Vương Mi thấy cảnh này sao dám vào quấy rầy, nên lặng lẽ đi ra ngoài. Hoàng Nhạc Nhạc đang hưng phấn nên không chú ý đến Vương Mi đi vào.

Nhưng Dương Minh lại khác, cửa vừa có tiếng động hắn đã chú ý. Bây giờ có người muốn ám sát Trịnh Thiểu Bằng của cô này, ai biết có âm mưu gì với Hoàng Nhạc Nhạc không. Vì thế Dương Minh không dám buông lỏng cảnh giác.

Chẳng qua thấy Vương Mi, Dương Minh liền không để ý nữa. Thấy cô ta lui ra, Dương Minh lại buồn cười.

Tiểu Hồ Tiên bên kia đúng là không còn gì để nói. Ván trước Hoàng Nhạc Nhạc còn có thể hack, nhưng chơi trên trang web kia thì sao dùng được. Vì thế Tiểu Hồ Tiên thua cũng không thể tìm lý do nữa.

Hoàng Nhạc Nhạc đang vui vẻ thì Tiểu Hồ Tiên bên kia đột nhiên phản ứng, cật lực chát lại:

– "Tôi biết rồi, cô nhất định kiếm tay súng, người chơi không phải là cô."

Hoàng Nhạc Nhạc kinh ngạc, không ngờ Tiểu Hồ Tiên lại thông minh như vậy, đoán được mình tìm người đánh thay. Cũng không trách, Tiểu Hồ Tiên và cô đã đánh nhiều rồi, sao có thể không hiểu nhau. Hoàng Nhạc Nhạc đột nhiên thắng hai ván liền, nên Tiểu Hồ Tiên kiểu gì cũng nghi ngờ.

Vừa nãy chưa kịp phản ứng vì thua quá thảm, giờ Tiểu Hồ Tiên lấy lại bình tĩnh liền cảm thấy không ổn.

Vừa rồi rõ ràng Hoàng Nhạc Nhạc thua, sao đột nhiên thắng vậy? Tiểu Hồ Tiên chợt nghĩ ra một điểm.

Chẳng qua Hoàng Nhạc Nhạc bị nói trúng nên có chút xấu hổ, mặt đỏ ửng, chu môi chat lại:

– "Vừa nãy đúng là đồ đệ của tôi. Cô ngay cả đồ đệ của tôi cũng không thắng."

Tiểu Hồ Tiên làm sao có thể tin? Đồ đệ à? Chơi trò này mà cũng thu đồ đệ sao? Vì thế cô chat lại:

– "Cô nói khoác."

Hoàng Nhạc Nhạc còn định tiếp tục lên mặt thì Dương Minh đã tắt luôn cửa sổ.

– "Anh làm gì thế?"

Hoàng Nhạc Nhạc nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Dương Minh.

– "Đừng nghịch nữa, tôi hỏi em chuyện này."

Dương Minh tắt màn hình.

Thấy Dương Minh bá đạo như vậy, Hoàng Nhạc Nhạc tức tối, chu môi nói:

– "Lần này anh giúp tôi đánh thắng cô ta, tôi không chấp nhận anh."

Dương Minh cười cười một tiếng:

– "Chuyện hôm qua, em nghĩ như thế nào?"

– "Cái gì mà nghĩ?"

Hoàng Nhạc Nhạc hơi sửng sốt. Nàng chỉ nghĩ đến game nên không biết Dương Minh đang nói gì.

– "Em không phải quên tối qua chúng ta đã làm gì sao?"

Dương Minh lắc đầu nói:

– "Ồ, anh nói ngày hôm qua?"

Hoàng Nhạc Nhạc cũng nghĩ ra mình đã làm gì với Dương Minh, nhưng lập tức hưng phấn:

– "Hắc, anh không phải rất cao sao? Không phải coi mình là quân tử sao? Cuối cùng không phải cũng bị tôi quyến rũ rồi sao?"

