Thư Phụ từng không ưa. Trong khi đó, Tiếu Tình tìm cách thuyết phục Dương Minh đi gặp đối thủ cạnh tranh trong tình cảm. Sự xuất hiện bất ngờ của Tôn Khiết, một phần của quá khứ Dương Minh, khiến tình huống trở nên căng thẳng và lố bịch khi cả ba người cùng gặp nhau trong quán cà phê.