Dương Minh không thích ăn đồ Tây lắm, vì hắn cảm thấy ăn không đủ no. Chẳng qua hôm nay nếu Lâm Chỉ Vận thích thì ăn gì cũng được.
"Em biết ở đâu có pizza không?"
Dương Minh đúng là chưa ăn pizza bao giờ.
"Ở phố buôn bán và gần trường đều có."
Lâm Chỉ Vận đã ăn một lần và cảm thấy khá ngon. Lần trước là do Cát Hân Dao rủ nàng đi ăn.
Từ sau khi Cát Hân Dao biết Lâm Chỉ Vận là bạn gái của Dương Minh nên rất quan tâm nàng. Không có việc gì là cô ta không mời Lâm Chỉ Vận đi ra ngoài ăn. Nhưng hầu hết Lâm Chỉ Vận đều từ chối. Chẳng qua thi thoảng cũng phải đồng ý một lần chứ.
Cát Hân Dao khá thích ăn cơm Tây, mấy quán như Kentucky, McDonald và Pizza cô ta thường đến. Mà Lâm Chỉ Vận mấy lần đi ăn cùng Cát Hân Dao đều đến các nơi này.
Thực ra Cát Hân Dao muốn đi theo Lâm Chỉ Vận, nhưng Lâm Chỉ Vận khá thân thiện, chưa bao giờ nói đi đâu ăn nên Cát Hân Dao phải làm chủ.
"Vậy đến gần trường."
Dương Minh nói.
Vì phố buôn bán đông người nên quán chưa chắc còn chỗ.
"Vâng."
Lâm Chỉ Vận đáp.
Nhưng không ngờ bên trường cũng rất náo nhiệt. Nghĩ cũng đúng, bây giờ sắp khai giảng rồi, rất nhiều sinh viên đã về lại trường. Dù không muốn đi sớm thì cũng sẽ về trường trước để cùng đón lễ tình nhân với người yêu.
Dương Minh đỗ xe rồi cùng Lâm Chỉ Vận đi vào quán pizza.
"Chào quý khách, bây giờ phòng ăn đã hết chỗ nên phải xếp hàng. Xin hỏi có được không?"
Vừa mới vào cửa thì nhân viên phục vụ đã đi lên nói.
"Không phải chứ? Ở đây cũng hết chỗ?"
Dương Minh nhìn thoáng qua Lâm Chỉ Vận rồi nói:
"Chúng ta chờ chứ?"
"Nếu đã tới thì đợi một lát cũng được."
Lâm Chỉ Vận đáp.
"Được rồi, chúng tôi chờ một lát."
Dương Minh gật đầu đồng ý.
"Vâng, mời sang bên này."
Nhân viên phục vụ nói.
Hai người đang đi thì thấy Cát Hân Dao ngồi ở một bàn.
Thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, Cát Hân Dao vội vàng gọi:
"Hân Dao!"
Lâm Chỉ Vận gần đây quan hệ khá tốt với Cát Hân Dao, thấy cô ta gọi liền cười nói:
"Chúng tôi không có chỗ nên phải chờ chút, mấy người cứ ăn trước."
"Vậy cùng nhau ăn đi. Em và Tất Hải chỉ có hai người, mà đây là bàn bốn mà."
Cát Hân Dao nói.
"Được không?"
Lâm Chỉ Vận quay đầu hỏi Dương Minh.
"Anh thì không sao, em quyết định đi."
Dương Minh cười đáp.
"Vậy ngồi cùng đi, dù sao cũng quen biết mà."
Lâm Chỉ Vận đáp.
"Tốt quá, em dẫn anh chị đến bàn."
Cát Hân Dao biết Tất Hải đang muốn nịnh bợ Dương Minh mà không có cơ hội, giờ có cơ hội tốt thì làm sao bỏ qua. Cô ta vội vàng đi trước dẫn đường.
"Ở đằng kia."
Cát Hân Dao vừa nâng khay vừa chỉ và nói.
Dương Minh ngẩng đầu thì thấy Tất Hải đang ngồi đó.
