Lưu Cát Hạo cũng chỉ thử làm theo cách này thôi. Hắn nghĩ nếu là Dương Minh thì sẽ không ngu đến mức nhảy vào lửa vì một con bé.

Chẳng qua Lưu Cát Hạo cũng không còn cách nào khác. Ít nhất làm như vậy còn có hy vọng, giờ đây Lưu Cát Hạo cũng chỉ hy vọng Dương Minh là một tên hành động theo cảm tính.

Lúc này Dương Minh đột nhiên gọi điện tới, khiến Lưu Cát Hạo rất kích động, đến nỗi nói chuyện cũng lắp bắp. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói:

- Dương Minh? Mày cuối cùng cũng gọi điện cho tao, đừng tưởng rằng mày giở trò là giấu được tao. Chi phiếu mày lấy về hả?

Dương Minh nghĩ một chút, biết rằng Lưu Cát Hạo sớm muộn cũng đoán được nên chẳng buồn giải thích. Dù hắn có giải thích thì Lưu Cát Hạo cũng không tin:

- Không sai, là tao lấy.

- Hừ hừ, mày giỏi.

Lưu Cát Hạo cười lạnh một tiếng, rồi thầm nghĩ:

- Mẹ nó chứ, đúng như Âu Dương Quân Uy đoán, chi phiếu bị Dương Minh lấy. Xem ra mình đã thành công rồi, không chừng không những kiếm được tiền từ Âu Dương Quân Uy mà còn có thể kiếm một khoản từ Dương Minh nữa.

Đừng nhiều lời, mày muốn gì?

Dương Minh không có nhiều thời gian để nói chuyện dài với Lưu Cát Hạo. Lưu Cát Hạo chắc chỉ cần tiền.

Hiện tại không phải tao muốn thế nào, mà là xem mày làm ra sao.

Nếu Dương Minh gọi điện tới, đã nói rõ hắn không thể làm loạn cho bố mẹ Vương Mi rồi:

- Mày đưa tao tờ chi phiếu rồi trộm về, mày nghĩ nên làm thế nào?

- Mày ở đâu? Tao đưa chi phiếu cho mày.

Dương Minh lần này có rất nhiều việc ở Macau, nên không rảnh quan tâm chuyện vặt này. Nếu là bình thường, hắn đã trực tiếp làm đối phương biến khỏi trái đất rồi.

Trả tao? Hừ hừ, trả là xong sao?

Lưu Cát Hạo đột nhiên cảm thấy cần phải kiếm thêm chút nữa:

- Bây giờ tao đổi ý rồi, tao cần 20 triệu.

Dương Minh nghe xong không khỏi cười thầm. Thực ra, số tiền đó đối với Dương Minh mà nói chẳng là gì. Hắn chỉ buồn cười vì tên Lưu Cát Hạo không nghĩ rằng chuyện chọc giận mình sẽ dễ thế.

Nhưng số tiền này Dương Minh vẫn không hề tức giận, hiện tại không phải lúc để làm chuyện phức tạp thêm.

- Được rồi, tao đồng ý.

Dương Minh giả vờ do dự một chút rồi nói.

Lưu Cát Hạo đang rất sung sướng, xem ra mình đã thành công rồi. 20 vạn này không nhiều, cũng không ít, nhưng có lẽ là con số lớn nhất mà Dương Minh có thể nhận, nên hắn nói:

- Rất tốt. Mày đã như vậy thì tao cũng không làm khó bố mẹ Vương Mi. Sáng mai mày gọi điện cho tao, tao sẽ nói địa điểm cho mày.

- Được.

Dương Minh đáp ứng. Dù vậy, sau khi giải quyết xong chuyện này, tất nhiên vẫn phải đưa bố mẹ Vương Mi về rồi tính tiếp.

- Sao rồi?

Dương Minh vừa dập máy, Trương Tân vội vàng hỏi:

- Bố mẹ Vương Mi không sao, chỉ là Lưu Cát Hạo đòi 20 triệu.

- Vậy mày có đáp ứng hắn không?

Trương Tân thở hổn hển. Hắn biết rằng cả nhà mình chỉ có tầm đó, không thể dư hơn.

- Ừ, chẳng qua mày cũng đừng nghĩ nhiều. Thằng ranh Lưu Cát Hạo này, sớm muộn gì tao cũng đòi lại từ hắn.

