Bốp

kính chắn gió của chiếc xe bị Trâu Nhược Quang đập vỡ.

"Xe này của em?"

Triệu Oánh đã thấy Dương Minh lái chiếc xe Jetta, nên nàng cho rằng Dương Minh đi xe này cũng không có gì ngạc nhiên. Chẳng qua sao Dương Minh lại để mặc Trâu Nhược Quang đập xe của mình?

"Không biết của ai cả."

Dương Minh nói:

"Ai, thật đáng thương."

"Đúng thế, em sao có thể như vậy. Chủ xe này thật đáng thương."

Triệu Oánh nhíu mày nhìn Dương Minh với vẻ trách móc.

"Em không nói chủ chiếc xe này mà. Em nói hắn đó."

Dương Minh chỉ vào Trâu Nhược Quang.

"Hả? Hắn? Hắn đáng thương cái gì?"

Triệu Oánh có chút khó hiểu khi nhìn Trâu Nhược Quang đang hưng phấn đập xe.

"Chị lập tức sẽ biết mà."

Dương Minh nói.

Trâu Nhược Quang đập xe vô cùng hào hứng. Người ra ngoài xã hội khác với kẻ chưa từng ra ngoài bao giờ. Trâu Nhược Quang hoàn toàn hành động theo cảm tính, làm việc không bao giờ tính đến hậu quả.

"Hắc, tao đập cho mày xem. Mày làm xe tao bị kéo đi, tao cũng không cho mày có xe đi."

Trâu Nhược Quang vô cùng đắc ý.

"Ồ, giỏi đó. Có bản lĩnh thì cứ đập tiếp."

Dương Minh cười cười.

Thấy vẻ mặt của Dương Minh lúc này, Trâu Nhược Quang hiểu nhầm rằng Dương Minh đang đau lòng cho chiếc xe, vì thế càng đập mạnh hơn.

"Ai chứ, tự làm bậy thì không thể sống nổi."

Dương Minh lắc đầu nói.

Trâu Nhược Quang nghe thấy Dương Minh nói thế còn tưởng đối phương tự trách bản thân.

"Mày sớm biết thế thì đừng có làm."

"Đúng thế, cần gì như vậy. Anh đúng là có bản lĩnh."

Dương Minh gật đầu nói.

"Hả?"

Trâu Nhược Quang có chút kinh ngạc. Hắn đang bực mình thầm đoán có phải thằng này điên không thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát.

"Mẹ nó chứ! Thằng nào đập xe tao, không muốn sống hả?"

Một tên to cao đang chạy về phía này thì thấy Trâu Nhược Quang giơ gạch lên định đập tiếp liền trợn mắt há mồm. Hắn vung tay lên tát mạnh vào mặt Trâu Nhược Quang, đánh đối phương sang bên. Sau đó, đau lòng nhìn chiếc xe bị đập không còn hình dạng, đưa tay vuốt ve đầy thương tiếc:

"Xe yêu của tôi, sao em lại bị đập thành như vậy?"

Trâu Nhược Quang liền ngơ ngác ôm mặt. Hắn nhìn tên to cao trước mặt rồi hỏi:

"Anh. anh là ai?"

"Mẹ nó chứ! Mày đập xe tao còn hỏi tao là ai?"

Đại hán quay đầu lại trừng mắt nhìn.

"Sao mày đập xe tao?"

"Xe này của anh?"

Trâu Nhược Quang càng thêm kinh ngạc. Chẳng qua thấy đại hán đau lòng như vậy thì không phải là giả. Trâu Nhược Quang quay đầu lại nhìn Dương Minh, thấy hắn đang lắc đầu ra vẻ vô tội. Trâu Nhược Quang liền hiểu rõ mình đã bị lừa rồi.

"Mẹ nó chứ! Mày không coi tao vào đâu hả?"

Đại hán tức giận nói:

"Đây là món đồ duy nhất mà người anh em của tao còn lưu lại khi bị giết. Hôm nay mày đập như vậy, anh em của tao dưới đất sẽ không yên ổn. Mẹ kiếp, nếu tao không đập mày thành như vậy, anh em của tao sẽ thất vọng."

"A."

Trâu Nhược Quang nghe đại hán nói vậy liền co người lại, nói:

"Tôi, tôi không biết. Tôi tưởng xe này là của nó."

"Mày cho rằng? Sao mày không cho rằng mình là Ottmann?"

