Hello, Tiểu Tào phải không? Tôi là Kim Cương đây!
Kim Cương hả? Có việc gì vậy?
Bên kia, Tiểu Tào kêu gào lên, hiển nhiên là đang ở trong sàn nhảy hoặc những nơi tương tự như thế. Mà, Tiểu Tào là bạn học của Kim Cương, sau khi thôi học đã đi vào giới giang hồ. Có một chỗ trú ở khu nhà tập thể để làm bảo vệ, nói cách khác là xem nhà cho người ta.
Tiểu Tào, mày có năm vạn không? Cho tao mượn đi!
Năm vạn? Kim Cương, mày cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Mà giờ này tao đào đâu ra năm vạn cho mày?
Tiểu Tào cũng có khó khăn, mặc dù cũng là Tiểu lão đại, nhưng kêu móc ra năm vạn thì quả thật hơi khó.
Tiểu Tào, giúp tao đi, coi như là giúp huynh đệ, ngày mai ngân hàng mở cửa tao sẽ trả lại cho mày!
Kim Cương bất đắc dĩ nói, tiền tiết kiệm bình thường không mang theo, bây giờ đành phải cắn răng chịu đựng.
Cái này được! Để tao thử, cho mày mượn cũng được, bất quá sáng mai phải trả lại! Nếu không thì tao không chịu trách nhiệm!
Tiểu Tào sau một hồi do dự đã đồng ý, vì dù sao Kim Cương cũng là bạn thân, Tiểu Tào không thể không giúp.
Không thành vấn đề! Ngày mai sẽ trả đủ! Tao đang ở Thiên Thượng Nhân Gian, mang tiền tới giúp tao đi!
Kim Cương nói liến thoắng.
Thiên Thượng Nhân Gian? Không phải mày đến đó tìm gái chứ? Nghe nói gái ở đó toàn hạng Cực phẩm, thế nào? Có vui không?
Tiểu Tào cười dâm.
Kim Cương nghe xong, dở khóc dở cười đáp:
Tìm con mẹ mày, có năm đồng thì tìm được ai! Mày đến nhanh lên một chút đi!
Được, chờ tao một chút! Để tao đi chạy tiền cho mày!
Tiểu Tào nói xong rồi cúp điện thoại.
Lúc này, cả người Kim Cương cảm thấy không tự nhiên, không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng cứ lẩm bẩm: Tiểu Tào, mày đến lẹ lẹ đi!
Bởi vì hắn bị phục vụ nhìn chằm chằm vào người nên cảm thấy khó chịu.
Nửa giờ sau, một thanh niên tóc xanh đi vào, Kim Cương thấy từ xa, vội vàng hô lớn:
Tiểu Tào, tao ở đây!
Thanh niên tóc xanh tên Tiểu Tào nghe Kim Cương gọi, vội vàng hướng đến:
Kim Cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lát nữa về tao sẽ giải thích, tiền đâu?
Kim Cương sốt ruột hỏi.
Trong này!
Tiểu Tào giơ một cái túi xách màu đen lên, nói:
Mẹ kiếp, tiền này là của mấy con nhỏ tiếp khách, tao đã mượn hết rồi.
Nữ phục vụ nghe Tiểu Tào nói vậy, càng khinh bỉ hơn, rõ ràng là đồ chó mèo, không có tiền mà còn làm đại gia!
Kim Cương như thấy vật cứu mạng, vội vàng mở túi xách ra, đếm tiền rồi đưa cho phục vụ, sau đó móc bóp ra lấy ra thêm mười bảy đồng, đưa luôn tất cả.
Sau khi kiểm tra xong, phục vụ hỏi Kim Cương:
Có lấy hóa đơn không?
Lấy! Có thể trúng thưởng!
Kim Cương nghiến răng nói.
Phục vụ đưa tờ hóa đơn cho Kim Cương, hai người cùng hét lên, có lẽ do nhân phẩm của hắn quá xấu, ngay cả trúng thưởng trong giải bét một trăm đồng cũng không thể.
Kim Cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ăn một bữa mà đến năm vạn? Có phải mày bị thằng khác tế không?