Dương Minh vỗ vai Trương Tân rồi nói.

Nghe lời Dương Minh, Vương Tiếu Yên lập tức lên đường về Hồng Kông, rồi từ đó trở về Thâm Quyến, sau đó về Tùng Giang. Chuyến đi này nàng không bị kiểm tra quá gắt, dễ dàng về đến Tùng Giang.

Trong biệt thự Hoàng gia, Hoàng Nhạc Nhạc nằm trên giường chơi game trên máy tính xách tay. Lúc này có tiếng cốc cốc ngoài cửa.

- Vào đi, cửa không khóa.

Hoàng Nhạc Nhạc không ngẩng đầu lên cũng biết là Nhị ca của mình vào.

- Zz, vẫn chơi game à?

Người vào đúng là Nhị ca của Hoàng Nhạc Nhạc. Trong biệt thự này chỉ có hai anh em họ, còn lại đều là người giúp việc.

- Vâng, anh có chuyện gì vậy?

Hoàng Nhạc Nhạc vừa chơi game vừa hỏi.

- Thứ 7 tới tao tổ chức tiệc nhỏ trong biệt thự, đến lúc đó em phải tham gia đấy.

Thực ra mục đích của hắn chính là giới thiệu đối tượng cho Hoàng Nhạc Nhạc.

Lần trước hắn nghe Vương Mi nói Hoàng Nhạc Nhạc thích một tên nào đó, kết quả làm cô tức giận. Hắn liền nghĩ cô em gái đã động lòng, nên tổ chức buổi tiệc này.

- Hả, em không đi được sao? Em không thích những cuộc tụ tập như vậy.

Hoàng Nhạc Nhạc cuối cùng đã thắng ván game, ngẩng đầu lên nói.

Mặc dù cố gắng nhưng cuối cùng cô vẫn thua trận. Nhìn Tiểu Hồ Tiên gửi khuôn mặt đắc ý tới, Hoàng Nhạc Nhạc tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Nếu có Dương Minh ở bên cạnh thì tốt biết mấy, chắc chắn có thể làm cô ta thua tan tác.

- Sao có thể chứ. Bữa tiệc này anh mời rất nhiều thanh niên đẹp trai. Nếu như em đã có bạn trai thì anh sẽ không can thiệp.

Nhị ca ám chỉ.

- Hả?

Hoàng Nhạc Nhạc hơi sửng sốt. Bạn trai? Nàng lập tức nghĩ tới Dương Minh. Dương Minh là người yêu của mình, chắc là bạn trai.

- Ha ha, đừng xấu hổ.

Nhị ca thấy vẻ mặt này của Hoàng Nhạc Nhạc còn tưởng cô em gái xấu hổ, liền thân thiết vỗ đầu nàng rồi xoay người đi ra ngoài.

Chỉ có điều Hoàng Nhạc Nhạc cũng không để ý chuyện đó. Ông anh vừa đi, nàng lại bắt đầu chiến đấu với Tiểu Hồ Tiên.

Rất nhanh, Hoàng Nhạc Nhạc lại thua trận. Nàng rất giận, nhất là khi Tiểu Hồ Tiên bắt đầu châm chọc:

- Cao thủ của cô đâu rồi? Bảo hắn ra đây đi.

- Hừ, hắn đang bận, không có thời gian chơi với cô.

Hoàng Nhạc Nhạc nói.

- Tôi thấy chắc là cô không mời được người ta rồi.

Tiểu Hồ Tiên đưa ra một biểu tượng thè lưỡi.

- Nói bậy. Hắn là... là bạn trai của tôi. Tôi gọi hắn đến, hắn sẽ đến.

Hoàng Nhạc Nhạc nhắn một tin kèm theo một 'bom' thật to.

- Vậy cô gọi hắn đến đi.

Tiểu Hồ Tiên không tin lời của Hoàng Nhạc Nhạc.

- Tôi buồn ngủ rồi, không nói chuyện với cô nữa.

Hoàng Nhạc Nhạc giận dữ, rồi tắt máy.

Chuyện của Vương Tiếu Yên, Dương Minh đã nghĩ xong. Nếu cô ta muốn tiếp tục làm tiếp viên hàng không, hắn sẽ nhờ Hầu Chấn Hám nói chuyện với công ty bay trong nước để cô ta đến đó làm việc. Nếu không thể, thì có thể kiếm công việc khác.