Đang định đi thì nhân viên phục vụ tới nói với Tất Hải:
"Quý khách, bên kia có bàn trống dành cho hai người, ngài xem một chút có thể sang bên kia ngồi không? Hiện tại còn bốn khách đang chờ."
"Sang gì mà sang!"
Tất Hải trừng mắt nói.
"Sao lại biết tôi có hai người? Tôi có tới bốn người."
"Nhưng trong thực đơn chỉ ghi là ngài có hai người."
Nhân viên phục vụ nói.
"Cút, còn nói nữa ông ném mày ra ngoài."
Tất Hải không nhịn được mắng một câu. Từ nhỏ Tất Hải vốn bá đạo, làm sao có thể đổi chỗ khác được.
Nhân viên phục vụ mặt mày nhăn nhó định nói thêm nhưng không biết mở miệng thế nào. Nhìn cách ăn mặc của Tất Hải thì không phải người tốt, nên nhân viên phục vụ không dám đắc tội.
"Tôi nói rồi, tính cách của cậu sao không sửa vậy? Nói chuyện phải nhẹ nhàng chút chứ."
Dương Minh nhìn Tất Hải không khỏi buồn cười. Người này đúng là biết tính toán, rõ ràng bàn của mình có bốn người.
"A."
Tất Hải kinh ngạc, ngẩng đầu thấy Dương Minh liền sợ hãi. Chỉ thấy mặt Dương Minh nở nụ cười không mang ý trách móc nên yên tâm. Tất Hải cười hắc hắc rồi nói:
"Tôi đã nói với tên phục vụ mà hắn không tin, còn lắm mồm nên không nhịn được. Dương ca, ngài tới."
Nhân viên phục vụ thấy đúng như lời Tất Hải nói, bàn này có bốn người nên phải xin lỗi rồi hậm hực rời đi.
"Không có chỗ rồi, vừa lúc tôi thấy Tiểu Cát lấy đồ nên đi tới."
Dương Minh nói.
"Không quấy rầy hai người chứ?"
"Sao có thể chứ. Dương ca tới tôi hoan nghênh còn không kịp, mau ngồi đi, mau ngồi. Ngài và chị dâu ăn gì, hôm nay tôi mời khách."
Tất Hải cười tươi như hoa.
Làm việc một thời gian ở công ty, Tất Hải đã hiểu rõ tầm quan trọng của Dương Minh. Bình thường bao người muốn mời Dương Minh ăn cơm mà chưa có cơ hội.
Dương Minh gật đầu, hắn ngồi xuống rồi đưa menu cho Lâm Chỉ Vận để nàng chọn.
Lâm Chỉ Vận và Cát Hân Dao mở menu rồi gọi món. Dương Minh lại nói chuyện với Tất Hải:
"Gần đây thế nào? Làm gì?"
"Nhờ được Dương ca tiến cử nên Báo Ca và Hầu Ca đều coi trọng tôi. Bây giờ tôi đang làm quản lý an ninh tiểu khu Hoa Thương."
Tất Hải nói.
"Ồ? Nghiệp vụ của công ty đã đến các tiểu khu rồi sao?"
Dương Minh có chút kinh ngạc. Không ngờ Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đã sắp lũng đoạn hoàn toàn kinh doanh vệ sĩ ở Tùng Giang.
"Vâng, bây giờ các tiểu khu đắt tiền tại Tùng Giang đều do công ty phụ trách."
Tất Hải nói.
"Ví dụ như tiểu khu Hoa Thương mà tôi phụ trách, bên trong nhiều người có tiền nên đãi ngộ rất tốt. Tiền cầm được hơn hẳn so với trước kia."
"Như vậy à."
Dương Minh vỗ vai Tất Hải rồi nói:
"Rất tốt, coi như đây là việc đứng đắn, nói ra cũng dễ nghe."
Tất Hải gật đầu nói:
"Đúng vậy, nếu không nhờ Dương ca giới thiệu, chuyện tốt này chắc tôi cũng không có được."
