Tình nhân? Lời của Trương Tân làm Dương Minh trong lòng vừa động. Hoàng Nhạc Nhạc làm tình nhân của mình thì quá tuyệt đó. Nhất là nhà của Hoàng Nhạc Nhạc còn ở Macau, cô ta chỉ bay đến Đông Hải mà thôi. Nếu là tình nhân thì cơ hội gặp cũng không nhiều, như vậy không sợ mấy nàng Trần Mộng Nghiên phát hiện ra.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền động tâm. Dương Minh à, sao mày lại biến thành người như vậy? Dương Minh không khỏi tự trách vì mình đã có suy nghĩ tà ác đó.

"Vương Mi kia hình như có bạn trai. Chúng ta ở đây không quen ai, nên tốt nhất không nên kiếm chuyện vào người."

Dương Minh không nói gì, chỉ dặn dò Trương Tân.

"Tao biết rồi, con bé đó sau khi chơi với tao xong còn đến chỗ thằng bạn trai."

Trương Tân cười ha hả mà nói:

"Xem ra vẫn chưa đủ độ."

Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu. Trương Tân này người cũng tốt, chỉ có thói quen này là xấu. Từ hồi cấp 3 đã như vậy rồi.

"Đúng, Lão Đại nói với tao về chuyện của mày với Thư Nhã đi."

Trương Tân tắm xong nằm xuống giường, hắn hỏi Dương Minh:

"Tao nói mày đó, có đi ngủ không?"

Dương Minh vừa nãy hơi buồn ngủ một chút, nhưng bị Trương Tân to tiếng nên đã tỉnh hơn nhiều.

"A, tao không quá mệt, nói chuyện với tao đi."

Trương Tân có chút xấu hổ mà nói.

"Mẹ nó chứ, tao đúng là không ngủ được rồi."

Dương Minh chịu thua rồi. Một đêm bị làm ồn hai lần thì sao mà ngủ tiếp được nữa. Dương Minh đưa tay lấy chai nước trên bàn uống, sau đó ngồi dậy rồi nói:

"Nói đi."

Trương Tân cười ha hả rồi nói:

"Lão Đại trước kia đã biết Thư Nhã sao?"

"Tao và cô ấy không chỉ quen mà thôi."

Nhắc đến Thư Nhã, Dương Minh liền nhớ lại chuyện cũ.

"Không chỉ là quen? Chẳng lẽ trước kia mày và cô ấy còn..."

Trương Tân nghe Dương Minh nói vậy không khỏi có chút kinh ngạc. Thư Nhã nếu có gì với Dương Minh thì sao mình không nghe nhắc đến nhỉ?

"Nhớ đến chuyện trước đây mà tao từng nói với mày, không? Lúc tao học cấp hai đã quen một cô bé tên Tô Nhã."

Dương Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương Tân mà nói như vậy.

"Tô Nhã?"

Trương Tân có chút kinh ngạc rồi đột nhiên kêu lên:

"Mẹ nó chứ, Lão Đại, mày không phải muốn nói Tô Nhã chính là Thư Nhã này đó à?"

Dương Minh không thèm để ý đến việc Trương Tân đang kinh ngạc. Hắn gật đầu nói:

"Chính là cô ấy."

"A? Nhưng sao trước đây mày không nói với tao?"

Trương Tân trợn tròn mắt, há mồm nhìn Dương Minh, cái mồm có thể nhét vừa cả quả trứng.

"Trước đó tao cũng không biết đâu. Bởi vì nguyên nhân nào đó, khuôn mặt của Tô Nhã đã thay đổi. Vì vậy tao không nhận ra."

Dương Minh lắc đầu nói:

"Về sau này, bố cô ấy mới nói cho tao biết."

"Bố Thư Nhã? Không phải là lão già ngăn cản mày và Thư Nhã ở bên nhau sao? Sao lão ta có thể nói với mày?"

Trương Tân có chút khó hiểu.

"Chuyện nhiều lúc chính là khó hiểu như vậy."

Dương Minh nói đến đây liền cảm thấy buồn cười:

"Bố của Tô Nhã không ngờ lại muốn làm đại lý cho tập đoàn Danh Dương."

"Không phải chứ? Ha ha ha, đúng là con người. 30 năm đằng đông, 30 năm đằng tây. Năm đó lão ta chắc không nghĩ đến ngày này."

Trương Tân nghe xong cũng rất hả giận mà cười phá lên.

Dương Minh phất tay áo rồi nói:

"Không thể nói như vậy. Dù sao năm đó lão ta đứng ở góc độ ông bố mà nhìn nhận vấn đề, tao không giận lão."

"Điều này cũng đúng. Nhưng lần trước Thư Nhã ở Tùng Giang sao lại không nhận mày?"

Trương Tân.

"Cô ấy đã ám chỉ tao, nhưng lúc ấy tao cho rằng khuôn mặt một người không thể thay đổi nhiều như vậy, nên không để ý. Bây giờ nghĩ lại, thì cô ấy có ý mới làm vậy."

"Có ý? Ha ha, mày đúng là biết nói đùa. Chuyện này trực tiếp nói ra không phải được sao, cần gì phải ám chỉ?"

Trương Tân nghe xong liền buồn cười.

"Có lẽ là do tao đã có bạn gái."

Dương Minh đoán.

"Lão Đại, mày quá đào hoa rồi. Mẹ nó chứ, thật là thần kỳ, không ngờ có một ngôi sao làm bạn gái."