Còn Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh chưa biết sắp xếp thế nào.

Khác với Vương Tiếu Yên, đến giờ này hắn vẫn chưa rõ về gia đình của Hoàng Nhạc Nhạc. Nhưng chỉ riêng quy mô của sòng bạc kia đã đủ để thấy gia đình cô không nhỏ.

Hắn nghe nói trụ sở chính của Hoàng gia không ở Macau, nên không thể điều tra rõ. Tuy nhiên, dù sao thì nhà Hoàng Nhạc Nhạc cũng ở Macau, nếu bảo nàng theo hắn về Tùng Giang, chắc chắn nàng cũng không đồng ý.

Dù cô ấy bay tuyến Macau – Đông Hải, máy bay chỉ dừng vài tiếng rồi lại bay về Macau. Những ngày nghỉ, Hoàng Nhạc Nhạc đều ở Macau, nên việc gặp nhau là ít.

Dương Minh lắc đầu, chuyện này phải nói chuyện trực tiếp với Hoàng Nhạc Nhạc mới được.

Lưu Cát Hạo rất hưng phấn vì biết Mai Dương Minh sẽ đến chỗ mình. Nhiệm vụ Âu Dương Quân Uy giao cho hắn coi như đã hoàn thành.

Dương Minh vừa dập máy, Lưu Cát Hạo liền gọi cho Âu Dương Quân Uy.

- Lão đệ, muộn thế này còn gọi cho tôi sao?

Âu Dương Quân Uy nghe điện rồi cười nói.

- Âu Dương đại ca, tôi có tin tức của Dương Minh.

Lưu Cát Hạo hưng phấn nói.

- Cái gì? Cậu tìm được hắn rồi sao?

Âu Dương Quân Uy sửng sốt, rồi hỏi:

- Tốt quá, nói mau, hắn ở đâu?

- Hắn ở đâu thì tôi không biết. Chỉ biết sáng mai hắn chắc chắn sẽ đến tìm tôi.

- Nói rõ xem nào.

- Hắc hắc, chuyện là thế này.

Lưu Cát Hạo bắt đầu kể chuyện bắt cóc bố mẹ Vương Yên cho Âu Dương Quân Uy nghe.

- Làm rất tốt.

Âu Dương Quân Uy nghe xong cười phá lên:

- Lần này cậu lập công lớn rồi, tôi ghi nhớ trong lòng. Cậu yên tâm, sau này còn nhiều chỗ tốt dành cho cậu.

- Nhiệm vụ của Âu Dương đại ca giao, tôi phải tận tâm làm chứ.

Lưu Cát Hạo nịnh nọt:

- Đúng vậy, vậy chi phiếu Dương Minh đưa tới thì sao?

- Chi phiếu đó vốn là của cậu, cậu cứ nhận đi.

Âu Dương Quân Uy nói:

- Chẳng những vậy, tôi còn trả thêm cho cậu một món nữa.

- Vậy cảm ơn Âu Dương đại ca.

Lưu Cát Hạo hưng phấn nói.

20 triệu cộng với số tiền Dương Quân Uy đã trả trước, cộng thêm phần thưởng, chắc cũng trên 30 triệu. Nghĩ vậy, Lưu Cát Hạo muốn nhảy dựng lên.

Hơn nữa, sau khi chuyện này thành công, Âu Dương Quân Uy sẽ cho hắn tiếp tục hợp tác. Như vậy, không chỉ kế thừa công ty, mà ngay cả tự mở tiệm buôn bán cũng có vốn và mối quan hệ lớn.

Nghĩ đến tương lai tươi sáng, Lưu Cát Hạo như muốn bay lên. Lưu Cát Hạo thầm nghĩ rằng lần này phải thưởng cho thằng đàn em đã nghĩ ra kế bắt bố mẹ Vương Yên.

Tóm tắt:

Lưu Cát Hạo quyết định tống tiền Dương Minh, yêu cầu 20 triệu để đổi lấy sự an toàn của bố mẹ Vương Mi. Dương Minh, dù biết đây là một mưu mẹo, vẫn đồng ý để giữ an toàn cho người thân. Trong khi đó, những mâu thuẫn và toan tính giữa các nhân vật làm câu chuyện thêm kịch tính, đặc biệt khi Lưu Cát Hạo cảm thấy mình đã thành công trong kế hoạch của mình.