Cái này không phải quá đơn giản sao? Anh nói với cậu, phụ nữ càng đẹp thì càng kiêu kỳ. Cái này là do chú tấn công chưa đến mà thôi.

Tùy Quang Hanh hừ một tiếng rồi nói:

— Lát nữa anh cho chú mượn xe của tôi. Chú mua thêm chiếc nhẫn kim cương tặng cô ta, anh không tin cô ta không động tâm.

— Nhẫn kim cương... nhưng mà...

Trâu Nhược Quang có chút khó khăn:

— Bố em nhất định không cho em nhiều tiền như vậy đâu.

— Ha ha, đây là một chiếc thẻ bên trong có 100 ngàn, chú cầm đi dùng nhé.

Tùy Quang Hanh đưa một chiếc thẻ cho Trâu Nhược Quang.

— Cái này... em không tiện lắm.

Trâu Nhược Quang do dự một chút nhưng vẫn đưa tay về phía chiếc thẻ.

— Khụ. Anh là anh chú, tiền của anh cho chú dùng thì có gì đâu?

Tùy Quang Hanh khoát tay nói:

— Không đủ thì nói với anh. Đừng làm mất mặt Tùy gia.

— Vâng, vâng, anh yên tâm. Em biết rồi.

Nghe vậy, Trâu Nhược Quang vui vẻ vì biết không phải trả tiền.

— Chờ chút, Triệu Oánh hiện không có ý với chú, chú muốn hẹn cô ấy đi chơi nhất định là không được. Chỉ có thể tìm lý do chính đáng thôi.

Tùy Quang Hanh vẫy Trâu Nhược Quang lại.

— Hả. Anh họ có ý gì?

Nghe vậy, Trâu Nhược Quang cũng hiểu. Triệu Oánh không đi với mình thì dù lái xe xịn hơn nữa cũng chẳng tác dụng gì.

— Hắc hắc, tất nhiên là có ý rồi.

Mắt Tùy Quang Hanh đảo đảo rồi nói:

— Chú là em họ của anh, Triệu Oánh lại có họ với chị dâu chú, nên có quan hệ. Đến lúc đó anh nói với chị dâu chú, bảo chị dâu nói với Triệu Oánh rằng hai chúng tôi mới kết hôn, cần mua nhiều đồ. Chú bảo cô ta đi mua giúp, như vậy thì cô ta sẽ không từ chối. Đến lúc đó chú và cô ta đi cùng nhau. Chuyện sau này do chú quyết định.

— Được đó ạ.

Trâu Nhược Quang vội vàng gật đầu:

— Như vậy thì theo anh họ sắp xếp.

— Yên tâm đi.

Tùy Quang Hanh gật đầu.

---

Dương Minh thoải mái nằm trên giường, quan sát phòng bên.

Tôn Khiết ban đầu còn tưởng rằng Dương Minh đang mê hoặc mình, nhưng nàng đợi một lát vẫn không thấy Dương Minh từ phòng bên đi ra nên bắt đầu tức giận.

Dương Minh này không phải cố ý trêu mình và Tiếu Tình đó chứ?

— Sao rồi?

Thấy Tôn Khiết có vẻ tức tối, Tiếu Tình hỏi.

Dương Minh đã chạy sang phòng bên ngủ rồi.

Tôn Khiết tức giận trả lời.

— Vậy không phải tốt hay sao? Đúng ý em còn gì?

Tiếu Tình cười nói.

— Em cảm thấy hắn đang muốn đùa giỡn, muốn chúng ta chủ động sang đó.

Tôn Khiết nói.

— Nếu vậy thì sao?

Tiếu TìnhDương Minh đã có quan hệ rất thân thiết, nàng chỉ là không hiểu vì sao Tôn Khiết còn phải giả vờ rụt rè như vậy.

Tiếu Tình cho rằng Tôn Khiết giả vờ vì trong lúc tắm đã thấy một cảnh “kinh người”.

Tôn Khiết nhịn không được, muốn cùng Dương Minh. Vậy mà bây giờ lại rụt rè như vậy.

