Đối với Chung Tiếu Thiên, Dương Minh không hề có một chút ấn tượng nào, vì lúc ở Hồng Công hắn cũng chưa từng gặp mặt Chung Tiếu Thiên lần nào. Hơn nữa, Kê Nhãn Nhi và Hắc Ca do Chung Tiếu Thiên phái đi làm phiền Dương Minh đã bị Phong Đao và Hắc Thử vô tình xử lý.

Mà Chung Tiếu Thiên sau này tuy có chút sợ hãi, nhưng một thời gian dài không gặp Dương Minh, nên cũng quên mất. Mới vừa rồi nhìn thấy Dương Minh, tuy cảm thấy quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra đây là người đã mua chiếc nhẫn kia tại hội đấu giá.

Chờ mọi người vào phòng, Dương Minh mới quay đầu lại nhìn, muốn xem trong đó đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, cửa phòng lại mở ra, Trần Mộng Nghiên nhô đầu ra, dùng giọng nói đơn giản nói với Dương Minh:

— "Anh vào đi."

— "Ừ."

Dương Minh không rõ Trần Mộng Nghiên muốn gì, nhưng cũng đi vào.

— "Không biết đóng cửa lại sao?"

Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh đứng mãi ở cửa, liếc nhìn hắn rồi nói:

— "Chuyện gia đình, anh không muốn để người khác biết chứ?"

Dương Minh đóng cửa phòng lại, nhìn Lâm Chỉ VậnTrần Mộng Nghiên đang ngồi song song trên giường, hai người tựa hồ như không có vẻ că khắc khẩu, ngược lại còn có chút hòa hợp.

Dương Minh cẩn thận đi đến bên giường, vừa định ngồi xuống thì nghe Trần Mộng Nghiên nói:

— "Kêu anh ngồi hả?"

Dương Minh sợ hãi, nhảy dựng lên, như thể có tên lửa gắn dưới mông, phản ứng cực nhanh, vội vàng đứng dậy.

— "Chị Nghiên. chị cho hắn ngồi xuống đi."

Nhìn bộ dạng chật vật của Dương Minh, Lâm Chỉ Vận không đành lòng, nên lên tiếng.

Trần Mộng Nghiên nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lâm Chỉ Vận, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói:

— "Em đó thật đúng là, vừa mới nói sẽ trách phạt hắn xong, mới vừa kêu hắn đứng một chút, mà em đã bắt đầu đau lòng. Haaizz!"

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói vậy, liền biết hai nàng đã ký hiệp ước hay gì đó rồi. Chẳng qua, bây giờ Lâm Chỉ Vận trở mặt làm gián điệp (spy) =))

Lâm Chỉ Vận đỏ mặt, vô cùng xấu hổ. Thật ra câu nói đó chỉ là phản xạ tự nhiên, không nghĩ nhiều, nên vội xin lỗi:

— "Xin lỗi chị."

— "Được rồi, anh ngồi xuống đi."

Trần Mộng Nghiên cũng không muốn làm mất mặt Lâm Chỉ Vận, nên giơ tay ngoắc Dương Minh.

Vừa rồi, lúc Dương Minh vào phòng rồi đi đến giường ngồi xuống, cũng không nghĩ nhiều lắm, nhưng giờ có chút khó xử. Đúng là nên ngồi bên Lâm Chỉ Vận hay bên Trần Mộng Nghiên?

Theo lý thuyết, Trần Mộng Nghiên là vợ lớn, ngồi bên cạnh nàng là điều bình thường, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Lâm Chỉ Vận. Mình vừa mới thân mật với người ta, nay lại bỏ rơi cô ấy, cảm giác thật áy náy.

Không còn cách nào, Dương Minh đành nhắm mắt bước tới chỗ giữa hai người rồi quay lưng ngồi xuống.

— "Anh làm gì vậy?"

Trần Mộng Nghiên tức giận đẩy Dương Minh ra, nói:

— "Cho anh ngồi xuống, anh còn đòi hỏi gì nữa? Qua bên kia ngồi!"

Lâm Chỉ VậnTrần Mộng Nghiên tuy cùng ngồi kế nhau, nhưng giữa hai người vẫn còn chỗ trốn, nên Dương Minh mới lợi dụng thời cơ đó. Tuy nhiên, câu nói của Trần Mộng Nghiên như đã giải vây cho Dương Minh. Dương Minh không dám ngồi xuống giường nữa, mà sang ghế salon đối diện.

— "Chị Nghiên, em... em đi trước."

Lâm Chỉ Vận thật sự đã không chịu nổi sự căng thẳng này, đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

— "Em đó, chị nói em thế nào?"

Trần Mộng Nghiên nhìn thấy vẻ đáng thương của Lâm Chỉ Vận, vừa bực mình vừa buồn cười, nói:

— "Em thật sự là còn nhu nhược hơn cả Lâm Muội Muội trong Hồng Lâu Mộng nữa. Về sau sẽ bị Dương Minh ăn hiếp chết!"

— "Chị Nghiên, em xin lỗi."

Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên tức giận, vội vàng xin lỗi.

— "Được rồi, kệ em đi. Bị hắn ăn hiếp chết cũng là do em muốn. Như vậy là chị gây chuyện đó à?"

Trần Mộng Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ nói:

— "Chúng ta cùng về, kêu Dương Minh đưa em về! Trễ rồi, hắn có yên tâm thì chị cũng không yên lòng đâu!"

