Ông muốn làm gì? Ông rốt cuộc là ai?

Trần A Phúc thấy người này không giống người mà như quái vật. Dù gan dám nhưng giờ phút này cũng cảm thấy sợ hãi, bởi vì thứ này xem ra có thể uy hiếp đến tính mạng của mình.

Người đó nhìn Trần A Phúc, rồi nhìn trang phục kỳ quái của hắn:

— Cậu vừa làm gì?

Người này không sợ vì Trần A Phúc mặc rất quái dị, chắc chắn không phải người trong bệnh viện. Hơn nữa, giữa đêm mà mặc như vậy thì không phải là người tốt.

Thấy thứ này nói tiếng người, như vậy là người. Trần A Phúc mới yên tâm một chút:

— Ông cũng chạy đến bệnh viện dọa người sao? Ông vừa nãy làm là giả phải không?

Vừa nói, Trần A Phúc chỉ chỉ lên mặt đất.

— Ồ, thì ra cậu đến đây dọa người.

Người đó gật đầu, nhìn Trần A Phúc rồi nhìn thi thể:

— Nói như vậy lão già này bị cậu dọa chết?

— Ông sao biết?

Trần A Phúc sợ hãi.

— Lão già này không phải bị bệnh chết, không phải chết bình thường, tôi nhìn ra.

Người đó thản nhiên nói:

— Chẳng qua phải cảm ơn cậu, cái chết bất thường này rất khó để phát hiện. Nói cách khác, Tà cổ của tôi sẽ sớm luyện thành.

---

Tà cổ là gì?

Trần A Phúc có chút khó hiểu.

— Bây giờ cậu không cần phải hiểu rõ.

Người này cười quái dị nói:

— Cậu có nguyện bái lão già này làm thầy không?

— Bái ông làm thầy? Ông dạy được gì cho tôi?

Trần A Phúc thoáng nhìn xác chết rồi vội vàng lắc đầu. Biến thái có mấy loại, hắn còn chưa đến mức ăn xác chết, nghĩ đến đã buồn nôn:

— Tôi không ăn xác chết.

— Đương nhiên không cần cậu ăn, cậu chỉ cần dọa chết người là được.

Người đó lắc đầu nói:

— Tôi chỉ cần xác chết không phải chết bình thường, mà là do cậu dọa chết, còn xác sẽ do tôi xử lý.

— Tôi có gì lợi ích chứ?

Trần A Phúc nhíu mày. Tự nhiên người này nói không liên quan đến hắn.

— Tôi có thể dạy cậu cách dọa người.

— Tôi còn cần ông dạy sao?

Trần A Phúc khinh thường, nghĩ rằng mình đã dọa chết ba người, hắn thật sự cảm thấy người này đang lúc cực kỳ biến thái.

— Vậy sao?

Người đó liền lấy một bình nhỏ trong túi đổ vào xác chết. Không rõ bên trong chứa thứ gì, Trần A Phúc không thấy rõ.

Trong khi Trần A Phúc còn khá bối rối, xác chết trên mặt đất không ngừng đứng dậy.

Trần A Phúc dù gan dạ, lúc này cũng sợ hãi, lùi về phía sau và kêu lên:

— Ông làm gì thế?

Người đó lại cầm lấy chai, lắc lắc, từ xác chết bắn ra một điểm đen nhỏ, rất nhanh về tới chai, sau đó xác chết gục xuống.

— Muốn học không?

Người đó hỏi.

— Nhưng ông lợi hại như vậy, sao phải dạy tôi? Ông hoàn toàn có thể tự dọa chết người mà.

Trần A Phúc cảnh giác nói. Mặc dù hắn rất thích thú với khả năng đó, nhưng cũng cảm thấy lo sợ người này có ý đồ xấu.

— Tôi ghét bóng tối. Bảo bảo trong cơ thể tôi còn ghét bóng tối hơn.

Người đó chán ghét nói:

— Nếu không phải đêm tối dễ kiếm thức ăn, tôi đã không ra ngoài.

— Bảo bảo? Ông là nam à?

