Người này, sao lại chết?
Trương Tân há hốc miệng, chỉ vào tên đáng đánh nằm trên mặt đất.
"Bắt hắn, hắn giết người!"
Bạn gái của tên kia chỉ vào Trương Tân rồi hét lên.
"Tôi? Tôi giết người?"
Trương Tân kinh ngạc nhìn cô gái:
"Cô có lầm không đó? Tôi giết hắn làm gì?"
"Không phải mày giết thì là ai?"
Cô gái túm chặt lấy áo Trương Tân:
"Vừa nãy mày còn nói phải giết bạn trai tao, sau đó mày giết người!"
"Tôi giết làm gì? Tôi nói thì tôi sẽ giết sao?"
Trương Tân cũng ý thức được chuyện này khá nghiêm trọng. Dù sao mình đã thừa nhận, trên thực tế mình nằm đè lên tên kia và hắn chết. Dù không có quan hệ gì đến hắn, nhưng người khác nhìn vào vẫn sẽ nghi ngờ.
"Mày đẩy ngã bạn trai tao, rồi đâm dao vào ngực anh ấy, mày còn nói không phải tao giết?"
Cô gái gào lên khóc:
"Mọi người đều thấy tên này giết mà. Mày có nói cũng vô ích. Mọi người nói đúng không?"
Dù mọi người ở đây đều căm ghét tên quên nguồn ngốc, nhưng việc này liên quan đến mạng người nên ai dám nói bừa. Nếu như Trương Tân đánh cho tên kia một trận mà không ai chết thì mọi người đã nói không thấy Trương Tân đánh.
Chỉ có điều bây giờ thì khác, nói loạn sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật. Mọi người lúc này tuy không ai mở miệng khai, nhưng cũng không ai dám nói gì.
Nói Trương Tân xúc động giết người thì Dương Minh tin. Nhưng nói Trương Tân giết tên kia thì Dương Minh không tin. Vì chẳng có thù oán lớn gì, đâu phải dùng đao dùng kiếm. Dù trước đây Vương Chí Đào hại mình, Trương Tân rất ghét Vương Chí Đào, nhưng hắn vẫn không làm chuyện quá đáng.
Thứ hai, trên người Trương Tân căn bản không có dao. Dương Minh và Trương Tân cùng ra khỏi phòng Vương Mễ, Trương Tân cầm gì thì Dương Minh rõ. Hơn nữa, Trương Tân không có lý do gì đi quanh khách sạn mang theo dao.
Quan trọng nhất là Dương Minh nhận thấy biểu hiện của cô gái kia quá mức bình thường. Theo lý thì bạn trai bị giết, túm chặt lấy kẻ tình nghi, xem như bình thường, nhưng bởi vì quá bình thường nên Dương Minh mới nghi ngờ.
Một cô gái thấy bạn trai mình bị giết mà còn bình tĩnh phân tích lý do Trương Tân chính là hung thủ, hình như không hợp lý?
Dương Minh tin rằng nếu chính mình bị giết, còn Trần Mộng Nghiên đứng bên cạnh, nàng sẽ đau lòng muốn chết, không ôm mình khóc thì cũng sẽ liều mạng với hung thủ chứ đâu còn lý trí để phân tích như vậy.
Trong này có chuyện gì? Mưu sát rồi giá họa, hay còn ý khác? Trong phút chốc Dương Minh không nghĩ ra. Trương Tân không có kẻ thù nào ở Macau.
Như vậy, có khả năng là có người thù địch với tên bị giết, mà Trương Tân vừa lúc cãi nhau với hắn. Vì thế, đối phương giết chết tên này rồi đổ tội cho Trương Tân.
Tất cả đều chỉ là dự đoán của Dương Minh.
"Mày sao lại ngã lên người hắn ta?"
Dương Minh hỏi Trương Tân.
"Không phải tao ngã, là có người phía sau đẩy tao."
Trương Tân đầy oan ức nói:
"Chẳng phải tao định đi thì sao lại có thể ngã lên người hắn chứ?"
Nghe Trương Tân nói như vậy, Dương Minh gật đầu. Hắn vừa nãy cũng mơ hồ thấy một người đàn ông chạy qua rồi đẩy Trương Tân. Chỉ là lúc ấy không để ý rõ ràng.
Về phần chiếc đao kia tại sao lại đâm vào người đàn ông thì khó mà nói rõ. Dương Minh có chút hối hận vì trước đây mình không chú ý, để chuyện thành ra như thế này.
Không rõ ai đã báo cảnh sát, nên không lâu sau bọn họ đã đến hiện trường, chụp hình và khống chế Trương Tân.
Theo nhân chứng, cảnh sát xác định Trương Tân đã cãi nhau với nạn nhân, sau đó xông lên rồi cùng ngã xuống đất với nạn nhân. Con dao đâm từ phía sau.
Dù Trương Tân liên tục không thừa nhận, nhưng chứng cứ tại hiện trường rất bất lợi với hắn. Trương Tân bị cảnh sát mời về để hỗ trợ điều tra.
Dương Minh là một sát thủ, nhưng lại là người ngoài ngành trong việc điều tra. Dù đã xem qua các phim hình sự, nhưng chuyện xảy ra trước mắt khiến Dương Minh cảm thấy tư duy của mình còn hạn chế.
Dương Minh rất giỏi giết người trong nháy mắt, nhưng khi Trương Tân bị cảnh sát đưa đi, hắn chẳng biết làm gì hơn.
