Tôn Khiết?
Dương Minh ngạc nhiên nhìn Lữ Tứ Long, Tôn Khiết phái người giết mình? Có lầm không?
Mày, mày đừng nói cho bà chủ biết là tao nói. Nếu không tao nhất định sẽ chết.
Lữ Tứ Long cẩn thận nói.
Mày, xác định là Tôn Khiết?
Dương Minh có chút kỳ quái nhìn Lữ Tứ Long:
Tao nói mày, mày biết Tôn Khiết là ai không?
Chính là, chính là người đối diện mày hôm nay đó.
Lữ Tứ Long nói.
Vậy tại sao Tôn Khiết muốn giết tao?
Dương Minh không tin Tôn Khiết sẽ phái người giết mình, một điểm lý do cũng không có. Mình và Tôn Khiết không thù oán gì, hơn nữa còn có quan hệ mập mờ. Tôn Khiết giết mình ư? Đúng là nực cười.
Cho dù Dương Minh biết thủ đoạn của Tôn Khiết hơi thô bạo, chẳng qua không bao giờ Tôn Khiết hận hắn.
Dương Minh nhìn chằm chằm Lữ Tứ Long, không nói gì.
Lữ Tứ Long hơi chột dạ, trên đầu đổ mồ hôi lạnh. Chẳng qua hắn cũng không nghĩ ra lý do khiến Dương Minh không tin hắn. Vì thế hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang suy nghĩ.
Hắn có thể tin không? Mình nói vậy không có sơ hở gì mà.
Rất xin lỗi, lời mày nói tao không tin.
Dương Minh cười nói:
Quá sơ hở.
Hả?
Lữ Tứ Long có chút sửng sốt nhìn Dương Minh. Sao điều mình vừa nghĩ lại bị người ta biết nhỉ?
Đại Hầu, tiếp tục, tôi muốn xem JJ bị nướng sẽ như thế nào?
Dương Minh nói.
Không vấn đề gì.
Hầu Chấn Hám vừa nói liền cầm côn điện ép về phía Lữ Tứ Long.
Đừng, đừng mà!
Lữ Tứ Long sợ đến độ giọng nói hơi đổi:
Tao nói ra người sai khiến mày sẽ không điện tao chứ?
Mày nói gì? Mày không nói thật!
Dương Minh hừ một tiếng:
Tao đâu dám lừa mày, thật mà.
Lữ Tứ Long vội vàng nói:
Lừa hay không trên mặt mày viết rõ ràng, nghĩ tao không nhìn ra sao?
Dương Minh cười lạnh nói:
Tao.
Lữ Tứ Long không khỏi sợ hãi, mình thật sự như vậy sao?
Sớm biết như vậy thì không nhận việc này. Thằng này quá khó chơi, Vân tổng không phải nói nhiệm vụ rất dễ sao? Cái mẹ nó, hại chết ông, lần sau cho nhiều tiền hơn nữa ông cũng không làm.
Vân tổng? Dương Minh cười cười, mày không nói thật sao, nhưng tâm tư của mày đã bán đứng mày. Lúc này Dương Minh cũng đã thở dài một hơi.
Lúc trước Dương Minh mặc dù không tin Tôn Khiết phái người giết mình, chẳng qua trong lòng có chút nghi ngờ. Dù sao trong mấy người phụ nữ của mình thì Tôn Khiết là khó đoán biết nhất.
Suy nghĩ của Tôn Khiết thì Dương Minh không thể đoán. Rõ ràng đối phương có cảm tình với mình, nhưng lại không chịu mở miệng.
Nếu như Dương Minh không có dị năng trên người, không biết chừng đang nghi ngờ. Dù sao lúc trước Tôn Khiết đã nhặt súng bỏ túi. Dương Minh không thể không nghi ngờ.
Chẳng qua bây giờ đã biết rõ chân tướng rồi. Nghe đến hai chữ Vân tổng kia, Dương Minh liền hiểu ra mọi chuyện.
