Hồng Di, đây không phải chuyện của cô, cô đi làm đi.
Trịnh Tắc Đào mặt sa sầm rồi nói.
Được rồi, Tắc Đào, nể mặt tôi đừng gây chuyện, được không?
Lý Đại Đông rất xấu hổ nói.
Đông Tử, tôi là bạn của ông, có thể cho ông mặt mũi, nhưng người khác có cho ông không?
Trịnh Tắc Đào lớn tiếng mắng:
Bị người đến nhà khi dễ, còn nói thay cho người ta. Tôi thấy thương thay cho ông đó.
Hồng Di, tôi thanh toán, không ăn ở đây nữa.
Dương Minh lạnh lùng nhìn tên Trịnh Tắc Đào, sau đó nói với Hồng Di. Nể mặt Lâm Chỉ Vận và Hồng Di, Dương Minh không muốn so đo với tên say rượu.
Sao? Sợ à?
Trịnh Tắc Đào nghe Dương Minh nói, cười lạnh:
Dùng thủ đoạn hèn hạ, bây giờ thấy xấu hổ nên muốn rời đi hả? Tôi nói Đông Tử, thế mà ông cũng nuốt trôi được sao?
Lời này của Trịnh Tắc Đào chạm vào nỗi đau của Dương Minh. Quá trình quen biết Lâm Chỉ Vận là chuyện khiến Dương Minh cảm thấy có lỗi nhất. Dù nói thủ đoạn có được Lâm Chỉ Vận không phải do ý của mình, nhưng đúng là hơi hèn.
Lý Đại Đông, tôi nể mặt anh.
Dương Minh đứng dậy, trừng mắt nhìn Trịnh Tắc Đào:
Thằng bạn của anh uống nhiều rồi, bảo hắn ta im mồm đi.
Lý Đại Đông cười khổ một tiếng, định mở miệng nói thì Trịnh Tắc Đào đã vỗ bàn, đứng dậy:
Thằng ranh mày nói ai?
Trịnh Tắc Đào thấy Dương Minh không phải nhân vật lớn gì, hơn nữa đến đây ăn cơm có thể giàu có sao? Hắn cũng là người gặp qua nhiều chuyện, hôm nay đến đây hoàn toàn vì Lý Đại Đông. Nếu không, hắn đâu đến mấy chỗ kém cỏi này để ăn.
Cho nên Trịnh Tắc Đào tự nhiên cảm thấy mình ở trên cao. Giờ phút này thấy Dương Minh mắng mình như vậy, đương nhiên không chịu rồi.
Nhà em có đồ ăn chứ?
Dương Minh đột nhiên quay đầu lại nói với Lâm Chỉ Vận.
Có, sao thế? Anh không phải đã gọi cơm sao?
Lâm Chỉ Vận hơi kỳ quái.
Có là được.
Dương Minh cầm đĩa cơm trên bàn hắt vào mặt Trịnh Tắc Đào.
Hả?
Trịnh Tắc Đào kêu lên một tiếng, đĩa cơm vừa nóng hổi rơi vào mặt hắn, làm hắn nhảy dựng lên.
Tên thanh niên bên cạnh tên Diệu Dương chỉ đứng bên mà không định tham gia. Lúc này cũng không thể không mở miệng, chỉ vào Dương Minh mà nói:
Mày quá đáng rồi đó.
Quá đáng hay không tự các người hiểu rõ. Thằng bạn của anh nói gì, anh có tai tự nghe.
Dương Minh lạnh lùng nói:
Hôm nay tôi không muốn ra tay, nhưng cũng đừng ép tôi. Không có chuyện gì của anh, đừng xen vào.
Tính cách của Diệu Dương khá hào sảng, thấy bạn gặp chuyện thiệt thòi, hắn sao có thể ngồi yên? Huống hồ Trịnh Tắc Đào lại giúp Lý Đại Đông mà:
Thằng ranh, chẳng qua chỉ nói mày vài câu, mày không ngờ lại ra tay.
Diệu Dương đứng dậy, đi về phía Dương Minh, nói:
Lâm Chỉ Vận, đừng nói Diệu Dương ca không cho em mặt mũi.