Ra khỏi khách sạn, Tiểu Tào nhìn vẻ mặt uể oải của Kim Cương hỏi.
Đ mịa, một chai rượu đến bốn mươi tám nghìn!
Kim Cương lắc đầu:
Mẹ nó, thật là đắt, không nghĩ là đắt đến thế!
Cái gì? Bốn mươi tám nghìn? Cắt cổ hả?
Tiểu Tào cau mày nói.
Sao không gọi đám anh em lại?
Đây là Thiên Thượng Nhân Gian! Mày làm oai ở đây?
Kim Cương trợn mắt nói.
Mẹ nó, chai rượu nho Rafael năm 82!
Rượu nho Rafael? Năm 82?! Mẹ kiếp, mày thật biết hưởng thụ!
Tiểu Tào thở dài:
Trong quán của tao, loại 88 bán với giá bốn vạn, đồ của mày cũng không đắt đâu.
Tiểu Tào buồn miệng nhổ một bãi nước bọt, kêu hắn đi kiếm chuyện với Thiên Thượng Nhân Gian, đánh chết hắn cũng không dám.
Hưởng thụ con mẹ mày, mày nghĩ tao đến đó để hưởng thụ à? Là người ta mời khách, tao đi theo!
Kim Cương tức giận nói.
Ngươi mời khách khác? Sao mày phải tra tiền?
Cái này, chuyện là thế này.
Kim Cương liền kể lại sự việc một lượt.
Mày nói thằng học sinh đó và mày có mối quan hệ gì?
Tiểu Tào nghe xong, hoài nghi hỏi.
Ừ, nhưng tao không nghĩ nó lại muốn mời tao đi ăn!
MK! Mày bị nó lừa rồi!
Tiểu Tào mắng.
Mời? Cái này từ đầu đến đuôi, căn bản là nó cố ý!
Tao bị nó lừa? Sao có thể? Triệu Oánh không phải người như vậy!
Kim Cương nghi hoặc lắc đầu.
Mày chưa rõ sao? Là thằng học sinh kia!
Tiểu Tào nói:
Lớn rồi đầu như vậy, mà kinh nghiệm xã hội lại đéo có, rõ ràng thằng kia cố ý nói nhảm gì đó để Triệu Oánh hiểu lầm!
Đ mịa! Lúc đầu tao đã nghi rồi, một thằng học sinh thì lấy đâu ra tiền mà mời khách!
Kim Cương mắng lớn.
Mày nên nghĩ sớm rồi, một thằng cỡ chiếc xe đạp hai mươi tám của nó thì lấy đâu ra tiền mà tiêu!
Tiểu Tào oán trách.
Cũng không trách được tao, nếu mày không nói tao cũng không biết! Tao chưa nghĩ đến chuyện này!
Kim Cương ôm đầu, tức giận.
Được rồi, đừng tức giận nữa, chờ tao mang thêm hai thằng nữa, bắt thằng chó đó về đây, đánh cho nó ói ra tiền!
Tiểu Tào nói.
Được, cứ như vậy đi! Hôm nay cuối tuần, tối mai mày đến trường tao, chúng ta cùng đi.
Kim Cương gật đầu:
Dương Minh, mày dám hãm hại tao, xem tao hành hạ mày thế nào!
Lần trước Kim Cương không dám lộ diện, còn lần này hắn quyết định ra mặt! Nếu gặp chuyện không may còn có thể nhờ chú của mình giúp đỡ!
Kim Cương gọi Tiểu Tào để nhờ mượn năm vạn đồng trước khi trả lại vào ngày mai. Tiểu Tào tỏ ra bối rối nhưng cuối cùng đồng ý giúp. Khi gặp mặt, Kim Cương tiết lộ rằng mình đã bị một thằng học sinh lừa đảo mời đi ăn đắt đỏ, và họ bàn kế hoạch để xử lý anh ta. Cả hai quyết định sẽ cùng nhau đi bắt Dương Minh, người đã khiến Kim Cương rơi vào tình huống khó khăn này.