Vân Nghiễm Đô đúng là thú vị, không ngờ đưa ra kế liên hoàn, đều là muốn chia rẽ quan hệ giữa mình và Tôn Khiết. Cũng đúng, thằng này thầm yêu Tôn Khiết, nhưng lại ngại quan hệ giữa Dương Minh và Tôn Khiết, nên chỉ còn cách nghĩ ra các biện pháp chia rẽ.
Nếu tao đoán không sai, người phái mày là Vân Nghiễm Đô phải không?
Dương Minh cười cười nói với Lữ Tứ Long.
A...
Lữ Tứ Long trợn mắt há mồm, hắn thật sự không hiểu vì sao Dương Minh lại đoán đúng.
Đừng kêu. Nhìn vẻ mặt của mày là tao biết ngay.
Dương Minh khoát tay, ngăn Lữ Tứ Long lại rồi nói:
Mày không cần nói, tao đã đoán ra rồi. Đại Hầu, mang nó xuống, tìm chỗ nhốt lại đã.
Vâng.
Hầu Chấn Hám trực tiếp túm cổ Lữ Tứ Long, rồi xách luôn ghế ra ngoài cửa.
Dương Minh ban đầu còn suy nghĩ về nguyên nhân của chuyện này. Không cần phải nói, tên Vân Nghiễm Đô làm thế này chắc chắn có ý đồ. Đầu tiên là cố tình tạo sơ hở để mình lộ, rồi để mình có thể tìm ra Lữ Tứ Long ở quán café.
Lữ Tứ Long đã từng làm khổ nhục kế, cuối cùng tỏ vẻ không chống đỡ nổi mới khai ra người chủ mưu phía sau. Nếu là người khác, có thể sẽ tin lời của hắn. Nhưng Dương Minh nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Chỉ cần quan hệ của Dương Minh với Tôn Khiết không tốt, nếu như không có dị năng, không chừng Dương Minh đã tin lời Lữ Tứ Long rồi.
Vân Nghiễm Đô, thật thú vị. Lâu rồi không gặp hắn ta, còn tưởng rằng hắn đã hết hy vọng. Không ngờ Vân Nghiễm Đô lại có chiêu này.
Đại Hầu, hỏi thằng Lữ Tứ Long về số điện thoại của Vân Nghiễm Đô.
Dương Minh gọi điện cho Hầu Chấn Hám.
Trong lòng Lữ Tứ Long đã bị Dương Minh nhìn ra, chuyện đã lộ rồi nên hắn chẳng còn giấu gì nữa. Vì thế Hầu Chấn Hám hỏi, hắn đã trả lời.
Chỉ là Lữ Tứ Long cũng là tên lính lâu la, biết không nhiều lắm. Cũng vì vậy việc biết được số điện thoại của Vân Nghiễm Đô đã là cố gắng lắm rồi.
Sau khi có số điện thoại của Vân Nghiễm Đô, Dương Minh liền gọi tới.
Alo? Ai đó?
Vân Nghiễm Đô thấy số lạ liền hỏi.
Vân tổng à? Tôi là Dương Minh.
Dương. Dương Minh.
Giọng Vân Nghiễm Đô hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại:
Ai đó? Tôi có biết anh không?
Không nhận ra sao? Vậy có biết thằng nào tên là Lữ Tứ Long do anh phái ra không?
Dương Minh từ từ nói.
Vân Nghiễm Đô vừa nghe Dương Minh nói, mặt liền tái đi. Ban đầu hắn còn hi vọng Dương Minh tìm tới là do trùng hợp, vì chuyện khác. Nhưng bây giờ nghe Dương Minh nhắc đến Lữ Tứ Long, hắn liền hiểu rõ Lữ Tứ Long đã khai hết. Thằng Lữ Tứ Long này, đúng là đồ nhu nhược.
Vân Nghiễm Đô đương nhiên không thừa nhận:
Lữ Tứ Long nào? Tôi không biết.
