Nếu Trần Mộng Nghiên không nghe được gì thì quá tốt, Dương Minh có thể hỏi Trương Tân vài trang web, còn nếu Mộng Nghiên nghe rõ hết thì cũng không nên gạt người, chỉ đổ lỗi cho Trương Tân.
"Muốn."
Trương Tân ý thức được vấn đề, vội vàng quay đầu đi, cấp cho Dương Minh một ánh mắt đầy ý nghĩa.
"Bảo trọng."
"Sao có thể chứ, hôm qua tôi mới mua máy tính, ngay cả webcam còn chưa gắn vào!"
Dương Minh giả bộ nói.
"Cậu xem của người khác mà không dùng webcam của mình?"
Trần Mộng Nghiên hiển nhiên không dễ bị lừa.
"Mộng Nghiên, nếu tôi muốn xem thì chỉ xem bạn thôi, người khác có gì đâu mà xem!"
Dương Minh bắt đầu sử dụng chiêu trò vô sỉ, trực tiếp ra đòn sát thủ!
Quả nhiên, Mộng Nghiên bị hắn trêu chọc liền đỏ mặt lên, nói:
"Nói năng bậy bạ!"
"Đúng rồi, Mộng Nghiên, bạn tìm tôi có việc gì?"
Dương Minh ngồi ở bàn cuối cùng, sát góc lớp, còn Trần Mộng Nghiên đi tới đây, chắc chắn là tìm hắn có việc.
"Tôi... không có gì!"
Mộng Nghiên lắc đầu.
"Hả?"
Dương Minh cảm thấy khó hiểu, nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của nàng, kỳ quái hỏi:
"Rốt cuộc là như thế nào? Có việc gì cứ nói đi, chỉ có hai chúng ta thôi!"
"Tôi... thật ra tôi muốn hỏi một chút về câu cuối cùng của môn toán bạn giải thế nào!"
Trần Mộng Nghiên lặng lẽ nói ra tâm tư của mình.
"Cái gì?"
Dương Minh sửng sốt. Trần Mộng Nghiên sao lại hỏi vấn đề này? Không thể nào?
Thật ra, Trần Mộng Nghiên cũng không rõ nên nói gì. Từ sau khi biết thành tích của Dương Minh, ban đầu cảm thấy vui cho hắn, nhưng sau đó lại có cảm giác mất mác.
Bởi vì thành tích của Dương Minh đứng đầu khối, không cần nàng phải chỉ dạy nữa! Như vậy, cơ hội ở cùng Dương Minh sẽ giảm đi rất nhiều, thoảng nhiên, Trần Mộng Nghiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, cuộc sống đã khác đi rất nhiều.
Mặc dù nàng không thừa nhận đã có cảm tình tốt với Dương Minh, nhưng lại thích cảm giác ở cạnh hắn. Sau một hồi trằn trọc, Trần Mộng Nghiên cuối cùng cũng tìm ra lý do hợp lý: là tìm Dương Minh hỏi bài!
Vấn đề mà Trần Mộng Nghiên hỏi thật ra là trong khi làm bài, nàng không giải được, nhưng sau này đã hiểu rõ rồi, chỉ là giờ hỏi Dương Minh là lý do để che đậy! Nếu để Dương Minh biết mục đích của nàng, thì còn mặt mũi nào nữa!
"Mộng Nghiên, không bải bạn dám nói đùa chứ?"
Dương Minh nhìn Mộng Nghiên, rồi đưa tay lên trán nàng sờ thử:
"Không bị sốt!"
"Gì vậy! Đừng có động tay động chân!"
Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh hành động như vậy, đột nhiên tức giận! Bản thân đã bất chấp mặt mũi, chủ động tìm hắn, vậy mà hắn còn làm vậy! Nghĩ đến đây, Mộng Nghiên vừa cảm thấy ủy khuất, hừ lạnh một tiếng, quay người trở lại chỗ ngồi của mình, thầm thề từ nay sẽ không để ý đến Dương Minh nữa!
Biểu hiện của Trần Mộng Nghiên làm Dương Minh hết sức kinh ngạc, sao lại thế này?
"Sao rồi? Chọc giận hoa hậu rồi phải không?"