Diệu Dương, ông dừng tay.
Trịnh Tắc Đào lau cơm bẩn trên mặt, vung tay ngăn lại.
Tắc Đào, ông không sao chứ?
Diệu Dương chần chừ một chút rồi nói.
Ân oán của tôi và thằng này tự tôi giải quyết.
Trịnh Tắc Đào lạnh lùng nói:
Thằng ranh, mày kiêu ngạo nhỉ, chẳng qua mày có biết hiệu quả ra tay với tao là gì không?
Tắc Đào, bỏ đi, nể mặt tôi được không?
Lý Đại Đông thấy Trịnh Tắc Đào nói như vậy, không khỏi sợ hãi.
Bối cảnh của Trịnh Tắc Đào, Lý Đại Đông biết một ít. Thấy Trịnh Tắc Đào muốn chơi thật với Dương Minh, hắn vội vàng khuyên:
Dương Minh, chuyện này là cậu không đúng. Tôi sẽ nói chuyện với Tắc Đào, cậu xin lỗi cậu ấy đi, chuyện này cứ thế bỏ qua, được không?
Lý Đại Đông nhỏ giọng nói:
Anh trai Tắc Đào mở một trung tâm tắm rửa, cậu không thể trêu vào.
Dương Minh khoát tay nói với Lý Đại Đông:
Chuyện hôm nay tôi nể mặt anh nên bỏ qua. Chỉ là xin lỗi thì không thể. Nếu xin lỗi thì phải là hắn ta.
Lý Đại Đông thở dài, cũng cảm thấy khó xử. Nếu dung túng Trịnh Tắc Đào nhằm vào Dương Minh, thì ấn tượng của Lâm Chỉ Vận về mình sẽ xấu đi rất nhiều, thậm chí còn gây tổn thương đến cả anh.
Tuy hắn không còn ôm suy nghĩ hão huyền gì về Lâm Chỉ Vận nữa, nhưng yêu thương vẫn còn, hắn cũng muốn nàng hạnh phúc.
Nhưng Dương Minh không chịu xin lỗi Trịnh Tắc Đào, hắn không có cách kéo Trịnh Tắc Đào đi. Dù sao, Trịnh Tắc Đào ra mặt vì hắn mà.
Mày có dám chờ ở đây 10 phút không?
Trịnh Tắc Đào rút điện thoại, chỉ vào Dương Minh rồi nói.
Dương Minh cười, căn bản không thèm để ý Trịnh Tắc Đào, cầm tay Lâm Chỉ Vận nói:
Chúng ta đi thôi.
Mày đứng lại.
Trịnh Tắc Đào hét lớn.
Bỏ đi.
Lý Đại Đông do dự một chút rồi kéo áo Trịnh Tắc Đào, nói:
Ừ, Chỉ Vận bây giờ rất hạnh phúc, tôi không muốn gây phiền phức gì cho cô ấy.
Mẹ nó chứ.
Trịnh Tắc Đào mắng một câu, trừng mắt nhìn Lý Đại Đông.
Lý Đại Đông lại cười cười thành thật.
Trước khi đi, Dương Minh nhìn Lý Đại Đông đầy khen ngợi. Bản chất của người này không sai, còn có thể nhịn được, không gây phiền phức cho mình. Xem ra đây là người không dễ xúc động.
Dương Minh hiện đang thiếu nhân lực, lát nữa sẽ bàn chuyện này với Lâm Chỉ Vận. Nếu nàng thấy được, sẽ mời Lý Đại Đông đến công ty giúp việc.
Đến lúc đó, Lâm Chỉ Vận sẽ là tổng giám đốc, Lý Đại Đông là công nhân. Không muốn làm cũng phải làm. Dù có hơi bất công với Lý Đại Đông, nhưng hắn sớm muộn gì cũng phải đổi mặt. Hơn nữa, công ty châu báu của Dương Minh dù mới mở, nhưng tiền đồ vô lượng, trở thành công ty lớn thứ nhất hoặc thứ hai cả nước chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đại Đông, hôm nay tôi nể mặt ông không so đo với thằng này. Nhưng lần sau nếu tôi gặp nó một mình, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Trịnh Tắc Đào giận dữ nói.
