Tô Nhã?

Mấy ngày qua, Thư Nhã cũng rõ ràng cảm nhận được bối cảnh của công ty giải trí Danh Dương tại Tùng Giang cũng như của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương. Tuy hai tên giống nhau, nhưng hiển nhiên là hai ngành nghề khác nhau.

Tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương là một tập đoàn chính quy chuyên sản xuất hàng công nghiệp nặng, còn công ty giải trí Danh Dương thì lại có chút "hương vị" của rắn độc. Hứa Lệ làm người đại diện cho Thư Nhã, đương nhiên sẽ có trách nhiệm chú ý đến bối cảnh của mỗi nơi đi diễn. Đây chính là mấu chốt để thành công của buổi trình diễn.

Nhờ vào việc gánh vác vị trí có sức ảnh hưởng lớn như vậy, thì quan hệ trực tiếp đến việc Thư Nhã ở Tùng Giang có bị quấy rầy nhiều hay ít.

Kết quả hỏi thăm khiến Hứa Lệ chấn động! Công ty giải trí Danh Dương chính là hắc bang lớn nhất và duy nhất tại Tùng Giang! Từ những người hộ vệ được phái đến có thể nhận ra, những người này rất giống với thành viên của bang phái xã hội đen.

Hứa Lệ giật mình, đồng thời có chút nghi hoặc, rắc rối là, rốt cuộc bang phái này và tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương có quan hệ thế nào? Làm công cho tập đoàn kia, hay là dùng tập đoàn để rửa tiền cho họ?

Hứa Lệ biết, thì đương nhiên Thư Nhã cũng hiểu rõ, chẳng qua nàng không để ý mà thôi. Bởi vì có những tình huống thực sự cần sự can thiệp của bang phái xã hội đen. Nếu tổ chức có bối cảnh cường thế, thì cũng sẽ không phải sợ bị quấy rầy tại Tùng Giang.

Ngay cả ở Hồng Công cũng vậy, muốn yên ổn trong lĩnh vực giải trí, không thể không giao tiếp với bang phái xã hội đen.

Tuy rằng đã sớm biết công ty giải trí Danh Dương là bang phái xã hội đen lớn nhất tại đây, nhưng nghe Dương Minh nói câu:

"Tôi là đầu lĩnh của hắc đạo Tùng Giang",

làm Thư Nhã nhất thời trợn tròn mắt!

"Anh... nói thật?”

Thư Nhã nhìn Dương Minh với vẻ khó tin. Dù thế nào, hắn cũng không giống một đầu lĩnh bang xã hội đen hung ác tàn bạo.

"Có thể nói như vậy, chẳng qua chỉ là phía sao?"

Dương Minh gật đầu:

"Nói cách khác, bây giờ tất cả lão đại của Tùng Giang đều là tiểu đệ của tôi. Nói vậy cô hiểu chưa? Về phần Lanka kia, tôi giết hắn cũng vì oán thù trên đường đi, cụ thể không thể nói rõ được."

Giây phút này, trong mắt Thư Nhã chỉ còn lại một loại cảm xúc kinh sợ. Thư Nhã ở Hồng Công cũng giao tiếp không ít với bang phái xã hội đen, bởi cha của nàng, Thư Hải Khoát, cũng âm thầm giúp đỡ một bang phái trung cỡ.

Nàng hiểu rõ năng lực của người trong giới xã hội đen như thế nào, chứ đừng nói là Dương Minh có thể âm thầm khống chế thế lực ngầm một thành phố. Không dám nói quá đáng, nhưng ở Tùng Giang, ai có thể làm gì nổi Dương Minh?

"Nhìn anh cũng chỉ khoảng tuổi em thôi. Em sinh năm 90, còn anh?"

Thư Nhã giả vờ không biết, hỏi:

"Bây giờ anh hẳn đang học đại học đúng không? Tại sao lại đi làm xã hội đen?”

"Tôi cũng sinh năm 90."

Trong lòng Dương Minh vừa động, đây chính là một đề tài rất hay để nói chuyện. Liệu có thể dùng chủ đề này để dẫn dắt Thư Nhã tiết lộ một số thông tin hữu ích không? Nghĩ vậy, Dương Minh cười khổ và nói:

"Có một số việc, không phải do bản thân quyết định."

Dương Minh dừng xe lại ven đường, thả ghế về phía sau, tựa lưng thoải mái.

"Em rất tò mò muốn nghe, anh có hứng thú kể không?”

Về chuyện của Dương Minh, Thư Nhã tự nhiên là rất muốn nghe, một câu chuyện thú vị, một người đàn ông đầy bí ẩn. Dương Minh muốn nói nhiều hơn với Thư Nhã, còn Thư Nhã cũng mong muốn nghe thêm về anh.

