Trần Mộng Nghiên do dự, khẩn trương, lo lắng, suy nghĩ cả nửa ngày, rồi ấn nút backspace, xóa đi những chữ vừa rồi.
Trần Mộng Nghiên không biết những lời này có nên nói ra không, nàng cũng rất mau thuẫn, làm bạn gái của Dương Minh, chuyện này với nàng rất mẫn cảm, bởi vì nếu đối phương thật sự là Tô Nhã, Trần Mộng Nghiên sẽ không thể giấu việc này, vậy nên quả thật mọi chuyện đều không tốt!
Thành thật mà nói, trong lòng nàng, nàng không muốn Tô Nhã trở lại bên Dương Minh. Trần Mộng Nghiên rất rõ địa vị của Tô Nhã trong lòng Dương Minh. Nàng không biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng cũng hiểu một điều rằng, Tô Nhã chắc chắn không yếu thế hơn mình!
Điều này làm nàng rất lo lắng, sợ rằng một khi Tô Nhã trở lại bên cạnh Dương Minh, Dương Minh sẽ không còn yêu thương nàng nữa, mà Tô Nhã sẽ lấy hết của nàng.
Trần Mộng Nghiên giãy dụa trong suy nghĩ, hô hấp trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không biết nên nói gì.
Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên cũng rất mâu thuẫn. Nếu, mình đã biết chuyện này, mà lại gạt Dương Minh hoặc làm bộ như không hay biết, thì nếu có một ngày Dương Minh phát hiện ra sự thật, anh sẽ nghĩ gì về mình?
Phải biết rằng, giấy không gói được lửa. Với trình độ si tình của Tô Nhã, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thẳng thắn với Dương Minh. Đến lúc đó, chẳng phải mình trở thành tiểu nhân sao?
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên cắn răng một cái, lập lại dòng chữ vừa rồi, nhắm mắt, nhấn Enter, rồi gửi đi.
Ở phía bên kia, Thư Nhã thấy tin nhắn của Trần Mộng Nghiên gửi đến, cũng nhất thời biến sắc, có chút hoảng sợ, khó hiểu nhìn vào tin nhắn trước mắt. Thân phận của mình chưa từng nói ra với ai, vậy sao một người trên mạng chưa từng gặp mặt lại biết thân phận thật của mình?
Thư Nhã cảm thấy vô cùng nhức đầu, à nhầm, nhức óc, cùng với rất nhiều kinh ngạc! Ngay cả Dương Minh cũng không biết thân phận thật của mình, thì làm sao người này biết được? Chỉ có thể là do, ở nhiều nơi phát âm tiếng phổ thông không chuẩn, chữ "thư" trong Thư Nhã, cần phải đánh lưỡi khi phát âm. Nhưng người nào bị ngọng thì sẽ không phát âm kiểu đó, nên chữ "thư" sẽ bị phát âm thành giống chữ "su", dùng phép ghép vần, dễ gây nhầm lẫn giữa Thư Nhã và Tô Nhã!
Người bạn trên mạng của mình, [Thế giới nào có chân tình], không phải nói là đã đi xem buổi trình diễn của mình sao? Những lời mình nói tại buổi trình diễn, chắc chắn là để cho hắn hiểu rõ hơn, nickname [Ta là đại minh tinh] chính là Thư Nhã!
Vì vậy, chuyện này nói cho bạn trai của hắn cũng không có gì lạ. Do đó, Thư Nhã bình tĩnh đáp lại:
"Đúng vậy, mình là Thư Nhã!"
(Ám thị tự kỷ, con này chắc chắn bị ám thị tự kỷ, ngồi lảm nhảm tự bảo trước màn hình máy tính và tự thuyết phục rằng điều đó đúng.)
Trần Mộng Nghiên thấy đối phương không chịu thừa nhận, nhíu mày. Tuy nhiên, nếu đã lật bài ngửa với nhau, thì không còn đường quay lại nữa, chỉ còn tiếp tục hỏi:
"Không phải Thư Nhã, là Tô Nhã, cô có hiểu ý tôi không?"
Trong lòng rất khẩn trương, nàng mong Thư Nhã sẽ tiếp tục phủ nhận chuyện này, như vậy mình sẽ giảm bớt phiền não. Nhưng rồi, nàng lại tự khẳng định một điều: đối phương chính là Tô Nhã! Bởi vì giác quan thứ sáu của con gái vô cùng nhạy bén và chính xác.
"Cô là ai?"
Thư Nhã nhìn thấy tin nhắn của Trần Mộng Nghiên gửi qua, mức độ chấn động và sốc thì không cần phải nói nữa rồi. Đây là bí mật của nàng, một bí mật gần như không ai biết. Nhưng tại sao đối phương lại biết? Điều này sao có thể? Thư Nhã không khỏi hoài nghi về thân phận của người kia.
"Cô thừa nhận rồi, đúng không?"