Trịnh Tắc Đào không phải là không chịu thiệt bao giờ. Nhưng những người hắn biết không thể đụng đến, còn Dương Minh thì hắn không cho là loại người đó.
Dương Minh, vừa nãy em rất sợ.
Lâm Chỉ Vận nắm tay Dương Minh, mồ hôi ứa ra lòng bàn tay.
Ha ha, sợ tên Trịnh Tắc Đào đánh anh, hay sợ Đông đau lòng?
Dương Minh mỉm cười.
Cái gì? Người ta sao đau lòng?
Lâm Chỉ Vận vội vàng sửa lời:
Bao năm như vậy, em luôn coi Đông là anh trai của mình. Em không muốn anh có xung đột gì với anh ấy.
Anh hiểu rồi.
Dương Minh cười mập mờ:
Chỉ Vận, mất đĩa cơm rồi, xem ra em chuẩn bị đồ ăn cho anh đi.
Tốt quá.
Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói, liền gật đầu ngay. Giờ đây, làm gì cũng đều để đón Dương Minh, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Anh muốn thử tài nấu ăn của em. Trầm Di nấu ăn rất ngon, xem ra em học trò của cũng không kém.
Anh trêu em.
Lâm Chỉ Vận chu môi:
Chẳng may nấu không ngon bằng mẹ, anh lại nói em.
Không đâu.
Dương Minh nắm tay Lâm Chỉ Vận, nói:
Chỉ cần em nấu, anh sẽ thích ăn.
Hả?
Lâm Chỉ Vận sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Dương Minh, không biết nói gì.
Mặc dù quan hệ của hai người bây giờ chưa rõ ràng, nhưng Dương Minh chưa bao giờ dịu dàng nói những câu này với mình.
Dương Minh đã có bảo kiếm của Trần Mộng Nghiên, nên tự nhiên thoải mái. Lúc trước hắn có thái độ thuận theo tự nhiên bên Lâm Chỉ Vận, nhưng giờ không sợ Trần Mộng Nghiên biết sẽ gây chuyện, hắn điều chỉnh kế sách phù hợp hơn.
Làm sao thế?
Thấy Lâm Chỉ Vận hơi ngẩn ra, Dương Minh cười nói.
Không, không có gì.
Lâm Chỉ Vận lúc này rất vui mừng.
Về nhà, Lâm Chỉ Vận chuẩn bị đồ ăn cho Dương Minh. Dương Minh không có chuyện gì, tiện tay bật TV.
Trong kênh giải trí Tùng Giang phát sóng đêm diễn của Thư Nhã.
Dương Minh, anh cũng thích Thư Nhã sao?
Một lát sau, Lâm Chỉ Vận bưng bát cơm rang thơm phức lên.
Ha ha, xem một chút thôi, bây giờ TV toàn là tiết mục này.
Dương Minh thuận tay bỏ điều khiển sang bên, lấy đĩa cơm do Lâm Chỉ Vận đưa, ngửi rồi nói:
Thơm quá, anh thấy ngon hơn Hồng Di nấu rồi.
Anh chưa ăn sao đã biết?
Lâm Chỉ Vận cười hì hì hỏi, trong lòng còn ngọt hơn ăn đường.
Trong một bữa ăn tại quán, Trịnh Tắc Đào gây rối với Dương Minh, châm chọc về quá khứ. Dương Minh, mặc dù bị kích thích, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Lý Đại Đông tìm cách hòa giải nhưng không thành công, dẫn đến tình huống căng thẳng. Cuối cùng, Dương Minh quyết định rời đi cùng Lâm Chỉ Vận, trong khi Trịnh Tắc Đào tức giận và không muốn lùi bước. Tình bạn và xung đột tạo ra một bầu không khí căng thẳng trong cuộc gặp gỡ này.
Dương MinhLâm Chỉ VậnHồng diLý Đại ĐôngDiệu DươngTrịnh Tắc Đào