Không có chuyện gì, chỉ là nhớ chị, muốn nghe giọng chị thôi" Dương Minh nói.
"Thật sao?" Tiếu Tình đương nhiên là không tin rồi:
"Gọi điện trễ như vậy, chỉ là chuyện này thôi sao?
- Vậy còn có thể có chuyện gì nữa?"
Dương Minh cười gượng nói, nói:
"Đầu năm hơi bận, nên không gặp chị."
"Nói cái gì vậy, chị cũng đâu phải con nít đâu, em có việc thì cứ làm. Gần đây chị thấy có nhiều tin tức bất lợi cho công ty châu báu của em, chỉ con gọi hỏi chị rằng gần đây em thế nào, có cần ông hỗ trợ hay không, không ngờ em đã giải quyết xong rồi."
Tiếu Tình nói.
"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, lễ tình nhân chị có muốn gì không?" Dương Minh hỏi.
"Lễ tình nhân? Haha" Tiếu Tình nghe xong, cười nói:
"Em thật sự muốn hỏi chị muốn cái gì sao?"
Dương Minh cũng sợ trong lòng Tiếu Tình không thoải mái, nên mới hỏi, nhưng hắn cũng biết, không có khả năng mặc kệ Trần Mộng Nghiên để đi chơi với Tiếu Tình được.
Nghe Tiếu Tình hỏi như vậy, làm cho hắn nhất thời xấu hổ, lúng túng nói:
"Đúng vậy."
"Đến lúc đó rồi tính, ha ha, em đi với Trần Mộng Nghiên đi, chị không muốn bị người ta mắng, hơn nữa, hai ta làm sao mà ra ngoài được? Lễ tình nhân làm như là lễ hội vậy, em muốn cha mẹ biết à?" Tiếu Tình nói.
"Haha."
Trong lòng Dương Minh thả lỏng, thầm nghĩ vẫn là Tiếu Tình hiểu mình, chẳng qua ngoài miệng vẫn nói:
"Sợ cái gì chứ?"
"Được rồi, không cãi với em, lễ tình nhân chị có hẹn rồi, cho dù em có hẹn chị đi chơi, chị cũng không rảnh."
Lúc này, Dương Minh sửng sốt, tuy rằng hắn không thể đi chơi với Tiếu Tình trong ngày lễ tình nhân khiến cảm thấy áy náy, nhưng nếu Tiếu Tình đi chơi với người khác, trong lòng Dương Minh cảm thấy dễ chịu hơn sao?
"Đúng vậy, em không thể đi với chị, chị đây không thể đi cùng người khác sao?" Tiếu Tình hỏi ngược lại.
"Chị. đi với ai thế?" Dương Minh khẩn trương hỏi.
"Không nói cho em biết." Tiếu Tình cố ý chọc Dương Minh:
"Chị cũng muốn có chút riêng tư chứ? Hơn nữa, bây giờ chị là chị nuôi của em, chứ đâu phải là bạn gái của em."
Dương Minh lắc đầu, Tiếu Tình hiếm khi nào chịu đùa giỡn với mình, chẳng qua, Dương Minh biết thái độ làm người của Tiếu Tình, biết nàng vẫn còn lý trí, không có khả năng tùy tiện ra ngoài với đàn ông, chẳng lẽ là đi với cha mẹ nuôi?
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền vội hỏi:
"Có phải chị đi với cha mẹ nuôi hay không?"
"Đương nhiên không phải!" Tiếu Tình phủ nhân:
"Được rồi, không cần đoán, chị đi ngủ đây, mệt muốn chết, bái bai."
"Được rồi vậy chị ngủ ngon."
Trên đầu Dương Minh xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, bất đắc dĩ cúp máy.
Lễ tình nhân.
Tối hôm qua Dương Minh đã giao ước với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, rằng sáng hôm nay hắn sẽ đến đón các nàng, sau đó cả ba đi ra bờ biển chơi, nhưng không ngờ rằng, Điền Đông Hoa gọi điện đến, hỏi Dương Minh có kế hoạch gì cho lễ tình nhân không, hắn muốn rủ đi chơi.