Trương Tân quay đầu lại, nhìn Dương Minh bằng cặp mắt mờ ám.
"Giận cái gì? Tao có nói gì đâu?"
Dương Minh lắc đầu.
"Hắc, tao nói cho mày nghe, nếu nói về phương diện học tập, tao thừa nhận mày là một thiên tài, từ một thằng dốt nát trong vài tháng đã đề tên lên vị trí đứng đầu! Tao rất phục! Nhưng về phương diện tán gái thì mày lại không được!"
Trương Tân nháy mắt với Dương Minh, nói tiếp:
"Thế nào, có cần tao phân tích cho mày nghe không?"
"Mày? Mày biết gì chứ?"
Dương Minh hạ giọng, ánh mắt hướng về phía chỗ ngồi của Trần Mộng Nghiên.
"Xem thường tao à? Để tao nói cho mày biết."
Trương Tân cười gian:
"Cái này cũng dễ thôi, Trần Mộng Nghiên có ý với mày!"
"Thật sao?"
Dù ngoài miệng nói vậy, trong lòng hết sức vui mừng.
"Đương nhiên, mày nghĩ nàng ta thật sự đến hỏi bài mày sao?"
Trương Tân bí hiểm nói.
"Tao cũng đang bực mình chuyện này!"
Dương Minh gật đầu, ý bảo Trương Tân nói tiếp.
"Thấy chưa, ngay cả mày cũng không tin!"
Trương Tân tiếp tục:
"Cho dù nàng ta làm bài không được, nhưng sau khi thi xong cũng sẽ tra đáp án. Mày nghĩ lớp phó học tập ngu đến nỗi xem đáp án mà vẫn không hiểu sao?"
Đúng vậy! Đây là vấn đề then chốt. Dương Minh cũng nghĩ đến điều này, nên mới nghi ngờ Trần Mộng Nghiên có bị sốt không!
Thấy Dương Minh gật đầu, Trương Tân tự đắc nói:
"Trần Mộng Nghiên là con gái, mày nghĩ da mặt ai cũng dày như mày sao, muốn tiếp cận mày một cách chính đáng?"
"Cần phải có lý do mới được!"
"Đúng vậy!"
Dương Minh nghe Trương Tân nói vậy, lập tức hiểu ra vấn đề. Vừa rồi hắn cũng cảm thấy lạ, Trần Mộng Nghiên tự nhiên chủ động tìm gặp mình, hơn nữa lại đúng lúc hắn và Trương Tân đang bàn về mấy trang web sex, lại còn giận dữ với mình. Từ những dấu hiệu đó, rõ ràng là Trần Mộng Nghiên đã có ý với hắn!
Nghĩ đến đây, Dương Minh rất phấn khích! Không thể nói Trần Mộng Nghiên thích mình, nhưng ít nhất nàng có cảm tình với mình! Nghĩ vậy, qua ngày qua ngày, cảm xúc tích tụ có thể sẽ chuyển thành tình yêu.
Hết tiết thứ nhất, Dương Minh như mọi ngày, cầm một cuốn sách trong tay, ngẩng đầu ngồi xuống bên cạnh Trần Mộng Nghiên. Cuốn sách trong tay hắn chính là quyển "Hướng dẫn thi đại học" mà Mộng Nghiên đã đưa.
"Mộng Nghiên, câu này nên làm thế nào?"
Dương Minh chỉ vào một câu trong vật lý, hỏi.
"Đến đây làm gì? Đã đứng đầu rồi còn cần đến tôi sao?"
Trần Mộng Nghiên tức giận đáp.
Hắc hắc, cô em này vẫn còn giận! Dương Minh cười nói:
"Sao vậy Mộng Nghiên, còn giận à?"
"Tại sao tôi phải tức giận?"
Trần Mộng Nghiên không nhìn Dương Minh nữa, tiếp tục đọc sách.
"Tức giận vì tôi và Trương Tân đã nói bậy!"
"Ai lại tức giận vì chuyện đó!"
Quả nhiên, Trần Mộng Nghiên đã không còn kiềm chế được.
Vậy là gì?
Dương Minh tiếp tục hỏi.
Nhưng, Trần Mộng Nghiên đã kịp tỉnh táo:
"Tôi đã nói rồi, tôi không tức giận gì cả!"
