Ha ha ha. Dương Minh ơi, Dương Minh. Không ngờ phải không? Mày cũng có hôm nay sao?

Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên. Dương Minh ngẩng đầu nhìn thì thấy Vương Chí Đào đã biến mất từ lâu, giờ lại xuất hiện.

"Vương Chí Đào."

Dương Minh nhíu mày, xem ra tất cả đều do hắn giở trò quỷ. Chẳng qua chỉ dựa vào một mình Vương Chí Đào thì sao có thể làm lớn như vậy chứ?

Vương Chí Đào làm được như vậy là tại sao? Chẳng lẽ có nội gián? Nói cách khác, chuyện quá trùng hợp: đuôi thuyền mới thủng thì Vương Chí Đào đã xuất hiện.

Nếu hắn không có khả năng tiên tri, thì chắc chắn Vương Chí Đào có dị năng điều khiển từ xa. Chỉ có điều, điều này là không thể. Nếu Vương Chí Đào có năng lực đó, đã không phải phí công như vậy. Ở trên đất liền cũng có thể giết chết Dương Minh.

"Hắc hắc, Dương Minh. Mày không nghĩ sẽ có ngày này phải không?"

Vương Chí Đào khàn giọng nói. Mái tóc của hắn bị gió biển thổi tung, trông như kẻ điên.

"Vương Chí Đào, mày muốn làm gì? Việc này do mày làm sao?"

Dương Minh mặc dù kinh ngạc vì Vương Chí Đào đột nhiên xuất hiện, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.

"Đúng thì sao chứ? Dương Minh, mày hại tao cửa nát nhà tan. Hôm nay tao sẽ cho mày chết!"

Vương Chí Đào lớn tiếng hét.

"Mày khiến tao chết? Chưa chắc đâu. Dù thuyền lật, chúng ta chưa chắc đã chết."

Dương Minh thản nhiên nói.

"Vậy thử xem sao."

Vương Chí Đào rút một khẩu súng trong túi ra, nòng súng đen ngòm chỉ vào Dương Minh:

"Bây giờ tao xem mày có chết hay không?"

Dương Minh toát mồ hôi lạnh. Thằng này điên rồi. Dương Minh mặc dù tự tin mình tránh được đạn của Vương Chí Đào, nhưng không thể đảm bảo Trần Mộng Nghiên, Điền Đông HoaVương Tuyết thoát khỏi.

Đến lúc đó, có cảnh người đẹp đỡ đạn cho mình thì Dương Minh sống không bằng chết.

"Ha ha ha, sợ rồi ư?"

Vương Chí Đào cười lạnh nói:

"Cho mày một cơ hội đó. Một phát bắt chết mày thì không thú vị gì. Như vậy đi, mày nhảy xuống biển đi. Tao nhìn thấy mày chìm vào miệng cá thì tao sẽ bỏ qua người trên thuyền. Tao không chỉ không giết chúng mà còn đưa về bờ."

"Tao có thể tin mày sao?"

Dương Minh hỏi lại một câu. Dương Minh không tin vào tên này.

"Có tin hay không tùy mày. Chỉ cần mày không nhảy, thì bọn tao cũng chết."

Vương Chí Đào mở to mắt, mặt đầy dữ tợn mà nói:

"Ra tay với ai trước đây? Ồ ồ, giết người quen. Trần Mộng Nghiên đi. Hắc hắc, xin lỗi lớp phó học tập đáng yêu. Ai bảo cưng đi theo thằng chó Dương Minh. Cưng chết ngàn lần cũng đừng trách Vương Chí Đào này. Muốn trách thì trách cưng đã chọn Dương Minh từ trước."

"Chờ chút."

Dương Minh thấy Vương Chí Đào giơ súng lên liền vội vàng nói. Vương Chí Đào đã điên rồi, Dương Minh thật sự sợ hắn làm chuyện gì đó mất kiểm soát.

Thằng Vương Chí Đào này nếu bắn loạn thì Dương Minh không dễ đối phó.

"Nếu tao nhảy xuống, mày sẽ tha những người khác chứ?"

Dương Minh trầm ngâm một chút rồi nói.

"Hừ hừ, tin hay không là tùy mày. Mày có thể không nhảy, nhưng tao sẽ giết từng đứa một, rồi mày cũng chết."

Vương Chí Đào hừ một tiếng.

"Được, tao nhảy. Hy vọng mày giữ lời."