Trong lòng Dương Minh bất ngờ buồn cười, ra là Trần Mộng Nghiên đang trút giận thay Lâm Chỉ Vận! Hoặc nói cách khác, Trần Mộng Nghiên nhờ chuyện của Lâm Chỉ Vận để xả stress. Nhìn lại, không trách được, Lâm Chỉ Vận thực ra chính là vật hy sinh giữa mình và Vương Chí Đào, và nguyên nhân chuyện đó cũng xuất phát từ Trần Mộng Nghiên. Do đó, dù Trần Mộng Nghiên có tức giận, cũng không thể và không có ý định trút giận lên người Lâm Chỉ Vận.

Với tính cách của Trần Mộng Nghiên, phần lớn là đồng tình với Lâm Chỉ Vận. Trần Mộng Nghiên là người như thế, miệng chua ngoa nhưng trong lòng không thật sự như vậy. Lúc chưa gặp Lâm Chỉ Vận, có vẻ rất ghét nàng, nhưng thật sự gặp rồi lại thông cảm.

Hơn nữa, Lâm Chỉ Vận gọi Trần Mộng Nghiên

— "Chị Nghiên,"

cũng có nghĩa là Trần Mộng Nghiên đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của nàng rồi. Thật ra, tính ra, Lâm Chỉ Vận chính là người con gái đã lấy đi mối tình đầu của Dương Minh, hoặc chính xác hơn là "bóc tem" hắn. Nàng cũng có cơ hội tranh chức vợ cả, nhưng không để ý, điều đó khiến Dương Minh rất vui lòng.

Vốn, Trần Mộng Nghiên muốn nhân cơ hội này để đe dọa Dương Minh xem hắn còn bí mật gì không, nhưng thấy Lâm Chỉ Vận như vậy, lại chẳng hỏi gì được. Đành phải từ bỏ.

Ba người xuống lầu, đi ra bãi xe. Chỗ dành cho người lái chỉ còn một chỗ. Nếu đi một mình với Trần Mộng Nghiên hoặc Lâm Chỉ Vận, chắc chắn sẽ ngồi ở đó. Nhưng hai người đi chung, lại không ai chủ động ngồi chỗ đó, nên cùng nhau ngồi ghế phía sau.

Trên đường về, Dương Minh cẩn thận lái xe, không dám lơi lỏng. Trong lòng cũng khó hiểu, sao Trần Mộng Nghiên lại đột nhiên xuất hiện tại Thiên Thượng Nhân Gian? Vừa đúng lúc hắn và Lâm Chỉ Vận đi thuê phòng. Nhưng giờ không tiện hỏi, chỉ đợi sau này rõ hơn.

Sau khi về đến nhà Lâm Chỉ Vận, Dương Minh không dám vào cùng, chỉ đứng ngoài xe dặn nàng cẩn thận nghỉ ngơi, đừng quá suy nghĩ. Lâm Chỉ Vận cười ngượng, nhỏ giọng nói:

— "Thật ra chị Nghiên rất tốt bụng, chị ấy không có giận thật đâu. Lát nữa anh cẩn thận xử lý nhé."

Dương Minh vui mừng, với tính cách của Lâm Chỉ Vận, chắc chắn không lấy chuyện hợp tác với Trần Mộng Nghiên để đối phó mình.

Nhìn Lâm Chỉ Vận đi xa rồi, Dương Minh mới trở lại xe, thả lỏng, rồi mới nói với Trần Mộng Nghiên phía sau:

— "Cưng ơi, lên phía trước ngồi đi."

— "Không cần."

Trần Mộng Nghiên kiên quyết lắc đầu.

Dương Minh thở dài, cũng không làm gì khác. Khởi động xe rồi hỏi:

— "Xong rồi, chúng ta đi đâu đây?"

Trần Mộng Nghiên không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn về một nơi xa xăm.

Dương Minh cũng chẳng biết nói gì, đành lái xe ra ngoài hóng gió. Trong lòng hắn bây giờ cũng rất rối bời. Một số chuyện, dù biết là thân bất do kỷ, nhưng không thể dùng lý do đó để trốn tránh. Chuyện đã xảy ra, phải nghĩ cách giải quyết. Bề ngoài coi như viên mãn, nhưng trong lòng, Dương Minh cũng rõ, dù Trần Mộng Nghiên khoan dung đến đâu, thì cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Ai muốn chia sẻ đồ của mình cho người khác một nửa chứ? Huống chi, tình cảm vốn không thể chia cắt dễ dàng.

Tối đó, dưới ánh đèn và ánh nến, ở Tùng Giang tuy không náo nhiệt lắm, nhưng vẫn còn nhiều nơi mở cửa hoạt động. Nhìn những quán ăn ven đường, Dương Minh không khỏi cảm thấy đói, nhưng lúc này chưa tiện mở miệng.

— "Dừng xe!"

Trần Mộng Nghiên đột nhiên lên tiếng.

Tóm tắt:

Dương Minh gặp lại Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận trong tình huống khó xử. Trần Mộng Nghiên tỏ ra giận dữ khi thấy Dương Minh có mối quan hệ với Lâm Chỉ Vận. Tuy nhiên, giữa họ đã đạt được sự thỏa hiệp, và Trần Mộng Nghiên thể hiện nỗi buồn khi phải chấp nhận sự hiện diện của người khác trong cuộc sống của Dương Minh. Cuộc trò chuyện giúp họ hiểu nhau hơn, và khiến Dương Minh nhận ra tình cảm sâu sắc của cả hai cô gái.