Đại hán châm chọc:

"Chuyện hôm nay tao không để yên đâu."

"Đại ca, tôi thực sự không biết, là hắn hại tôi. Đúng, chính hắn bảo tôi đập."

Trâu Nhược Quang lo lắng, liền cắn lại Dương Minh:

"Đại ca, tôi nhiều nhất chỉ là người thực hiện, còn hắn mới là chủ mưu. Anh tìm hắn đi."

"Cái gì?"

Đại hán nghe thấy có chủ mưu liền xoay người hỏi Dương Minh:

"Hắn nói là thật phải không?"

"Hắn nói mà anh tin sao? Hắn nói hắn là Ottmann thì anh sẽ tin sao?"

Dương Minh khinh thường nói.

"Mẹ nó chứ! Không cần biết. Mày coi như cũng tham gia, hôm nay đừng mong đi."

Nói xong, đại hán liền đưa tay định túm cổ Dương Minh.

"Hắc, oan có đầu, nợ có chủ."

Dương Minh túm cổ tay đại hán, lạnh lùng nói.

"Mày—"

Đại hán vừa định mở miệng chửi thì phát hiện tay mình bị Dương Minh túm lấy không thể động đậy. Hắn không khỏi có chút sợ hãi, do dự một chút rồi nói:

"Đúng, việc này không liên quan đến anh."

"Hừ."

Dương Minh hừ lạnh một tiếng, rồi thả lỏng tay đối phương ra.

Đại hán biết người trước mặt không thể dây vào, liền trút hết giận lên đầu Trâu Nhược Quang:

"Mẹ kiếp, mày dám lừa tao? Đi."

Vừa nói, đại hán liền xách Trâu Nhược Quang lên ném vào trong xe rồi rời khỏi hiện trường.

"Dương Minh, hắn ta có thể xảy ra chuyện gì không?"

Triệu Oánh thấy đại hán hung ác như vậy, liền có chút lo lắng:

"Em làm vậy có quá đáng không?"

"Em làm gì chứ? Từ đầu đến cuối đều là hắn tự làm mà."

Dương Minh cười nói:

"Yên tâm, không chết được đâu. Tùy gia không phải ngồi không mà."

"Ồ."

Triệu Oánh cũng biết năng lực của Tùy gia. Nghĩ đến Trâu Nhược Quang nói mình là người của Tùy gia, thì đại hán cũng không làm khó. Chẳng qua nàng lại quên rằng Trâu Nhược Quang không có mối quan hệ quá lớn với Tùy gia.

"Chúng ta đi thôi."

Dương Minh vừa nãy còn cầm tay Triệu Oánh, bây giờ không thèm giữ nữa.

Triệu Oánh do dự một chút định thoát ra, nhưng cuối cùng không làm gì, nàng ngoan ngoãn để Dương Minh kéo đi.

"Sao thế, ở đây không thoải mái sao?"

Lên xe, Dương Minh không thể giữ tay Triệu Oánh nữa. Nếu còn cầm thì đúng là kỳ quặc.

"Không phải, chỉ là tên Trâu Nhược Quang kia quá phiền phức."

Triệu Oánh bất đắc dĩ nói:

"Lưu Tuệ San kia còn muốn hợp tác với chị và hắn đó."

"Ha ha, như vậy không còn ở đây nữa, chúng ta về Tùng Giang đi."

Dương Minh cười nói.

"Ừ, chị gọi điện cho bố mẹ rồi chúng ta đi."

"Chị không muốn em đi gặp nhà đó. Nếu không phải mẹ chị nhất định sẽ khoe khoang."

Dương Minh gật đầu. Hắn đúng là không có nhiều thời gian rảnh để chạy đi phối hợp với Vương Quế Phân để bà ta huênh hoang. Hôm qua Dương Minh đã rất mệt.

Lễ tình nhân bên cạnh nhiều cô như vậy đúng là không dễ chịu.

Chỉ là đến Tùy gia thì đột nhiên phát hiện không biết nên đi thế nào. Tùy gia lần đầu đến đây, nên không rõ đường.

Dương Minh cũng vậy, thậm chí chưa thấy bóng dáng Tùy gia, còn không bằng Triệu Oánh.

Không còn cách nào khác, hai người đành dừng xe để Triệu Oánh gọi điện cho Vương Quế Phân.