Trương Tân đúng là bội phục Dương Minh cực kỳ.

"Mấy hôm nay có lẽ cô ấy rất bận. Chờ mấy ngày nữa chúng ta cùng đi ăn. Đến lúc đó tao sẽ giới thiệu mày với cô ấy."

Dương Minh nói.

"Phải như vậy chứ."

Trương Tân gật đầu.

Hai người lại nói chuyện một lát, đề tài chuyển từ phụ nữ sang các sòng bạc ở Macau này. Thực ra đây là do Trương Tân cố ý dẫn dắt câu chuyện.

Dương Minh không có hứng thú đánh bạc, nhưng Trương Tân lại ngứa ngáy khó chịu trong lòng:

"Lão Đại, tao nghe Vương Mi nói nhà Hoàng Nhạc Nhạc mở sòng bạc đó."

"Gì chứ, chẳng qua chỉ là mở sòng bạc thôi, có liên quan gì đến chúng ta."

"Vương Mi nói, chúng ta có thể đến sòng bạc nhà Hoàng Nhạc Nhạc chơi. Nếu chơi nhỏ thì không mất tiền."

Trương Tân đúng là rất muốn chơi.

Dương Minh đúng là chịu thua Trương Tân:

"Mày nếu muốn thì cứ đi thử xem. Tao không hứng thú lắm, nhưng có thể đi cùng mày."

"Thật chứ?"

Trương Tân vui vẻ nói:

"Ngày mai được không?"

"Ngày mai? Cũng được."

Dương Minh suy nghĩ một chút, thầm nghĩ không chừng gặp được Hoàng Nhạc Nhạc. Đến lúc đó mình sẽ nói chuyện với cô ta để xem ý kiến của đối phương thế nào.

Trương Tân thấy Dương Minh đã đồng ý, liền yên tâm đi ngủ. Dương Minh lúc này lại không thể chợp mắt nữa.

May mà Trương Tân ngủ muộn nên không dậy sớm. Dương Minh thì tới tận sáng mới ngủ được. Đến hơn 10 giờ, Trương Tân mới bị tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh thức. hắn có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy số gọi đến thì lại phấn chấn.

Người gọi điện là Vương Mi. Vương Mi hẹn Trương Tân đến sòng bạc nhà Hoàng Nhạc Nhạc chơi một chút. Trương Tân lập tức hào hứng kéo Dương Minh xuống dưới lầu rồi bắt taxi đến địa điểm.

Sòng bạc Hoa Uy? Dương Minh nhìn biển hiệu sòng bạc này không khỏi có chút kinh ngạc. Tên này rất quen. Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc thì đột nhiên hiểu ra. Phần thưởng ám sát Trịnh Thiểu Bằng chính là ở sòng bạc này.

Chẳng lẽ sòng bạc này là của nhà Hoàng Nhạc Nhạc? Dương Minh kinh ngạc nhìn sòng bạc sang trọng này. Dương Minh vốn còn có thái độ đến để vui chơi, hơn nữa vẫn đứng ngoài quan sát cuộc chém giết đó.

Nhưng bây giờ, hắn buộc phải suy nghĩ thêm về vụ thuê giết người này. Trịnh Thiểu Bằng kia rốt cuộc có thù quán cá nhân gì khiến bị giết, hay là do mâu thuẫn của sòng bạc?

Nếu là thù cá nhân thì không nói làm gì, nhưng nếu là mâu thuẫn của sòng bạc, thì Dương Minh dù thế nào cũng không thể ngồi yên đứng nhìn. Dù sao bây giờ hắn đã quan hệ với Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh không thể bỏ mặc được.

"Lão Đại, mày làm gì đó?"

Trương Tân thấy Dương Minh ngẩn ra thì bực mình kéo hắn lại.

"Không có gì cả."

Dương Minh lấy lại tinh thần. Mặc dù Trương Tân là huynh đệ tốt nhất của hắn, nhưng có những điều Dương Minh không thể nói ra với đối phương.

Vương Mi vẫy vẫy, thấy có cả Dương Minh thì không ngạc nhiên, chỉ cười nói:

"Anh và Nhạc Nhạc cuối cùng thế nào rồi?"

Dương Minh nhún vai cười nói:

"Vẫn ổn."

"Hì hì, em nghe nói hôm nay khi Nhạc Nhạc nhắc đến anh thì không hề tức giận, còn rất vui vẻ nữa."

Vương Mi cũng cười nói:

"Xem ra anh và cô ấy đã giảng hòa rồi."

Vui vẻ? Dương Minh vốn nghĩ rằng Hoàng Nhạc Nhạc sau khi nghĩ thông suốt sẽ hối hận vì chuyện tối qua. Nhưng dù thế nào, Dương Minh cũng không ngờ Hoàng Nhạc Nhạc còn vui vẻ như vậy. Dương Minh thật sự không rõ cô ta đã suy nghĩ gì.

Tóm tắt:

Dương Minh bắt đầu cảm thấy phấn khích với ý tưởng về mối quan hệ tình nhân với Hoàng Nhạc Nhạc, người sống ở Macao. Khi nói chuyện với Trương Tân, các kỷ niệm về Thư Nhã và Tô Nhã được nhắc đến, khiến Dương Minh nhớ lại những điều không ngờ. Họ bàn về những điều thú vị tại sòng bạc, và Vương Mi hẹn gặp hai người tại sòng bạc của Hoàng Nhạc Nhạc, khiến Dương Minh lo lắng về sự an toàn cũng như mối quan hệ của mình với cô nàng.