"Tốt, Mộng Nghiên, tôi biết tại sao bạn lại hỏi tôi vấn đề sáng nay rồi!"
Dương Minh nhún vai nói:
"Thật ra, lần này tôi đứng đầu chỉ là nhờ may mắn thôi! Vấn đề là trình độ của tôi còn kém bạn nhiều!"
"Ý gì vậy? Thầy Lý không phải đã nói rồi sao, đó là thành tích thật của cậu?"
Trần Mộng Nghiên nghi hoặc nhìn Dương Minh, những không hài lòng trước đó đã tan biến.
"Thành tích là thật, nhưng trước kỳ thi một ngày, tôi đã làm một đề thi gần giống đề thi năm nay! Nên thành tích của tôi mới cao như vậy, thầy Lý rõ hết!"
Dương Minh kể về những chuyện trong phòng làm việc.
"Là thật sao?"
Trần Mộng Nghiên hoài nghi, nhưng sắc mặt đã bắt đầu tin lời Dương Minh hơn.
"Trình độ của tôi còn không rõ à? Dù đề không quá khó, muốn xếp hạng nhất cũng không dễ. Nếu dựa theo thành tích năm ngoái, tôi chỉ xếp hạng khoảng 67."
Dương Minh nói chung chung, thực ra là thuận miệng, không chắc chắn lắm.
"Thật vậy à?"
Trần Mộng Nghiên nghe xong gật đầu, thật sự nghĩ lại, thành tích của Dương Minh quả là khác thường.
"Đúng vậy, nên sáng sớm bạn mới đến hỏi tôi bài, sao tôi không giật mình chứ!"
Dương Minh giải thích.
"Ha ha, xin lỗi, tôi đã trách bạn rồi!"
Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng nói,
"Tôi còn tưởng rằng bạn đạt hạng nhất rồi sẽ không để ý đến tôi nữa!"
"Sao có thể? Tôi thi tốt như vậy, tất cả đều là nhờ công của bạn!"
Dương Minh gãi đầu, cười.
Nói chuyện với Dương Minh khiến Trần Mộng Nghiên vui vẻ trở lại. Vì chuyện sáng hôm trước, trong giờ học nàng không tập trung, bây giờ cảm giác dễ chịu lại cả rồi.
Dương Minh biết rõ Trần Mộng Nghiên cố ý hỏi chuyện sáng hôm ấy, nên tỏ ra trêu chọc:
"Mộng Nghiên, sáng nay bạn hỏi vấn đề gì, để tôi chỉ lại."
"Hừ, bạn học không bằng tôi thì sao tôi phải hỏi bài bạn!"
Trần Mộng Nghiên cố tình che giấu mục đích của mình.
"Phải vậy không? He he."
Nghe vậy, Dương Minh càng xác định lời của Trương Tân là đúng!
"Bạn cười gì vậy?"
Trần Mộng Nghiên thấy nụ cười của Dương Minh kỳ quái, khiến lưng nàng cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Không có gì, đúng rồi, Mộng Nghiên, bạn có nick Yahoo không, để tôi đi?"
"Tôi?"
Bình thường tôi ít lên mạng lắm, là xxx xxx xxx."
Trần Mộng Nghiên đưa nick Yahoo của mình cho Dương Minh.
Dương Minh ghi nhớ rồi đi về chỗ ngồi của mình, đột nhiên cảm giác thấy một cái nhìn sắc bén trên lưng. Hắn quay đầu lại, nhưng không phát hiện có gì khác thường, chỉ nhìn sang Vương Chí Đào thì thấy hắn đang ngồi cười nói với thằng bàn trên.
Trần Mộng Nghiên tìm Dương Minh để hỏi một câu hỏi về bài toán nhưng càng lúc càng cảm thấy ngại ngùng khi biết thành tích của Dương Minh vượt trội. Dương Minh nhận ra cảm xúc của Mộng Nghiên và trêu chọc cô, tạo nên một không khí vui vẻ. Họ bắt đầu giao tiếp tự nhiên hơn, và Mộng Nghiên dần dần mở lòng về tình cảm của mình khi cảm thấy Dương Minh chưa xa lạ như cô tưởng.