Vương Quế Phân nghe nói Dương Minh đến liền cười tươi như hoa, cực lực yêu cầu Dương Minh đến Tùy gia. Triệu Oánh không chịu, may mà Triệu phụ không muốn Vương Quế Phân khoe khoang, liền kéo bà sang bên khuyên bảo. Lúc này, Vương Quế Phân mới chịu thôi.

Chỉ có điều khi Dương Minh đến đón họ về, bị Lưu Tuệ San và Bà ba kia hiểu lầm, không dám lên xe, sợ bị nói phá thân phận. Vì thế, tất cả đều nhìn nhà Triệu Oánh với ánh mắt châm chọc.

Lên xe, Vương Quế Phân tức giận nghiến răng nghiến lợi:

"Đây là mắt chó không thấy người. Oánh Oánh, con làm mẹ mất mặt."

"Mẹ, việc gì phải so đo với người ta? Nếu họ xem thường chúng ta, thì chúng ta không cần giao tiếp nữa."

"Nghe rõ chưa? Đây là Oánh Oánh hiểu lý lẽ. Bà so đo với bọn họ thì có tác dụng gì?"

Triệu Phụ nói.

Dương Minh định lái xe rời đi thì thấy Bà ba kia đi ra. Nhìn thoáng qua xe của Dương Minh, bà ta giật mình vì không ngờ đó là xe BMW.

Chẳng qua, thời buổi này có nhiều cửa hàng cho thuê xe, ai biết có phải xe thuê hay không?

"Triệu Oánh, Trâu Nhược Quang đâu rồi? Sao không thấy cậu ấy về cùng cháu?"

Bà ba hỏi.

Dương Minh cười thầm vì phản ứng nhanh của Tùy gia. Lâu như vậy mà không phát hiện ra, có thể thấy địa vị của Trâu Nhược Quang trong Tùy gia này. Chắc là Tùy Quang Hanh nghĩ đến chiếc xe Audi A4 nên mới nhớ tới Trâu Nhược Quang.

"Ồ, là người kia hả?"

Dương Minh không đợi Triệu Oánh mở miệng đã tranh:

"Hắn ta nổi điên nên dùng gạch đập xe người khác. Bị người đó bắt đi rồi."

"Cái gì? Bị người bắt?"

Bà ba kinh ngạc:

"Rốt cuộc là như thế nào?"

"Tôi sao biết được? Tôi không hiểu anh ta thì sao hiểu bằng mấy người?"

Dương Minh bĩu môi nói.

"Vậy xe của cậu ta đâu?"

Bà ba hỏi.

"Đỗ sai quy định nên bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi."

Dương Minh nói:

"Tôi cảm thấy đầu óc tên này có vấn đề. Mấy người dẫn hắn đến bệnh viện thần kinh xem sao. Tôi chưa thấy ai đỗ xe chỗ người ta ra vào siêu thị cả."

Bà ba nghe Dương Minh nói vậy liền ngẩn ra một chút. Trong lòng bắt đầu nghi ngờ, có phải Trâu Nhược Quang bị điên hay không. Chẳng qua, đây là chuyện của Tùy gia, bà ta cũng không thể xen vào. Vừa nãy, Tùy Quang Hanh nhớ ra xe còn nằm ở chỗ Trâu Nhược Quang nên mới nhờ Bà ba đi hỏi thử.

"Không còn việc gì nữa chứ? Chúng tôi phải đi rồi. Bà mau đi cứu anh ta đi."

Dương Minh nói.

Bà ba vội vàng chạy đi, báo tin cho Tùy Quang Hanh. Dương Minh khởi động xe, rời khỏi Tùy gia.

"Có chuyện gì thế? Trâu Nhược Quang bị điên sao?"

Vương Quế Phân rất kinh ngạc hỏi.

"Trước đó không phải vẫn ổn sao?"

Tóm tắt:

Trâu Nhược Quang vô tình đập vỡ kính xe của Dương Minh, dẫn đến một cuộc tranh cãi không ngờ. Dương Minh chế nhạo Trâu Nhược Quang, nhưng sự xuất hiện của một Đại Hán đã khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Trâu Nhược Quang nhận ra mình bị lừa và nhanh chóng quay sang đổ lỗi cho Dương Minh, song kết quả là hắn bị bắt đi trong cơn phẫn nộ của Đại Hán. Dương Minh và Triệu Oánh rời khỏi hiện trường với nhiều câu hỏi trong đầu.