Nếu Điền Đông Hoa đã lên tiếng, Dương Minh cũng không thể từ chối, huống chi, bản thân hắn quả thật cũng không có kế hoạch gì, nên đồng ý lời mời của Điền Đông Hoa, dù sao thì nhiều người cũng náo nhiệt mà.
Điền Đông Hoa đương nhiên muốn đi chung rồi, nên Dương Minh đành tính thêm hắn vào.
Xe đậu trước nhà của Trần Mộng Nghiên, nàng xuất hiện theo đúng giờ hẹn, hôm nay, Trần Mộng Nghiên vẫn mặc chiếc áo khoác ngày còn đi học, khi cùng Dương Minh nói chuyện phiếm, Dương Minh ngẫu nhiên nhắc đến, hồi trung học thấy nàng mặc cái áo này nhiều lắm, nhưng sau này lại chẳng thấy mặc, hắn còn đang buồn bực là vì sao nhỉ?
Trần Mộng Nghiên liền giải thích, cái áo này thoạt nhìn có vẻ già quá, không giống học sinh, cho nên sau này không mặc nữa. Nhưng mà, bây giờ đã vào đại học rồi, cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Vì thế, ứng với yêu cầu của Dương Minh, hôm nay Trần Mộng Nghiên đã mặc cái áo này đi chơi.
Trần Mộng Nghiên chạy lại xe của Dương Minh, mở cửa ngồi vào vị trí kế người lái, dù sao hôm nay không cùng lên xe với Lâm Chỉ Vận, nên nàng cũng không cần phải ngồi đằng sau làm gì.
"Bộ đồ này đẹp không?" Sau khi lên xe, Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Quần áo thì có gì đẹp?" Dương Minh bĩu môi, nghe xong, xém tí đã tức chết, chuẩn bị phát tác, thì lại nghe Dương Minh nói thêm một câu:
"Mấu chốt là người đẹp mới được, Mộng Nghiên nhà ta mặc quần áo gì mà chả đẹp."
"Coi như anh thức thời." Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.
"Chẳng qua, không mặc càng đẹp hơn." Dương Minh chọc lại một câu.
"Anh đi chết đi!" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười, Dương Minh này nói chuyện là nói bậy, lúc còn đi học cũng thế.
Đến đầu hẻm nhà Lâm Chỉ Vận, Dương Minh liền gọi điện cho nàng biết, muốn kêu nàng đi ra, kết quả là Trầm Nguyệt Bình nghe máy:
"Alo, Dương Minh à, dì đây!"
"Dì Trầm, Chỉ Vận đâu?" Dương Minh kì quái hỏi, tại sao Trầm Nguyệt Bình lại nghe điện thoại?
"Dương Minh, Vận nhi sáng nay đột nhiên bị đau bụng, chỉ sợ không thể đi chơi với con thôi." Trầm Nguyệt Bình nói.
"A? Đau bụng? Sao thế? Có nặng không dì? Ngày hôm qua còn khỏe mà." Dương Minh cả kinh nói.
"Không có gì, chỉ là của con gái." Trầm Nguyệt Bình ám chỉ:
"Vận nhi vừa mới ngủ, dặn rằng nếu có điện thoại, thì nhờ dì nói giúp."
"Như vậy." Dương Minh nhíu mày, rồi nói:
"Vậy được rồi, dì nói Chỉ Vận nghỉ ngơi tốt nha."
"Ừ, lát nữa Vận nhi tỉnh lại, dì sẽ kêu nó gọi cho con."
"Vậy được rồi." Dương Minh thở dài, cúp điện thoại.
" Sao thế?" Trần Mộng Nghiên ngồi bên cạnh nghe khá rõ:
"Em Lâm bị đau bụng? Chúng ta đi xem sao?"
"Cũng không có gì đâu." Dương Minh nhíu mày, đoán ra tâm tư của Lâm Chỉ Vận:
"Chỉ Vận không muốn đi chung với chúng ta."
"Vì sao? Em đối với nàng rất tốt mà."