"Lúc tôi còn học sơ trung, người ngồi cùng bàn với tôi là một cô gái vô cùng đáng yêu. Tôi và nàng, coi như là thanh mai trúc mã."

Bây giờ, dù Dương Minh nhắm mắt không nhìn Thư Nhã, nhưng vẫn âm thầm dùng năng lực quan sát ánh mắt của nàng.

Nhịp tim Thư Nhã lập tức trở nên dồn dập. Anh ấy quả nhiên vẫn còn nhớ mình. Tuy đã cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng trong mắt Thư Nhã vẫn thoáng rõ vẻ bất an, rõ ràng đã bị ánh mắt của Dương Minh phát hiện.

Dương Minh tiếp tục nói:

"Có chút trùng hợp ở đây, tên của nàng cũng có một chữ Nha. Đây là lý do lần trước tôi không gọi cô là Tiểu Nhã."

"Ồ."

Ngoài mặt Thư Nhã vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì vô cùng kích động. Miệng cố ý trêu chọc:

"Mới sơ trung đã yêu sớm à?"

"Dù không phải yêu sớm, chỉ là cảm mến thôi."

Dương Minh giải thích:

"Lúc đó, trường chúng tôi quản lý khá nghiêm. Phong cách của trường khá tốt, nên tôi nghĩ đó chỉ là một thứ tình cảm trong sáng mà thôi."

"Về sau, hai người có đến với nhau không?"

Thư Nhã biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi.

Dương Minh lập tức trông có vẻ buồn bã, lắc đầu:

"Ngay lúc đó, tên chủ nhiệm khốn nạn chia rẽ chúng tôi. Nàng chuyển trường, không còn liên lạc nữa."

Trong lòng Thư Nhã thoáng có nghi vấn: Mình rõ ràng đã viết thư mà? Sao lại không có tin tức? Nàng hỏi:

"Vậy... sau khi chuyển trường, nàng có liên hệ với anh không?"

"Sau này tôi mới biết, nàng có viết thư cho tôi, nhưng đã bị tên chủ nhiệm khốn nạn giữ hết."

Dương Minh nói đến đây, trong lòng tràn ngập tức giận. Dù hắn không còn ý định truy cứu trách nhiệm Ngô Trì Nhân, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc.

Thật ra là vậy! Trong lòng Thư Nhã hơi yên tâm hơn. Đây vốn là câu hỏi không lời giải, cuối cùng đã có câu trả lời. Không phải là Dương Minh không để ý đến mình, mà còn có những ẩn tình khác.

"Từ khi nàng đi rồi, tôi bắt đầu sa đọa. Vào trung học, ngày nào cũng cúp học, đánh nhau với bọn côn đồ bên ngoài. Tôi đã đổ toàn bộ cảm xúc của mình vào những cú đấm, nên khi đó tôi nổi tiếng, mọi người gọi là Thằng điên Dương. Có phải cái tên này rất buồn cười không?"

Dương Minh tự giễu.

"A... sao anh lại có thể như vậy?"

Thư Nhã không ngờ Dương Minh lại sa đọa vì mình. Điều này khiến nàng phải suy nghĩ, cảm thấy vừa thương cảm lại vừa cảm động.

"Con người luôn có những lúc điên rồ mà."

Dương Minh phụng phịu nói.

"Nhưng bây giờ nhìn anh chẳng còn vẻ đó nữa. Bây giờ anh đã có bạn gái rồi phải không?"

Thư Nhã hỏi.

"Bạn gái hiện tại là người thời trung học luôn theo em. Lúc đó nàng làm cán bộ lớp, mỗi lần tôi trốn học, nàng đều đi theo quản lý. Trước kỳ thi đại học, nàng còn giúp tôi ôn tập, cho đến giờ vẫn không coi tôi là học sinh hư."

Dương Minh đáp.

Nghe vậy, Thư Nhã cảm thấy trong lòng chùng xuống, buồn bã. Trong lòng nàng rõ ràng, Dương Minh sa đọa vì mình, vị trí của nàng trong lòng hắn chắc chắn. Nhưng cuối cùng, hắn đã tỉnh ngộ nhờ một cô gái khác. Chính cô gái ấy, mới là hiện tại và tương lai của Dương Minh.

Thư Nhã cảm thấy chóng mặt, suy nghĩ miên man về mọi chuyện. Sáu năm, là cả quãng thời gian đủ để thay đổi mọi thứ, nên nàng không chắc về tình cảm hiện tại của Dương Minh.