— Chúng ta khóa cửa đi ngủ, không để ý đến hắn nữa.

Tôn Khiết khóa trái cửa, rồi quay về giường, ưỡn lưng ngồi xuống.

— Vậy ư? Em thật sự nghĩ vậy sao?

Chỉ có hai người phụ nữ, nên Tiếu Tình càng thêm to gan. Nàng và Tôn Khiết đã từng có quan hệ trước đây, không cần phải giấu giếm.

— Vậy còn có thể thế nào nữa? Này, em nói Tiếu Tình, lời này của chị có vấn đề không?

— Không có, chị chỉ cảm thấy em không nhịn được, ham muốn của em mạnh hơn chị mà thôi.

Tiếu Tình cười nói.

— Hắc, nếu cần thì em cũng không cần hắn. Hay là hai chúng ta ôn lại chuyện cũ?

Tôn Khiết nghe thế liền không hề xấu hổ, còn trêu chọc Tiếu Tình.

— Chị không cần.

Tiếu Tình lắc đầu:

— Sau này đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Bây giờ nhớ lại chỉ thấy chuyện đó quá nhàm chán.

— Rắc rối rồi, sau khi chị và Dương Minh làm chuyện kia thì không thể tự kiểm soát được nữa.

— Còn nói chị nữa? Em không phải như vậy sao?

Tiếu Tình lập tức cãi lại Tôn Khiết.

— Em cái gì? Còn đề phòng cậu ta, còn chưa kịp nữa là.

Tôn Khiết dù cảm thấy khá tốt, nhưng trước khi chưa xác định rõ quan hệ, nàng cảm thấy Dương Minh như đang xâm phạm mình.

— Gạt người! Ai rên trong toilet ở quán rượu kia chứ?

Tiếu Tình thấy Tôn Khiết không thừa nhận, liền giễu cợt.

— A.

Tôn Khiết giật mình. Nàng không ngờ Tiếu Tình lại biết chuyện trong toilet hôm đó. Tôn Khiết đỏ mặt, không nói nên lời.

Mình vừa mới nói đề phòng Dương Minh, vậy mà thành trò cười. Mình chẳng những không đề phòng Dương Minh, còn tìm cơ hội trộm tình hắn sau lưng Tiếu Tình.

— Cái này... là do em uống say thôi.

Tôn Khiết lắp bắp nói.

— Câu đó chính là che giấu! Hơn nữa, chị thấy lúc đó em rất chăm chú. Chị làm rơi cốc xuống mặt đất mà em cũng không phát hiện.

— Em... em...

Tôn Khiết lúc này muốn có một lỗ để chui vào trốn.

---

Hà hà, Dương Minh ở phòng bên ôm bụng cười sằng sặc. Hắn đang chú ý chuyện phòng bên, dù không nghe rõ tiếng nhưng có thể đọc được môi.

Dương Minh không ngờ rằng Tiếu TìnhTôn Khiết lại nói chuyện như vậy. Nhìn mặt Tôn Khiết đỏ hồng như mặt trời, Dương Minh thấy vô cùng thích thú.

Nghĩ đến việc hai người này nói chuyện như vậy, Dương Minh bắt đầu nghĩ có thể mình còn cơ hội.

Hắn lén lút đứng dậy đi sang cửa phòng bên, nhưng vẫn chú ý trong phòng.

Tôn Khiết thẹn quá hóa giận, chui vào chăn không ra. Tiếu Tình cười thầm đứng phía bên cạnh.

Khóa cửa này không phải là chướng ngại gì với Dương Minh. Hắn dễ dàng dùng chiếc kim mở cửa rồi đi vào một cách dễ dàng.

— Hả? Dương Minh? Em vào bằng cách nào vậy?

Tiếu Tình sững sốt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ cô bé Tôn Khiết này động tình nên nói khóa cửa rồi vẫn để đó cho Dương Minh vào?

Dương Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, phá khóa để ai muốn chạy cũng không thoát.

Lần đầu tiên hai cô gái ấy, cần phải mạnh một chút. Có chuyện lần đầu tiên thì chắc chắn lần thứ hai, thứ ba cũng sẽ xảy ra.