Trần Mộng Nghiên sợ Dương Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Anh biết, chỉ là tính cách của Chỉ Vận." Dương Minh do dự một hồi rồi nói:
"Được rồi, hai ta đi thôi, hôm khác anh sẽ đi với nàng."
Quả nhiên, Dương Minh đoán không sai, một lát sau, Lâm Chỉ Vận liền gửi đến một tin nhắn, nội dung viết rằng:
"Em không sao, anh không cần lo lắng, anh và chị Mộng Nghiên đi chơi vui vẻ nha."
Dương Minh đưa điện thoại cho Trần Mộng Nghiên, nàng cũng trầm mặc:
"Vậy. chờ chúng ta trở về, anh mang em Lâm đi chơi nha."
"Anh biết rồi." Dương Minh gật đầu:
"Được rồi, tính của Chỉ Vận là vậy đó, chúng ta cứ đi chơi vui vẻ đi, phỏng chừng Điền Đông Hoa đã đến."
Kế hoạch là để cho Điền Đông Hoa thuê một chiếc du thuyền nhỏ, tuy là mùa đông, gió biển phải nói là lạnh thấu xương, chẳng qua, ở trên du thuyền ngắm biển cũng là một loại hưởng thụ.
Khi Dương Minh đến bến tàu, đã thấy xe của Điền Đông Hoa ở đó.
Điền Đông Hoa đeo chiếc Toyota giấy phép Đông Hải, tuy Dương Minh không thích loại xe này, nhưng loại xe này cũng không tệ.
Không biết chuyện của Điền Đông Hoa và Vương Tuyết thế nào rồi, nhưng hôm nay hai người ít nhất không có gì bất thường, vẫn nét mặt ân cần.
"Dương Minh!"
Điền Đông Hoa xuống xe, vẫy gọi Dương Minh lại.
"Tới sớm vậy!" Dương Minh cầm tay Trần Mộng Nghiên, cùng đi về hướng Điền Đông Hoa.
Gật đầu chào Vương Tuyết, nàng cũng là bạn tốt của Chu Giai Giai, hơn nữa, dù Vương Tuyết có đi với trai sau lưng Điền Đông Hoa, cũng là chuyện gia đình của Điền Đông Hoa, không liên quan đến Dương Minh.
Bốn người đi đến chỗ cho thuê.
" Tôi là Điền Đông Hoa, ngày hôm qua tôi đã thuê một chiếc du thuyền, bây giờ chuẩn bị lên thuyền."
"Chờ tôi kiểm tra một chút." Người này gật đầu, bắt đầu kiểm tra trên máy tính, sau một lát, ngẩng đầu hỏi:
"Xin lỗi, tiên sinh, ngày tháng không có đăng ký sao?"
"Tôi không đăng ký? Sao có thể?" Điền Đông Hoa sửng sốt, móc biên lai trong túi ra, nói:
"Anh kiểm tra giúp tôi giùm."
"Được!"
Người nhân viên nhìn thoáng qua mã số trên tờ biên lai, rồi đối chiếu trong máy tính, nói:
"Tiên sinh, chiếc thuyền ngài thuê là do người khác đăng ký, không phải tên ngài!"
Điền Đông Hoa nhíu mày, chỉ vào tờ biên lai, nói:
"Biên lai của tôi không phải giả chứ? Các người không lầm chứ?"
Người nhân viên cẩn thận xem xét tờ biên lai trong tay của Điền Đông Hoa, có con dấu rõ ràng, ít nhất là không giả, nhưng trong máy tính lại không có số liệu!
Lúc này, người này mới gọi quản lý.
"Quản lý, bên này có khách thuê nhưng trong hệ thống không có số liệu, ông xem nên xử lý thế nào đây?"
"Ồ? Để tôi xem."
Một người đàn ông bụng phệ đi ra, cầm lấy tờ biên lai, nhìn một cái rồi nói:
"Cái này, tôi biết rồi, thuyền của hắn đã bị người khác thuê rồi, trả tiền thế chấp đi."
Lời này làm mặt của Điền Đông Hoa xám xuống! Thuyền là của hắn thuê, bây giờ bị làm trò này, trước mặt nhiều người, đặc biệt là Vương Tuyết, không khác gì tự tát vào mặt mình, làm sao chịu nổi!