Chuyện cũ đến đây là hết. Thân phận của Thư Nhã đã được khắc họa rõ nét rồi. Thư Nhã chính là Tô Nhã năm đó, cô bạn gái nhỏ của Dương Minh. Lần này, nàng mang điểm đến đầu tiên của buổi trình diễn tại Tùng Giang, chính vì không thể thoát khỏi tình cảm dành cho Dương Minh.

Lúc ở trên sân khấu Elise, nếu Thư Nhã nói rõ câu:

"Em là Tô Nhã,"

thì xem như mọi chuyện đã sáng tỏ. Tiếc là, câu nói đó đã không thoát ra khỏi miệng nàng lúc ấy, nếu không, chân tướng đã rõ ràng rồi.

Về phần vì sao từ Tô Nhã đổi thành Thư Nhã, thì phải để chính nàng tự kể với Dương Minh.

(Chờ đi =)))

Thư Nhã xoa xoa hai huyệt thái dương, thầm nghĩ:

"Em mệt rồi, chúng ta về được không?"

"Không ăn chút nào à?"

Dương Minh nhớ là Thư Nhã nói mình đói bụng, nên mới đi ra ngoài.

"Không muốn ăn nữa, em mệt rồi."

Thư Nhã đáp.

"Về phần làm người phát ngôn cho anh, không thành vấn đề. Khi nào cần, trực tiếp nói với em là được."

Hôm nay đủ rồi, Dương Minh thật sự muốn tiếp tục, nhưng thấy cảm xúc của Thư Nhã không ổn định, không muốn đề cập thêm, nên khởi động xe chạy về hướng Thiên Thượng Nhân Gian.

Ersi đã ở Tùng Giang mấy ngày rồi, từ sau khi Thư Nhã vào khách sạn, không ra ngoài nữa. Cảnh vệ của khách sạn cũng rất nghiêm mật.

Cũng là người xuất thân từ giới xã hội đen, Ersi rõ ràng nhận ra, những bảo vệ này không phải người bình thường, mà là người của bang phái. Đối đầu trực diện thì còn chưa đủ trình, nên Ersi không dám phản kháng.

Ersi đã từng trà trộn vào trong Thiên Thượng Nhân Gian, thực sự đã thành công. Nhưng khi đi thang máy tới tầng cuối cùng, nơi Thư Nhã ở, cửa thang máy vừa mở ra, đã bị một đám người vây quanh, lễ phép mời xuống.

Germa, tay đấm do Ersi mang từ châu Âu đến, thân thủ rất cao, xuất thân từ một tổ chức lính đánh thuê quốc tế.

"Những người trên tầng hai mươi hai đều đã qua huấn luyện chuyên nghiệp. Họ có phải là lính xuất ngũ hay không thì tôi không dám chắc, nhưng cả đám này tôi tuyệt đối không phải là đối thủ. Thậm chí chạy trốn để bảo toàn mạng còn không chắc nữa."

Germa phân tích rất lý trí.

"Vậy phải làm sao? Đã đi theo tới Tùng Giang rồi, nếu không hỏi ra nguyên nhân, tôi thật sự không cam tâm."

Ersi nhíu mày.

Đây là một khoản tiền lớn, hắn thật sự không cam lòng. Nhưng không cam lòng thì sao? Thực lực của Germa hắn rõ, nếu người này nói không có biện pháp, thì chắc chắn là không có.

"Chờ đã, có thể thử vận may. Nếu con nhỏ kia không ra ngoài, coi như chúng ta đã đi tay không."

Germa nói:

"Loại chuyện này thường xuyên xảy ra, đừng nản lòng. Cơ hội luôn có."

"Được rồi."

Ersi dù sốt ruột, nhưng đành chấp nhận ý kiến của Germa.

Trời thường không phụ lòng người, đúng lúc hai người thay phiên nhau canh gác nơi khách sạn, đến lượt Ersi thì cuối cùng đã thấy Dương MinhThư Nhã đi ra ngoài.

Ersi vui mừng báo thức Germa rồi hai người cùng thu dọn chuẩn bị, rồi theo dõi, thấy Dương Minh dừng xe bên đường. Ersi hỏi một cách thắc mắc:

"Chúng đang làm gì vậy? Vì sao lại dừng xe? Không phải định chơi lầy luôn đây chứ?"

Tóm tắt:

Thư Nhã và Dương Minh trò chuyện về quá khứ, đặc biệt là mối liên hệ giữa họ từ thời trung học. Dương Minh tiết lộ về quá trình sa sút của mình và việc trở thành đầu lĩnh của hắc bang tại Tùng Giang. Thư Nhã nhận ra sự phức tạp trong mối quan hệ này và cảm thấy lo lắng về vị trí của mình trong lòng Dương Minh khi có người khác. Cuộc trò chuyện đầy cảm xúc này mở ra nhiều bí mật và sự thấu hiểu giữa hai nhân vật.