Dương Minh há hốc mồm, không biết nói gì. Sao đến bây giờ Hoàng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy đắc ý vì chuyện mình đã làm vậy?

– "Em chỉ muốn chứng minh điểm này thôi sao?"

Dương Minh ngẩn ra rồi cười khổ:

– "Đúng thế."

Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu:

– "Bây giờ anh còn dám nói không thích tôi không?"

Dương Minh sờ cằm, thở dài:

– "Thứ nhất, tôi muốn làm rõ một điểm là chưa bao giờ tự coi mình là quân tử. Tôi cũng không cảm thấy mình hơn người. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy mình háo sắc. Thứ hai, tôi chưa từng nói không thích em. Nếu không động lòng với em, tôi không phải là người đàn ông bình thường. Nhưng háo sắc hay không, động lòng hay không, tôi đã có bạn gái. Vì vậy, tôi không dám với em."

Hoàng Nhạc Nhạc trợn mắt há miệng, nhìn chằm chằm Dương Minh, một lát sau mới nói:

– "Sao anh không nói sớm?"

Dù rất hồn nhiên, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ mối quan hệ với Dương Minh có thể không ổn. Dù vậy, nàng là một cô gái, biết lần đầu tiên quan trọng như thế nào. Chỉ vì giận dữ một chút mà nàng đã bỏ qua.

Nhưng khi nhận ra điều mình làm là vô nghĩa, Hoàng Nhạc Nhạc khóc trong vô thức. Dương Minh thừa nhận đã động lòng với mình, nhưng từ chối bởi vì đã có bạn gái.

Hoàng Nhạc Nhạc cắn môi, tức giận đến mức ngực phập phồng. Mình đã hiểu sai ư? Vậy lần đầu của mình coi như mất rồi.

Bây giờ, mất cái đó không còn ý nghĩa gì nữa, sao nàng không giận cho được?

Dương Minh nhún vai, bất đắc dĩ nói:

– "Tôi từ trước đến nay vẫn như vậy."

Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ lại, có vẻ đúng thật. Nàng mấp máy môi một lúc mới hỏi:

– "Vậy giờ nên làm sao?"

Dương Minh nhìn cô, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi người này nữa.

– "Em thích tôi không?"

Dương Minh hỏi.

– "Thích?"

Hoàng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, rồi đáp:

– "Có một chút."

– "Vậy em không ngại làm bạn gái của tôi chứ?"

Dương Minh.

– "Cũng được. Tôi cũng không rõ nữa."

Hoàng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu.

– "Vậy em làm tình nhân của tôi nhé?"

Dương Minh hỏi.

– "Cũng được."

Hoàng Nhạc Nhạc do dự một chút, nhưng cảm thấy không có chuyện gì không ổn liền gật đầu.

Dương Minh không ngờ có ngày mình cưa được một cô gái như vậy. Chỉ có điều, đối với Hoàng Nhạc Nhạc, chiêu này đúng là có tác dụng.

Ngay sau đó, Hoàng Nhạc Nhạc hỏi:

– "Làm tình nhân là làm gì? Có phải giống như hôm qua?"

Dương Minh gật đầu.

Hoàng Nhạc Nhạc liền kéo Dương Minh ngã xuống, nói:

– "Không làm thì được không? Rất đau, dù sau đó thích lắm, nhưng tối về người ta đau cả đêm. Hay là sau này anh chơi Bubble với tôi nhé?"

Dương Minh đau đầu với kiểu lấy tình nhân như thế này. May sao, tính cách của Hoàng Nhạc Nhạc khá đáng yêu.

– "Được."

Dương Minh như không thể kiểm soát nổi cảm xúc, lo lắng nói:

– "Vậy sau này ngoài tôi ra, em không được làm chuyện đó với ai khác."

– "Anh cho là tôi ngu à?"

Hoàng Nhạc Nhạc trừng mắt.