Đại thiếu gia Điền gia tuy không kiêu ngạo như Nhị thiếu gia, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, nếu năm đó không vì một con nhỏ, thì chưa chắc đã nằm liệt giường nửa năm!
"Trả tiền thế chấp là xong? Thuyền tôi đặt trước, ông lại cho người khác thuê, biết trước sau chứ gì?"
Điền Đông Hoa lúc này đã không vui, nghiêm mặt hỏi.
"Thuê hay không thuê thì sao? Thuyền là của tôi, tôi không cho cậu thuê thì sao?"
Người quản lý cũng không coi trọng Điền Đông Hoa.
"Đúng rồi, thuê hay không thuê là chuyện của ông, nhưng hôm qua ông không nên đem thuyền cho tôi thuê rồi lại cho người khác thuê!"
Giọng Điền Đông Hoa đã nổi giận, muốn phát tác.
"Hừ, được rồi, tôi biết ý cậu rồi, không phải là muốn nhiều tiền hơn sao? Được rồi, Trương, trả hai lần tiền cọc cho hắn, coi như bồi thường!"
" Tôi không cần tiền cọc, hôm nay nếu ông không giải quyết chuyện này, tôi không để yên đâu!" Điền Đông Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm quản lý.
"Mẹ kiếp!"
quản lý mắng một câu:
"Không để yên thì sao? Tôi làm theo hợp đồng, trả lại hai lần tiền cọc, dù cậu có kiện cũng không sao."
"Tôi kiện ông làm gì?"
Điền Đông Hoa khinh thường nói:
"Tôi nhắc lại lần nữa, trong vòng mười phút mà không giải quyết, chúng ta chờ đó!"
" Mẹ mày, tao sợ mày à?"
Quản lý cười chế nhạo Điền Đông Hoa:
"Mày cứ tùy tiện! Nhưng tao nói cho mày biết, giờ tao đang vui, trả lại hai lần tiền cọc cho mày, mày muốn thì đừng trách tôi!"
Nói xong, quản lý cũng không phản ứng gì nữa, quay người vào trong, chỉ để lại nhân viên mặt khó xử.
" Được!"
Điền Đông Hoa buồn bực móc điện thoại ra, bắt đầu dò danh bạ, chuẩn bị gọi.
Dương Minh cũng rất chú ý, không thể để Điền Đông Hoa mang người đến đây làm phiền, xem có quen biết ai ở Tùng Giang không.
Trong lúc hắn chuẩn bị gọi, cách đó không xa, một thanh niên mặc đồ sặc sỡ đi đến, thấy Điền Đông Hoa, mặt nhất thời lộ rõ vẻ kỳ quái:
"Ơ, đây không phải là Điền đại thiếu gia sao? Sao lại rảnh chạy đến đây vậy?"
Điền Đông Hoa quay đầu nhìn, nhíu mày, không trả lời, người này cũng là dân xã hội đen, nhưng luôn nghĩ cách đối phó với Điền gia, rõ là có liên quan đến Tôn gia rồi, vì đây chính là người mà Dương Minh đã chặt tay tại nhà Tôn Hồng Quân, Âu Dương Quân Viên, nhị thiếu gia của Âu Dương gia tỉnh P!
Có lẽ do Dương Minh mặc thường phục, bên cạnh không có Tôn Khiết, nên Âu Dương Quân Viên không để ý.
"Chuyện không phải của mày, muốn làm gì thì làm."
Điền Đông Hoa lúc này đang tính cách xử lý, không rảnh tranh cãi với Âu Dương Quân Viên.
Âu Dương Quân Viễn lần này đến Tùng Giang, rõ ràng là vì buổi trình diễn của Thư Nhã, chỉ là, hắn có một công ty điện ảnh truyền hình, đang cân nhắc quan hệ với Thư Nhã để được favor, nhưng sau vài lần tiếp xúc, vẫn không có cơ hội phát triển.
Không phải chuyện của tao? Haha, mày làm ầm ĩ chuyện chiếc thuyền rồi!