Vân Nghiễm Đô, tôi nói cho anh biết, không cần biết anh có biết Lữ Tứ Long hay không. Trong vòng ba ngày, anh phải rời khỏi Tùng Giang cho tôi, sau đó tôi không muốn gặp lại anh.
Dương Minh cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp uy hiếp:
Thằng ranh, xem năng lực của mày đi.
Vân Nghiễm Đô vốn chột dạ, nên lễ phép đôi chút với Dương Minh, nhưng không ngờ bị uy hiếp, mặt hắn liền sa sầm lại.
Đừng tưởng có ông bố nuôi nổi tiếng là không biết điều. Có những người mày không đắc tội được đâu.
Có những người? Ha ha, không sai.
Dương Minh cười lạnh, nói:
Đúng vậy, có những người hiện tại tôi không thể dây vào, nhưng không phải anh.
Hừ!
Vân Nghiễm Đô hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Vân Nghiễm Đô bị Dương Minh làm tức giận, nhưng cố nhịn không phát tác. Bên cạnh hắn có một lão già.
Tiểu Vân Tử, sao thế?
Lão già nhìn Vân Nghiễm Đô đang đỏ mặt hỏi.
Một thằng ranh, tức chết tôi!
Vân Nghiễm Đô oán hận nói, tôi muốn giết nó!
Nên mới kể rõ mối thù của mình với Dương Minh.
Chuyện lớn không nhẫn sẽ hỏng chuyện lớn.
Mặt lão già không đổi sắc, nói:
Chúng ta ẩn núp ở Tùng Giang nhiều năm như vậy là vì mục đích gì, cậu đừng quên.
Vâng, Hữu Trưởng lão.
Vân Nghiễm Đô hít sâu, gật đầu:
Phụ nữ chỉ là vật ngoài thân. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi về tộc, thủ lĩnh muốn bao nhiêu phụ nữ cũng sẽ thưởng cho cậu.
Lão già lạnh lùng nói.
Tôi đã hiểu, tôi sẽ giữ kín, xin ngài yên tâm.
Vâng, tôi sẽ cố gắng.
Ừ, chẳng qua quan hệ xã giao của cậu tôi không can thiệp, chỉ cần không sử dụng công phu bí truyền của chúng ta là được.
Lão già nói:
Không biết lão già Lam Hải kia đã chết chưa, không thể sơ suất.
Năm đó ngài đánh cho lão già đó tan xương nát thịt, hắn ta không thể sống nổi mới đúng chứ?
Vân Nghiễm Đô nói.
Khó mà nói, nếu lão già kia không chết thì kế hoạch của chúng ta còn tiếp tục được chứ sao.
Lão già lắc đầu không nói nữa.
Hữu Trưởng lão, ngài đừng nghĩ nhiều. Công phu của ngài đã luyện thành, như vậy sẽ không sợ ai nữa.
Vân Nghiễm Đô nói.
Hy vọng là như vậy.
Lão già thở dài:
Ta đi trước, ta không thể rời đi quá lâu. Thân phận của ta bây giờ rất khó khăn, nếu để người khác nghi ngờ sẽ không tốt.
Tiễn Hữu Trưởng lão.
Vân Nghiễm Đô vội vàng cúi đầu:
Không cần tiễn.
Lão già phất tay, rời khỏi công ty của Vân Nghiễm Đô, đi về phía một hướng.
Dương Minh bất ngờ khi biết Tôn Khiết có thể phái người giết mình. Lữ Tứ Long, người mà Dương Minh nghi ngờ, được Dương Minh ép khai ra người chủ mưu đằng sau là Vân Nghiễm Đô. Qua cuộc gọi, Dương Minh uy hiếp Vân Nghiễm Đô phải rời khỏi Tùng Giang. Vân Nghiễm Đô đang lẩn trốn và bị áp lực từ một lão già bí ẩn, cho thấy cuộc chiến còn nhiều toan tính hơn.