Dương Minh gật đầu nói.

"Dạt, mày nhanh xuống đi. Nếu không, tao đổi ý đó."

Vương Chí Đào cười lạnh một tiếng.

"Dương Minh, anh đừng nhảy!"

Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói không khỏi sợ hãi, nắm chặt tay anh mà không buông.

"Không sao đâu, Mộng Nghiên. Em yên tâm đi."

Dương Minh khẽ nói nhỏ vào tai nàng.

"Nhưng mà..."

Trần Mộng Nghiên tự nhiên không muốn Dương Minh mạo hiểm.

"Không có gì hết. Anh không nhảy thì tất cả chúng ta đều chết. Em xem súng của hắn chưa?"

Dương Minh cầm tay Trần Mộng Nghiên rồi nói.

"Chúng ta hãy nói chuyện, khuyên hắn đừng làm vậy."

Trần Mộng Nghiên vẫn không muốn.

"Kẻ điên thì nói gì cũng vô ích."

Dương Minh nói:

"Tin anh đi, anh sẽ không chết đâu."

"Được rồi, đừng có mà thế nữa, mẹ nó."

Vương Chí Đào không nhịn nổi mà mắng:

"Lúc này mà còn nói chuyện âu yếm, hay hai đứa tự lấy súng ra đi."

Dương Minh quay người nhìn Vương Chí Đào rồi nói:

"Nhớ lời mày, nếu không sẽ hối hận đó."

Nói xong, Dương Minh nhảy xuống biển.

"Mẹ nó, uy hiếp ông!"

Vương Chí Đào cười lạnh một tiếng.

Dương Minh đang giãy dụa trong biển. Một lát sau, anh uống một ngụm nước lớn rồi chìm dần vào trong biển.

"Ồ, chìm rồi. Quá sung sướng."

Vương Chí Đào nhìn Dương Minh rồi vung tay hét lớn:

"Ai biết mày có giả chết hay không?"

Vừa dứt lời, Vương Chí Đào liền giơ súng bắn hai phát nhằm vào chỗ Dương Minh đang chìm xuống.

"Đừng!"

Trần Mộng Nghiên sợ hãi nhưng đã quá muộn. Trên mặt biển xuất hiện điểm đỏ. Dương Minh trúng đạn rồi.

"Ha ha ha, lát nữa cá mập sẽ tới, bọn mày cùng chờ chết đi."

Vương Chí Đào cười lớn.

"Nói chuyện không giỡ lời, còn là đàn ông không? Dương Minh đã nhảy xuống biển mà mày còn nổ súng ư?"

Điền Đông Hoa tức giận chỉ vào Vương Chí Đào rồi chửi.

"Hắc, nhảy xuống biển thì sao? Không nổ súng sao cá mập kéo tới chứ?"

Vương Chí Đào nói.

Trần Mộng Nghiên lúc này đã ngây dại, nàng ngơ ngác quỳ trên boong tàu nhìn màn nước biển.

"Tao liều mạng với mày!"

Điền Đông Hoa rất tức, cầm chiếc ghế lao tới đánh Vương Chí Đào.

"Mày dám chống tao ư? Không muốn sống hả?"

Vương Chí Đào vội vàng trốn sang bên rồi bắn vào đùi Điền Đông Hoa.

"A..."

Điền Đông Hoa ôm chân, ngồi xổm xuống, máu chảy qua kẽ tay.

"Vương Chí Đào, anh làm gì thế? Anh sao bắn bạn trai tôi?"

Vương Tuyết thấy Điền Đông Hoa trúng đạn liền trừng mắt nhìn Vương Chí Đào.

"Bắn? Bắn rồi thì đã là nể mặt mày rồi. Dùng ghế đập ông, nếu không bắn chết nó, cũng đã là tốt lắm rồi."

"Vương Chí Đào, anh giỏi đó, tôi..."

Vương Tuyết rất tức, chỉ vào Vương Chí Đào mà không nói thành lời.

"Hắc hắc, em gái. Mày từ từ chơi với bạn trai đi. Tao đi đây. Chúc bọn mày vào bụng cá."

Vương Chí Đào thổi nòng súng đầy đắc ý rồi nói.

"Anh... anh nói cái gì vậy? Anh đi vậy, chúng tôi sẽ ra sao?"

Vương Tuyết sợ hãi nói.

"Bọn mày muốn làm gì thì làm."

Vương Chí Đào không thèm để ý.