— Tiểu Khiết, Dương Minh tới rồi.

Tiếu Tình vỗ vào Tôn Khiết, đang chùm đầu trong chăn.

— Gạt người! Em khóa cửa rồi, làm sao hắn vào được? Chị gạt em hả! Em không bị lừa đâu.

— Thật mà, chị không lừa em đâu.

Tiếu Tình cười khổ.

— Ai tin chứ. Em nghĩ chị chắc chắn muốn Dương Minh phát điên nên mới sinh ra ảo giác.

Tôn Khiết vừa bị Tiếu Tình trêu quá nhiều, không thể tin nữa.

— Không tin thì tự mà nhìn đi.

Tiếu Tình đành bất đắc dĩ nói.

— Em không nhìn.

— Dữ rồi, không nhìn thì thôi. Chị không nhìn thì tôi nhìn chị.

Dương Minh đột nhiên lên tiếng.

— A!

Tôn Khiết sửng sốt, nói:

— Mình cũng bị ảo giác sao?

Ngay lập tức, Tôn Khiết chui ra khỏi chăn, mở to mắt nhìn Tiếu Tình:

— Nói, có phải chị lén mở cửa để hắn vào không?

Tôn Khiết vừa rồi đụng phải xấu hổ, không thể nghĩ ra rằng đối phương còn ngồi bên cạnh mình.

Nếu Tiếu Tình xuống, sao nàng không biết?

— Được rồi, hai người đừng đoán nữa, tôi mở cửa đó.

Dương Minh giơ chiếc kim lên, rồi nói:

— Chỉ có điều, rất không may, cửa dù đã mở nhưng tôi đã hủy nó rồi.

Nghe vậy, Tiếu TìnhTôn Khiết đỏ mặt. Rõ ràng là hai nàng đã nghĩ nhiều, còn xem nhẹ thủ đoạn của Dương Minh.

— Khóa cửa bị hỏng?

Tôn Khiết hỏi.

— Có phải là tự cậu phá hay không?

— Tùy chị nghĩ. Chẳng qua, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ chung giường rồi.

Dương Minh nói xong, tắt đèn, cả phòng lập tức tối om.

Bóng tối bao phủ khiến Tiếu TìnhTôn Khiết hoảng loạn, không thấy Dương Minh đâu. Nhưng Dương Minh có thể thấy các nàng.

Dương Minh đi tới trước giường, nằm xuống giữa chừng:

— Đêm rất dài, chẳng muốn ngủ. Ồ, nên thân mật với ai trước đây nhỉ? Tôn Khiết đã một lần rồi, vậy Tiếu Tình tỷ đi, không thể để người khác thiệt thòi.

Dương Minh mặt dày khiến hai nàng đỏ mặt. Hai người cố tránh sang hai bên để Dương Minh không chạm vào mình. Nhưng Dương Minh đã quyết tâm, thì làm sao dễ dàng thay đổi.

Dù xấu hổ, Tiếu Tình vẫn thấy không thể tránh, nghĩ rằng trời tối rồi, Tôn Khiết không thấy. Lát nữa cô cố giữ im lặng, không rên rỉ thành tiếng là được.

Với tâm trạng đó, Tiếu Tình không tránh nữa. Cô bị Dương Minh đẩy xuống giường, hưởng thụ những động tác của hắn.

Tuy suy nghĩ của Tiếu Tình có tốt, nhưng thực tế lại khác. Đặc biệt là Tôn Khiết, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy.

Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một để trả thù. Không thể bỏ qua.

Tóm tắt:

Trâu Nhược Quang nhận được sự giúp đỡ từ anh họ Tùy Quang Hanh để tán tỉnh Triệu Oánh thông qua chiếc nhẫn kim cương. Đồng thời, Dương Minh quan sát hai cô gái Tôn Khiết và Tiếu Tình từ phòng bên, những người đang tranh luận về cảm xúc của mình với hắn. Cuộc trò chuyện giữa họ tiết lộ sự ham muốn và sự thận trọng liên quan đến mối quan hệ đang phát triển, tạo ra một không khí hồi hộp và kích thích.