"Âu Dương Quân Viễn trêu tức Điền Đông Hoa, rồi móc trong túi ra một tấm biên lai, giơ lên nói:
"Thuyền của mày đã bị tao bao rồi, ha ha ha!"
Lúc thuê, không còn chiếc nào, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm, chuẩn bị bỏ đi, chợt thấy tên trong đăng ký là Điền Đông Hoa, liền tìm quản lý nói sẽ cho hắn nhiều chỗ tốt hơn. Cuối cùng, dễ dàng lấy được chiếc thuyền của Điền Đông Hoa.
Nghe vậy, mặt của Điền Đông Hoa nhất thời tím lại, loạn hết cả ngày, ra là do tên này làm khó dễ! Chẳng qua, hắn không thể gọi điện nữa rồi!
Thân phận của Âu Dương Quân Viễn rất đặc biệt, giống như mình, tuy không thể đối phó nổi hắn, nhưng nếu một thằng bỏ mạng, thì thằng kia cũng tật nguyền! Huống hồ, ở đây là Tùng Giang, không phải Đông Hải, nếu gây chuyện ầm ĩ, mình chẳng thể chiếm tiện nghi gì hơn!
Chắc chắn Âu Dương Quân Viễn đã tính đến chuyện này, làm ra vẻ không sợ, huýt sáo, đắc ý nhìn Điền Đông Hoa.
Dù là Tôn gia sai Điền gia đi đánh Âu Dương, hay là Âu Dương kéo người xuống Đông Hải, đều khó thắng lợi. Do đó, hai nhà chỉ va chạm nhỏ, chưa xung đột quy mô lớn, dù là Âu Dương Quân Viễn bị Dương Minh chặt một ngón tay, trong lòng muốn trả thù, nhưng hắn biết, lực lượng của Âu Dương gia còn chưa tới, nên chỉ nhẫn nhịn chờ thời cơ.
Chẳng qua, hiểu rõ điều này, hai bên chỉ va chạm nhỏ, không xung đột quy mô lớn. Dù sao, sau khi bị chặt ngón tay, trong lòng Âu Dương Quân Viễn muốn trả thù, nhưng hắn biết lực của Âu Dương gia còn chưa đến đây, nên chỉ nhẫn nhịn đợi thời cơ.
Hơn nữa, đã từng đắc tội con gái Tôn Hồng Quân, bị chặt một ngón, rồi Tôn gia không dám lấy mạng, khi vết sẹo lành, hắn liền quên cơn đau, thẩm thấu gái đẹp.
Vui vẻ, vuốt ve, tranh thủ mọi cơ hội chinh phục người đẹp.
Chúng ta lại xem tiếp:
Trong lòng Dương Minh thầm nghĩ, sulit nhất trong chuyện này là sao Âu Dương Quân Viễn sợ mình?
Chỉ là mấy câu bình thường, mà hắn đã bỏ chạy như trốn tránh thần chết!
Chẳng thể đánh lại mình thật sao?
Thế là, hắn càng thêm khẳng định, còn nhiều chuyện bất minh!
Thấy tên này uốn éo như rắn, Dương Minh nghĩ, chắc chắn là có liên quan đến lực lượng phía sau.
Chỉ là, hắn vẫn chưa rõ, là ông chủ lớn đứng sau ẩn núp, hay là có liên hệ đặc biệt nào khác.
Trong lễ tình nhân, Dương Minh gọi cho Tiếu Tình nhưng cuộc trò chuyện lại phơi bày những cảm xúc chưa dứt. Đồng thời, Dương Minh cũng đang chuẩn bị cho một chuyến đi chơi với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận. Khi mọi thứ dường như êm đẹp, bất ngờ là chiếc du thuyền không ai lái khiến họ đối mặt với tình huống nguy hiểm ngay giữa biển khơi, làm dấy lên hàng loạt nghi vấn về âm mưu phía sau.
Dương MinhTrần Mộng NghiênLâm Chỉ VậnTiếu TìnhVương TuyếtĐiền Đông HoaÂu Dương Quân Viễn