"Chăm chỉ làm sẽ có cơ hội. Còn về thái độ nói chuyện, sau này đừng như vậy. Cậu cũng là quản lý rồi."
Tất Hải vội cười hề hề.
Dương Minh không thích ăn món Tây lắm, nên khi đồ mang tới, hắn hỏi:
"Món này ăn có ngon không vậy?"
"Hahaha, Dương ca nói đúng. Tôi cũng không thích ăn món này, chỉ bởi Hân Dao thích thôi, tôi đi cùng cho vui."
Tất Hải cười nói.
"Tôi đọc sách kể rằng năm đó một người Ý đến Trung Quốc thích món bánh hành mỡ, khi về Ý thì ngày đêm nhớ lại nhưng không làm được. Sau này hắn đã tìm được công thức chế biến món đó nhờ một người bạn giúp đỡ."
Chỉ là đầu bếp làm mãi không thành công, rất khó trộn đều hành mỡ vào bánh, làm mãi không xong đến mức mọi người đều đói bụng. Người kia đề nghị phết hành mỡ lên mặt bánh rồi nướng ăn.
Vì thế loại bánh mới này được nhiều người ưa chuộng. Đầu bếp sau đó đã nghĩ ra nguyên liệu đặc trưng.
"Rất tốt, biết đọc sách."
Dương Minh gật đầu. Nếu như đàn em của Bạo Tam Lập cũng được như Tất Hải, thì sau này hắn không cần phải lo lắng về mọi việc.
"Thường tôi ngồi trong phòng an ninh, không có việc gì lên mạng đọc."
Tất Hải cười.
"Xem ra tình cảm của cậu với Tiểu Cát rất tốt."
Dương Minh trêu:
"Ăn gì cũng nghe theo ý cô ấy."
Tất Hải cười khổ. Hắn thầm nghĩ, vị trí của cô ta ai đưa lên chứ? Nếu không phải anh nói thay cô ấy thì đã cần gì cô ta? Nhưng giờ nhìn thấy rõ quan hệ giữa Cát Hân Dao và Lâm Chỉ Vận ngày càng tốt hơn. Và Tất Hải cũng đã thoáng hơn về chuyện của Ngô Tân Khải trước đây. Chỉ cần Cát Hân Dao toàn tâm toàn ý với mình là đủ. Dù tìm gái bên ngoài, cô ta cũng không can thiệp.
Chỉ có điều Tất Hải vẫn nói:
"Đúng thế, tôi và Hân Dao dự định kết hôn sau khi cô ấy tốt nghiệp."
Dương Minh gật đầu, không hỏi gì nữa, bắt đầu ăn bánh. Dương Minh đói và bị thương cần bổ sung thể lực.
Dù cảm giác món này không quá ngon, nhưng có mùi đặc biệt, ăn cũng tạm được.
Cát Hân Dao và Lâm Chỉ Vận chỉ nhấm nháp chút đỉnh thôi.
Khi thanh toán, Tất Hải đi tính tiền. Cát Hân Dao kéo Lâm Chỉ Vận đi tìm vé trúng thưởng của mình. Riêng hai người đi xa, Tất Hải mới nhỏ giọng nói với Dương Minh:
"Dương ca, cậu của Ngô Tân Khải đã đến Tùng Giang rồi, hắn tuyên bố muốn trả thù anh. Anh cẩn thận một chút."
Dương Minh và Lâm Chỉ Vận quyết định đi ăn Pizza, mặc dù Dương Minh không thích đồ tây. Khi đến quán, họ phải chờ vì hết chỗ và tình cờ gặp Cát Hân Dao và Tất Hải. Cát Hân Dao rủ hai người ngồi chung bàn. Trong bữa ăn, Dương Minh không thích món ăn nhưng vẫn tham gia trò chuyện với Tất Hải, người đang làm quản lý an ninh tại tiểu khu. Cuộc hội ngộ vui vẻ không lâu sau đã chuyển sang tin xấu khi Tất Hải tiết lộ thông tin về cậu của Ngô Tân Khải, người có ý định trả thù Dương Minh.