"Anh là đồ vô sỉ. Anh muốn bỏ mặc tôi?"

Vương Tuyết sợ hãi nhìn Vương Chí Đào.

"Không thèm để ý đến mày."

Vương Chí Đào như điên, chẳng cần biết đến họ hàng, bạn bè gì nữa.

"Anh hai, tôi sẽ làm anh hối hận."

Vương Tuyết trừng mắt nhìn Vương Chí Đào. Không rõ từ lúc nào, trong tay cô đã có điều khiển từ xa:

"Tôi sớm biết anh sẽ là người như vậy. May mà tôi đã chuẩn bị trước. Chúng ta cùng chết đi thôi."

Nói rồi, Vương Tuyết ấn nút điều khiển màu đỏ, nhưng sau một lát, chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Sao thế? Sao lại không nổ?"

Vương Tuyết sợ hãi nhìn Vương Chí Đào.

"Muốn chơi ông, mày còn non lắm."

Vương Chí Đào lạnh lùng đáp: "Cũng may Hoàng ca đã kiểm tra trước giúp tao, thấy trên đó có đặt bom. Mày điên rồi đó. Mày đối xử vậy với anh trai, thì còn lý gì để tao nhân từ với mày nữa?"

"Anh... anh đã biết rồi?"

Vương Tuyết tuyệt vọng quỳ xuống bên cạnh Điền Đông Hoa, nhìn người yêu bị thương, rồi lẩm bẩm:

"Ông xã, em xin lỗi. Em sai rồi."

Điền Đông Hoa mặc dù bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Vừa rồi, Vương TuyếtVương Chí Đào nói chuyện khiến hắn trợn mắt há mồm, không ngờ Vương Chí Đào lại là anh của Vương Tuyết.

Trong khi đó, Trần Mông Nghiên đứng bên cũng ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chờ chết đi, lát nữa máu của Dương Minh sẽ hấp dẫn cá mập. Ha ha ha!"

Vương Chí Đào điên cuồng cười lớn.

"Chính máu của mày dẫn cá mập tới đó."

Một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Vương Chí Đào. Hoảng sợ, Vương Chí Đào thiếu chút nữa rơi cả tay súng.

Nhưng dù có cầm chắc hay không, thì trong tích tắc, súng đã rơi vào tay người khác.

Nhìn Dương Minh đứng cạnh, Vương Chí Đào sợ hãi nói:

"Mày... mày không chết?"

"Đúng vậy, tao đương nhiên không chết."

Dương Minh nhìn Vương Chí Đào đầy khinh bỉ: "Tao đã nói với mày rồi. Nếu mày không giữ lời, thì mày sẽ hối hận."

"Mày—"

Vương Chí Đào ngạc nhiên, không ngờ Dương Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.

"Mày kinh ngạc phải không? Tao sao lại không bị mày bắn chết hả?"

Dương Minh cười cười nhìn hắn.

Dù không nói gì, vẻ mặt Vương Chí Đào vẫn hiện rõ ý đó.

"Được rồi, tao giải thích cho mày trước khi chết. Nhìn đi, mày bắn không trúng tao. Máu rơi ra cũng là máu do tay tao cắt. Làm vậy chỉ để mày yên tâm thôi."

Dương Minh giơ tay ra, bên trên có vết thương lớn, nhưng không nặng.

"Mày... mày lừa tao!"

Vương Chí Đào vừa tức, vừa sợ hãi. Không ngờ kế hoạch của mình cuối cùng lại bị phá hỏng.

"Ha ha, chỉ tại mày quá ngu ngốc."

Dương Minh bĩu môi nói:

"Chẳng qua là tao không ngờ Vương Tuyết lại là em gái mày."

Tóm tắt:

Dương Minh đối diện với kẻ thù Vương Chí Đào, người đã xuất hiện bất ngờ và đe dọa tính mạng của anh cùng những người bạn. Vương Chí Đào làm tổn thương và uy hiếp Dương Minh bằng súng, yêu cầu anh nhảy xuống biển để cứu đồng đội. Dù trong tình thế tuyệt vọng, Dương Minh vẫn bình tĩnh quyết định nhảy xuống biển, nhưng đằng sau lại là một kế hoạch tinh vi. Cuối cùng, Dương Minh xuất hiện trở lại, làm Vương Chí Đào hốt hoảng khi phát hiện mọi thứ hắn thực hiện chỉ là một trò đùa.