Thằng này nhất định là chép bài, nên bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài nói chuyện.
Chờ cho Dương Minh đi ra ngoài, một thằng trong lớp lên tiếng nói trước:
— Mình cũng cảm thấy thế. Nhưng thằng Dương Minh thật lợi hại. Khi thi đại học, nếu mình có thể chép bài thì tốt quá.
Một nữ sinh xen vào:
— Thi đại học cậu muốn chép à? Nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Hàng xóm nhà mình có một ông anh lớn hơn bọn mình một tuổi, chép bài bị bắt, trực tiếp bị hủy kết quả thi.
Lại là một người khác lên tiếng:
— Nhưng giám khảo lần này trông chặt chẽ chẳng khác gì thi đại học. Dương Minh sao chép bài được chứ?
— Ai biết được? Có lẽ người này có tuyệt chiêu. — Một người khác nói.
— Được rồi, đừng nói nữa. Các cậu dựa vào cái gì mà cho rằng Dương Minh chép bài? — Trần Mông Nghiên thật sự không thể nghe thêm nữa, đứng dậy, vỗ vỗ bàn nói:
— Dương Minh thời gian gần đây cố gắng như thế nào, mọi người cũng đều thấy. Tối thiểu mình thấy Dương Minh có tiến bộ.
Thật ra, trong thời gian qua, Trần Mông Nghiên vẫn giúp đỡ Dương Minh giải bài, ai trong lớp cũng đều rõ. Chính vì vậy khi cô nói ra những lời này, tất cả học sinh trong lớp đều im bặt. Bọn họ nói xấu Dương Minh chẳng qua chỉ là để tìm lý do ghen ghét mà thôi. Họ tự nhận mình cố gắng không thua gì Dương Minh. Dựa vào cái gì mà thành tích của Dương Minh lại tốt hơn bọn họ?
Cho nên, lúc này chỉ cần có một người dẫn đầu nói rằng thành tích của Dương Minh là do chép bài mà đạt được, những người khác sẽ lập tức hùa theo. Như vậy, họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vương Chí Đao cũng là một trong những người bực tức. Nhưng thứ nhất hắn là lớp trưởng, không tiện bình luận chuyện này. Thứ hai, bây giờ đang là thời kỳ
— "Trăng mật"—
trong quan hệ với Dương Minh. Kế hoạch của hắn còn chưa được thực thi, không thể phá vỡ mối quan hệ đó. Khi hắn thấy Trần Mông Nghiên nói tốt cho Dương Minh, trong lòng càng thêm tức giận.
Nhưng lại không có biện pháp, vì biểu hiện của mình là "bạn thân" của Dương Minh, Vương Chí Đào bất đắc dĩ đứng dậy nói:
— Mọi người yên lặng ôn bài, không nên tùy tiện bàn luận về người khác. Dương Minh làm vẻ vang lớp chúng ta, đây là vinh dự của lớp bảy chúng ta.
Vương Chí Đào hùng hồn nói.
Trần Mông Nghiên đã sớm cảm thấy quái lạ vì thái độ gần đây của Vương Chí Đào. Người này vốn rất ghét Dương Minh, sao lại đột nhiên trở thành bạn thân được chứ? Nhưng quan hệ giữa nam nữ với nhau, Trần Mông Nghiên cũng không rõ ràng lắm, nên vẫn gật đầu cảm ơn Vương Chí Đào.
Vương Chí Đào thấy Trần Mông Nghiên gật đầu với mình, còn cho rằng biểu hiện oai phong lẫm liệt của mình đã chinh phục được thiếu nữ, trong lòng không khỏi nở hoa. Vội vàng mỉm cười đáp lại, không ngờ Trần Mông Nghiên lại quay đầu đi, khiến hắn mất nụ cười tự cho là rất đẹp.
Tuy nhiên, nụ cười này lại khiến một cô nữ sinh hơi thấp tên là Trương Đình Đình, ngồi phía trước Trần Mông Nghiên, nhìn thấy. Cô nữ sinh nhỏ này còn tưởng rằng Vương Chí Đào cười với mình, vội vàng tỏ vẻ xấu hổ, nháy mắt với Vương Chí Đào.
Trương Đình Đình học khá, vóc dáng không cao lắm, dung mạo bình thường; không thể nói là đẹp, cũng chẳng thể nói là xấu. Tóm lại, là một nữ sinh bình thường. Trương Đình Đình vẫn âm thầm thích Vương Chí Đào. Nhưng Vương Chí Đào lại chỉ để ý đến Trần Mông Nghiên. Vừa nãy trong lúc vô ý mỉm cười, khiến Trương Đình Đình tưởng rằng Vương Chí Đào đã chú ý đến mình, sao có thể không vui được chứ?