Trần Mộng Nghiên không trả lời, mà tiếp tục hỏi:
"Cô có mục đích gì?"
Thư Nhã thật sự không sợ thân phận của mình bị tiết lộ, chỉ sợ cha mình bị ảnh hưởng. Mặc dù ở Hồng Kông, nhưng kẻ thù năm đó đã tìm đến nhà, nên Thư Nhã phải cẩn thận.
"Nửa giờ sau, gặp nhau tại quán cafe trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian, đến lúc đó cô sẽ biết."
Trần Mộng Nghiên đã bình tĩnh lại, nói một cách điềm tĩnh.
"Được."
Thư Nhã cuối cùng cũng gõ xong tin nhắn. Bởi vì chuyện này liên quan đến bí mật lớn nhất của nàng, mà đã bị người khác biết, làm sao có thể không khẩn trương?
Khi Thư Nhã đội chiếc kính đen to lớn và đội mũ rộng, bước vào quán cafe, phát hiện Trần Mộng Nghiên đang ngồi trên một bàn gần đó, đang uống cà phê một mình.
Thư Nhã thấy lạ vì sao Trần Mộng Nghiên không đi cùng Dương Minh, nhưng nếu đã gặp rồi, vẫn lễ phép bước lại chào hỏi:
"Chào em, Mộng Nghiên, thật trùng hợp nhỉ? Em cũng ở đây sao?"
Thư Nhã cố gắng che giấu sự bất ổn trong lòng, nói chuyện với Trần Mộng Nghiên.
"Ngồi đi, chị Tô, em chờ chị lâu rồi."
Trần Mộng Nghiên buông ly cà phê xuống, mỉm cười nói.
"Cái gì?"
Thư Nhã sửng sốt, lập tức hoảng sợ, nhìn Trần Mộng Nghiên, hai chữ "chị Tô" như mũi dao đâm thẳng vào tai nàng.
"Nickname của em là [Thế giới không có chân tình], chúng ta vừa mới nói chuyện xong, chị không nhớ sao?"
Thật ra, Trần Mộng Nghiên cũng cố giữ vẻ bình tĩnh. Nàng cũng phải giữ vẻ trấn định, không thể gọi nàng là Thư Nhã, vì như vậy là coi thường Tô Nhã! Nếu nàng thật sự đến với Dương Minh, mà khí thế của nàng yếu đi, thì ngày sau còn ai dám bắt nạt?
"Là em!"
Thư Nhã không tin nhìn Trần Mộng Nghiên, hỏi:
"Em chính là [Thế giới không có chân tình]?"
Trần Mộng Nghiên gật đầu:
"Là em."
Vậy [Thế giới nào có chân tình] là gì?"
Thư Nhã không dám tin.
"Là Dương Minh."
Trần Mộc Nghiên cười nói:
"Vậy, chị đã biết tại sao em lại đoán chị là Tô Nhã rồi chứ?"
Trong phút chốc, khuôn mặt Thư Nhã trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, cuối cùng nàng thở dài, ngồi xuống đối diện Trần Mộng Nghiên, khí thế đã yếu đi, nói:
"Em muốn gì?"
Thư Nhã tin rằng, Trần Mộng Nghiên tìm đến để lật bài, hai bên nói rõ mọi chuyện, dù sao bây giờ Trần Mộng Nghiên chính thức là bạn gái của Dương Minh, còn nàng chỉ là một kỷ niệm.
"Hắn còn thích chị."
Sau một thời gian rất dài, Trần Mộng Nghiên mới khó khăn thốt lên một câu.
Trong lòng Trần Mộng Nghiên cũng rất chua xót. Mỗi lần dung túng Dương Minh, rồi thấy những cô gái bên cạnh hắn càng lúc càng đông đảo, còn mình, ngoài việc tha thứ và ngầm chấp nhận, thì còn làm gì được nữa?
Tuy trong lòng nàng, ngàn lần, vạn lần, triệu lần không muốn Tô Nhã trở lại bên Dương Minh. Nhưng nàng rất rõ tính cách của Dương Minh. Nếu mình che giấu chuyện này, rồi để Dương Minh phát hiện sau này, không biết anh sẽ tự trách và hành xử thế nào với nàng?
Hơn nữa, nàng biết rằng, không thể ngăn cản Tô Nhã gặp lại Dương Minh. Vậy nên, cứ thuận theo tự nhiên đi. Dù bên cạnh Dương Minh có Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai, thì nàng vẫn không cảm thấy các nàng có thể chen chân vào vị trí của mình trong lòng Dương Minh.
Lần này, Tô Nhã xuất hiện làm nàng lần đầu cảm nhận được sự đe dọa. Trần Mộng Nghiên không ngốc, rõ ràng biết cố tình gây mâu thuẫn chỉ gây thêm phiền toái. Người quen biết với Dương Minh sớm hơn nàng nhiều, nên nàng quyết định, nếu làm đối thủ, nàng không chắc thắng Tô Nhã. Vậy thì tốt hơn là cứ làm bạn, để tranh thủ giữ lấy vị trí trong lòng Dương Minh.