Dương Minh thầm nghĩ, cô không ngu thì còn ai? Nhưng lời này hắn không dám nói ra.

Thân phận đã rõ ràng, Dương Minh cũng không ngại nữa. Tay tự nhiên vòng qua eo Hoàng Nhạc Nhạc. Ban đầu nàng còn không quen, tránh khỏi, nhưng rồi ngẩng đầu nhìn Dương Minh, nghĩ rằng tình nhân phải thân mật, nên nàng không để ý nữa, đưa tay bật màn hình, muốn tiếp tục chơi Bubble.

Trên màn hình toàn là tin nhắn của Tiểu Hồ Tiên, phần lớn là trách Hoàng Nhạc Nhạc tìm người đánh thay, trách một lát không có phản hồi nên phải rời đi.

Thấy Tiểu Hồ Tiên đi rồi, nàng cũng không còn hứng thú nữa, mở QQ để tìm người đánh. Nhưng lúc này phần lớn đều là người dù cấp thấp hơn hoặc ngang nàng, có thắng có thua.

Dương Minh chỉ thích cô nàng này, không phải yêu thương thật sự trong một sớm một chiều. Bây giờ, hắn chỉ thích thân thể của nàng.

Không thể phủ nhận, từ dáng người đến khuôn mặt của Hoàng Nhạc Nhạc đều rất xinh đẹp.

Đúng rồi, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói:

– "Hôm qua em về có uống thuốc không?"

– "Thuốc gì cơ?"

Hoàng Nhạc Nhạc kinh ngạc hỏi.

– "Thuốc tránh thai đó, đồ ngốc. Em muốn có thai à?"

Dương Minh nhỏ giọng bên tai cô.

– "Ồ, quên rồi."

Hoàng Nhạc Nhạc hoảng hốt đáp.

– "Vậy làm sao bây giờ? Người ta có thai rồi sao?"

Dương Minh nói nhỏ.

– "Chắc không đâu, bây giờ uống vẫn còn kịp."

Dương Minh thua nàng rồi. Hoàng Nhạc Nhạc không biết gì hết.

– "Vậy mau uống đi, tôi bảo Vương Mi đi mua."

Hoàng Nhạc Nhạc không rõ mua thuốc này ở đâu, nhưng Vương Mi chắc chắn đã mua rồi. Nghĩ vậy, nàng liền nhớ tới Vương Mi.

– "Chuyện này tốt nhất không để Vương Mi biết."

Dương Minh lắc đầu, Hoàng Nhạc Nhạc không biết gì. Rồi nàng nói:

– "Em đợi chút, tôi đi mua."

– "Được."

Nàng gật đầu, chẳng còn tâm trạng để chơi nữa.

Dương Minh đứng dậy khỏi phòng, đi chưa được bao xa thì gặp Vương Mi đang đứng đó. Dương Minh cũng không thể coi như không thấy, đành hỏi:

– "Vương Mi, sao cô lại ở đây?"

– "Em gặp phải bạn trai. Hắn và bạn đến chơi, thiếu chút nữa bị hắn phát hiện em bên Trương Tân."

Tóm tắt:

Hoàng Nhạc Nhạc và Dương Minh có một cuộc trò chuyện thú vị về mối quan hệ của họ sau khi Hoàng Nhạc Nhạc thắng Tiểu Hồ Tiên bất ngờ. Dương Minh thừa nhận cảm xúc của mình nhưng rối rắm bởi việc đã có bạn gái. Hoàng Nhạc Nhạc thể hiện sự nóng nảy và đắc ý về những gì đã xảy ra giữa họ, trong khi Dương Minh phải dặn dò cô về thuốc tránh thai. Cuộc trao đổi diễn ra ấn tượng với những tiếng cười và sự hồn nhiên, tạo nên một không khí dễ chịu nhưng cũng đầy căng thẳng cho tình huống đang diễn ra.