Nhưng lần này, Vương Chí Đào lại buồn bực, vội vàng quay đầu đi. Trương Đình Đình thấy Vương Chí Đào quay đầu, nghĩ thầm: con trai cũng xấu hổ thế đấy.
************
Giáo viên chủ nhiệm, cô giáo Lý, lần đầu tiên sau khi nhìn thấy thành tích của Dương Minh, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Theo kinh nghiệm nhiều năm giảng dạy của cô, chưa từng có học sinh nào có thể nâng cao thành tích nhanh như vậy.
Trong cấp ba, học sinh từ học kém trở thành giỏi, cô Lý đã gặp không ít. Nhưng thành tích cứ từ từ tăng lên. Còn thành tích của Dương Minh thực sự là như bay trên tên lửa. Vì vậy, cô Lý không thể không nghi ngờ tính chân thật của thành tích này.
Sau khi hỏi lại các thầy cô cùng khoa, chỉ có Triệu Oánh khẳng định chắc chắn rằng thành tích môn toán của Dương Minh là thật. Các thầy cô khác đều tỏ vẻ nghi ngờ, bởi vì Dương Minh dù cố gắng, nhưng tiến bộ quá nhanh, quá vượt mức bình thường.
Triệu Oánh hoàn toàn tin chắc thành tích của Dương Minh là thật, vì trước kỳ thi, nàng đã đưa cho Dương Minh một đề tập rất giống đề thi thật. Dương Minh theo cô Lý đến phòng làm việc, phát hiện các thầy cô khác của lớp cũng đang ở đó. Dương Minh hơi sửng sốt, trong lòng cười khổ. Xem ra lần này, làm quá mức rồi, khiến tất cả giáo viên đều nghi ngờ về thành tích của mình.
Chỉ là, sao Triệu Oánh lại ở đây? Khi Dương Minh nhìn về phía Triệu Oánh, nàng chỉ nhún vai, ra vẻ chuyện này không liên quan đến nàng.
— Dương Minh, biết tại sao cô gọi em tới đây không? — cô Lý sau khi ngồi vào bàn làm việc của mình, trực tiếp hỏi.
Đây là cách mà tất cả giáo viên quen dùng; dù học sinh có phạm lỗi hay không, trước tiên phải phủ đầu.
Dương Minh đã quá quen với điều này. Muốn phủ đầu tôi à? Đâu dễ vậy. Dương Minh ra vẻ không biết đáp:
— Không biết. Gần đây hình như em không trốn tiết hay sao? — Dương Minh đáp.
— Cô Lý nghe Dương Minh trả lời như vậy không khỏi dở khóc dở cười: —
Dương Minh, em gần đây biểu hiện rất tốt. Cô tìm em chủ yếu muốn hỏi về tình hình học tập của em thôi.
— Ồ, như vậy ạ. Chẳng lẽ thành tích lần này của em có tiến bộ nên cô Lý muốn khen thưởng em? — Dương Minh ra vẻ như đó là chuyện đương nhiên.
— Cái này... — cô Lý ngẩn người. Vốn định hỏi Dương Minh có nhận thức thế nào về thành tích lần này, không ngờ Dương Minh lại nhảy vào nói trước. Lời cô định nói cũng không còn phù hợp nữa.
Triệu Oánh mỉm cười nhìn vẻ ngạc nhiên của cô Lý. Nàng đã rõ khả năng ăn nói của Dương Minh, có lẽ cô Lý không phải đối thủ của hắn.
— Nhưng cô Lý dù sao cũng đã làm giáo viên nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi nói: — Đúng vậy, ngoài việc cổ vũ em, cô còn muốn hỏi em cách học như thế nào mà có thể khiến thành tích tăng nhanh như vậy?
Dương Minh hiểu rõ ý trong lời cô Lý. Cách học? Chỉ sợ là đang nghi ngờ thành tích của mình không thật sự, không đúng sự thật. Nhưng có chính sách, có đối sách, Dương Minh trầm ngâm một chút rồi giả vờ xấu hổ, cười ha hả nói:
— Cô Lý, thực ra lần này em có thể đạt thành tích tốt như vậy là nhờ may mắn thôi.
— May mắn? — cô Lý có chút khó hiểu hỏi: —
Ý em là gì?
Trong lớp học, Dương Minh bị bạn bè cáo buộc chép bài, nhưng Trần Mông Nghiên bênh vực anh, nói lên những nỗ lực của Dương Minh. Vương Chí Đào, lớp trưởng, mặc dù không thích Dương Minh, cũng lên tiếng bảo vệ thành tích của anh. Tuy nhiên, giáo viên cô Lý nghi ngờ sự tiến bộ đột ngột của Dương Minh và gọi anh lên để hỏi thêm. Dương Minh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Dương MinhVương Chí ĐàoTriệu OánhCô giáo LýTrần Mông NghiênTrương Đình Đình