Trần Mộng Nghiên không nói rõ "hắn" là ai, nhưng rõ như ban ngày rồi, nàng và Tô Nhã đều hiểu rõ:
"Hắn" chính là ai, chẳng cần phải nói rõ.
"Vì sao lại kể chuyện này với chị?"
Thư Nhã nghi hoặc hỏi:
"Em không sợ chị xuất hiện sẽ gây phiền phức cho em sao?"
"Thật sao?"
Trần Mộng Nghiên cười tự giễu, nói:
"Thành thật mà nói, em rất sợ."
Vậy vì sao em lại tìm đến chị?"
Thư Nhã khó hiểu.
"Bởi vì trong lòng hắn cuối cùng không thể quên chị."
Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói.
"Chị Tô, em có phải rất ích kỉ không?"
"Em gái ngốc."
Thư Nhã nhất thời cảm động, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mộng Nghiên, rồi nói:
"Em mới chính là bạn gái của Dương Minh. Chị và hắn, dù thật sự có đến với nhau, thì với thân phận của chị, em nghĩ rằng chị sẽ có bao nhiêu thời gian bên hắn?"
Thư Nhã nói như vậy, cũng có ý muốn thử, trong giọng nói mang chút mơ hồ, để lại ý là nàng nguyện ý chia sẻ tình yêu của Dương Minh với Trần Mộng Nghiên, nhưng không rõ nàng có chấp nhận hay không.
"Hì hì, em không có ý đó."
Nghe vậy, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Thư Nhã nói đúng, với thân phận là đại minh tinh, thì sẽ có nhiều thời gian riêng tư hơn.
"Cảm ơn em."
Thư Nhã đột nhiên nghiêm mặt, chân thành nói. Cho đến bây giờ, đây chính là nỗi lo lớn nhất của nàng, thái độ của Trần Mộng Nghiên về chuyện này. Dù sao, hôm nay nàng cảm thấy, dường như Trần Mộng Nghiên không hề có ý chống đối.
Trần Mộng Nghiên ngại ngùng cười, chính cô cũng không rõ hành động hôm nay của mình là đúng hay sai. Nhưng thiết nghĩ, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây, ít nhất là chín muồi hơn một năm trước.
"Em vì sao lại chắc chắn, chị là Tô Nhã?"
Điểm kỳ quặc của Thư Nhã chính là ở chỗ này. Tại sao Dương Minh tiếp xúc với mình lâu như vậy mà vẫn không nhận ra, còn Trần Mộng Nghiên chỉ mới nói vài câu đã đoán ra? (Mịa, tại con này có máu liều, thằng kia thì không!)
"Chỉ là cảm giác thôi. Câu chuyện của chị, trước đó Dương Minh cũng đã kể với em rồi. Trên đời này, có nhiều điều trùng hợp đến vậy sao?"
Trần Mộng Nghiên cười nói:
"Em cũng là con gái. Khi chị nhìn Dương Minh, trong mắt có gì đó lơ đãng, em đều thấy rõ. Và nữa, những bài hát của chị, tất cả đều nói về hắn?"
Thư Nhã gật đầu đáp:
"Nhưng mà, diện mạo của chị và Tô Nhã không giống nhau, sao em có thể khẳng định như vậy?"
"Tướng mạo có thể thay đổi, không có gì lạ! Có thể chị mang mặt nạ da người thì sao."
Trần Mộng Nghiên nói như vậy. Để khẳng định điều này, nàng dựa trên chính khả năng quan sát, vì nàng không có năng lực đặc biệt của Dương Minh. Đây chính là lý do giúp nàng giữ vững lập luận.
Dị năng của Dương Minh mang lại sự trợ giúp lớn lao, đồng thời cũng chính là lý do khiến Dương Minh dễ dàng xác định Thư Nhã và Tô Nhã là hai người.
Thư Nhã cười gượng, không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nói:
"Ở giữa có chút khúc mắc, không thể diễn đạt hết bằng vài lời."
Trần Mộng Nghiên cũng không ép hỏi, nàng không quan tâm chuyện này, chỉ cần biết người này là Tô Nhã là đủ rồi.
Trần Mộng Nghiên lo lắng về mối quan hệ với Dương Minh khi cảm thấy Tô Nhã có thể quay lại. Nàng quyết định đối mặt với Thư Nhã, để xác nhận danh tính thật sự của cô. Trong cuộc trò chuyện đầy căng thẳng qua mạng và sau đó là cuộc gặp gỡ tại quán cà phê, những bí mật và cảm xúc đều được phơi bày, khi hai cô gái phải đối diện với tình yêu và sự cạnh tranh trong sự nghiệp của mình.