"Anh là bạn của Trương Tân?"
Trương Tân và xác chết bị đưa đi, một số cảnh sát còn lại bắt đầu điều tra. Khi biết Dương Minh đi cùng Trương Tân, họ liền hỏi hắn.
"Ừ, tôi là bạn của Trương Tân."
Dương Minh gật đầu đáp. Biết mình không hợp tác sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ, nên hắn cố gắng nói rõ.
"Các anh làm gì vậy? Nghe giọng của anh thì thấy không phải người Macau. Anh đến đây làm gì?"
Cảnh sát chỉ hỏi cho có.
"Chúng tôi là sinh viên nội địa đến xem biểu diễn của Thư Nhã."
Dương Minh trả lời:
"Chúng tôi là người Tùng Giang."
"Ồ, vậy à."
Cảnh sát tạm thời tin lời Dương Minh, vì chỉ cần tra dữ liệu là rõ.
"Trương Tân và nạn nhân có biết nhau từ trước không?"
"Chúng tôi không biết anh ta. Buổi sáng gặp ở phòng ăn."
Dương Minh kể lại với cảnh sát về cuộc trò chuyện sáng hôm đó tại phòng ăn.
Cảnh sát gật đầu. Hiện tại xem ra hai người này không có quan hệ. Nếu như xác định Trương Tân là hung thủ, đó có thể do hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.
"Anh cảnh sát, bạn tôi không thể giết người!"
Mặc dù Dương Minh biết rằng mình giải thích cũng không thay đổi được gì, nhưng không nhịn được nói ra.
"Chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra."
Cảnh sát nói.
Sau khi cảnh sát rời đi, Dương Minh không biết nên làm gì. Hắn không thể tự tiện đến đón Trương Tân về. Dù có thể thành công hay không, thì sau này cả hai cũng bị truy nã.
Đây không phải là kết quả Dương Minh mong muốn.
Không lập tức nói chuyện của Trương Tân với Vương Mễ, mãi đến khi cô ấy lên lầu tìm bọn họ, Dương Minh mới mở lời.
"Vương Mễ."
Vương Mễ kêu lên:
"Trương Tân không thể giết người."
"Anh cũng nghĩ vậy, nhưng cảnh sát dựa vào chứng cứ."
Dương Minh bất đắc dĩ nói:
"Chẳng qua tui đoán không có chuyện gì. Chúng ta không nên quá lo lắng, đợi kết quả điều tra là được."
Vương Mễ vốn không biết phải làm thế nào, giờ nghe Dương Minh nói vậy cũng an tâm phần nào.
Dương Minh lúc này đang nghi ngờ tên đẩy Trương Tân từ phía sau chính là kẻ chủ mưu.
Hắn tức giận vỗ đầu mình, vì hắn chẳng có ấn tượng gì về tên đó, nên muốn điều tra cũng không rõ bắt đầu từ đâu.
"Đúng rồi."
Dương Minh đứng bật dậy. Trong hành lang khách sạn, cứ đoạn nào cũng có camera giám sát. Chỉ cần xem lại băng hình là biết rõ mặt đối phương, thậm chí có thể thấy toàn bộ quá trình gây án.
Nghĩ vậy, Dương Minh cảm thấy phấn chấn, hắn an ủi Vương Mễ vài câu rồi chạy ra khỏi phòng. Hắn tìm nhân viên phục vụ hỏi vị trí phòng ghi hình, rồi vội đi tới.
Phòng giám sát thuộc đội bảo vệ của khách sạn. Dương Minh đầu tiên đến phòng an ninh gõ cửa, bên trong có người đáp:
"Mời vào."
Dương Minh đẩy cửa đi vào thì thấy có ba người đang làm việc. Một người đang cầm điện thoại, điều khiển gì đó, hai người còn lại đang đọc báo hoặc lướt mạng.
"Chào anh, tôi thuê phòng trong khách sạn."
Dương Minh vừa nói một nửa thì một bảo vệ nhận ra hắn.
"Tôi biết cậu. Cậu là bạn của Trương Tân?"
Bảo vệ này cũng vừa chạy đến hiện trường, nhưng vì nhiều người quá, Dương Minh không để ý.
"Đúng vậy. Tôi muốn xem băng ghi hình của khách sạn. Băng ghi hình ở hành lang có chuyện xảy ra."
"Băng ghi hình à? Thật tiếc, băng đã bị cảnh sát mang đi rồi."
Bảo vệ nhún vai đáp.
Dương Minh kêu lên một tiếng, vỗ đùi. Đúng thế, nếu mình nghĩ ra được thì cảnh sát cũng có thể nghĩ ra. Nếu băng ghi hình đúng như mình đoán, thì cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho Trương Tân.
Trương Tân đứng trước cáo buộc giết người khi nạn nhân chết dưới thân anh. Một cô gái, bạn gái của nạn nhân, chỉ trích Trương Tân là kẻ sát nhân, kêu gọi sự chú ý từ mọi người xung quanh. Trong khi đó, Dương Minh tin rằng Trương Tân vô tội, nhưng chứng cứ hiện trường không ủng hộ ý kiến của anh. Khi cảnh sát đến, Trương Tân bị mời đi để 'hỗ trợ điều tra', trong khi Dương Minh lo lắng tìm kiếm người đã đẩy Trương Tân và chứng cứ từ camera an ninh.