Trần A Phúc kinh ngạc hỏi.

— Bảo Bảo là cổ trung trong cơ thể tôi, cậu không cần phải hiểu rõ. Chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, tôi sẽ dạy cậu.

— Cổ trùng?

Trần A Phúc đã nghe nhiều chuyện qua mạng, tuy đều là tự viết, nhưng không ngờ trong đời thật cũng có. Dù trong lúc này hắn vẫn chưa rõ người kia làm thế nào để khiến xác chết đứng dậy, nhưng có vẻ như cũng đã từng nghe nói về cách khống chế con cổ như vậy.

— Không sai, vừa nãy cậu nhìn thấy Cổ là đơn giản nhất.

Người đó giải thích:

— Hạ Cổ? Có tác dụng với người sống không? Còn đối với người chết thì thế nào?

Trần A Phúc nhẹ nhàng hỏi.

— Ha ha, xem ra cậu đã hiểu lầm về Cổ rồi, khó trách. Cậu tuy nghe nói nhưng chưa từng tiếp xúc.

Người đó cười rồi nói tiếp:

— Sao gọi là Cổ? Trong chữ Cổ có chữ Trùng, bên dưới là chữ Mãnh. Nói cách khác, Cổ chính là loại Trùng cực mạnh. Tôi vừa nãy dùng loại trùng yếu, chính là thứ bên trong này. Trùng có thể xem như một loại vi khuẩn.

— Nhưng Trùng hoặc vi khuẩn có thể làm xác chết đứng lên sao?

Trần A Phúc vẫn còn hơi khó hiểu.

— Một Trùng thì không đủ, nhưng nhiều Trùng liên hợp lại thì đủ để điều khiển xác chết này.

Người đó giơ chai trong tay lên.

— Thì ra là như vậy.

Trần A Phúc mở to mắt. Hôm nay hắn thật sự rất giật mình. Rất nhanh, hắn suy nghĩ: đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu có khả năng này, thì việc dọa người chẳng còn khó khăn nữa.

Về sau, xác chết sẽ do lão già kia nuôi Cổ, không phải là chuyện hắn cần quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến cách dọa chết người.

— Ông có thể dạy tôi Cổ thuật không?

Trần A Phúc có chút kích động.

— Thứ trọng yếu thì không thể, chỉ có đệ tử trong tộc mới học được. Nhưng tôi có thể dạy cậu thứ đơn giản, cậu chỉ cần dọa người là đủ. Còn giết người thì tốt nhất đừng học.

Người đó thản nhiên nói.

Giết người, Trần A Phúc không hứng thú học. Niềm vui lớn nhất của hắn là dọa chết người, không phải là giết người. Hắn không thích thú ý nghĩ giết người:

— Chỉ cần có thể dọa người là đủ rồi.

— Được rồi, lão là Hữu tế tự trong tộc, mọi người gọi lão là Hữu Trưởng lão. Cậu cũng có thể gọi lão như vậy.

Người đó nói.

— Tôi gọi ông là sư phụ còn tốt hơn sao?

Trần A Phúc cảm thấy gọi là sư phụ nghe hợp hơn.

— Lão không quen cách gọi đó, đó là cách gọi người Hán.

Hữu Trưởng lão đáp.

— Vậy tôi gọi ông là Hữu Trưởng lão được rồi.

Trần A Phúc kính cẩn nói.

Tóm tắt:

Trần A Phúc tình cờ gặp một người đàn ông bí ẩn tại bệnh viện, người này có khả năng điều khiển xác chết. Họ thảo luận về Cổ thuật và cách dọa người, Trần A Phúc được rủ bái Hữu Trưởng lão làm thầy để học hỏi những kỹ năng kỳ lạ. Sự xuất hiện của những xác chết sống dậy khiến Trần A Phúc cảm thấy vừa sợ hãi vừa hào hứng, từ đó mở ra một con đường mới đầy những bí ẩn trong cuộc sống của anh.

Nhân vật xuất hiện:

Trần A PhúcHữu Trưởng lão