Em không có tiền!
Dương Minh chậm rãi uống một ngụm trà rồi từ từ nói:
— Không có tiền cũng không sao!
Chu Bưu đến đây với mục đích sợ Dương Minh không có tiền. Chính hắn là một tay cho vay nặng lãi, vì thế lập tức tìm cách sinh ý:
— Anh chuyên cho mượn tiền, em có thể vay của anh! Được rồi, mượn chín trả mười một, thế nào?
Lúc Chu Bưu nói ra, hắn cảm giác mình vẫn chưa đủ, dù sao cùng Phạm Cửu Long đến đây. Chỉ là muốn hù dọa thằng học sinh này, cho hắn biết xã hội rất tàn nhẫn: nếu mượn tiền mà không trả, mày sẽ biết thế nào là cho vay nặng lãi! Nhưng trong tình huống này, ngay cả Phạm Cửu Long cũng không dám lên tiếng. Hắn sẽ báo cáo lại cho Đức ca, còn việc Dương Minh có đồng ý hay không thì Chu Bưu không quan tâm!
— Em mượn tiền làm gì? Bữa đó em chỉ định đùa thôi! — Dương Minh cười lạnh nói.
Vài người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau. Quả thật là điên rồ, đẩy người khác vào hoàn cảnh chết rồi lại bảo là đùa?
Phạm Cửu Long di chuyển mười ngón tay nhưng lại không có đủ dũng khí để tức giận. Nếu thật sự Dương Minh là tên học sinh đã đánh chết Cơ Thủy Sanh, thì Phạm Cửu Long không nắm chắc phần thắng. Dù là bốn người, ngoại trừ Phạm Cửu Long ra, Chu Bưu là loại chỉ thích hưởng thụ. Tên Tào Lực Ngõa vừa nhìn đã biết là tửu sắc quá độ, bước đi cũng lắc lư. Còn Kim Cương, Phạm Cửu Long không rõ thực lực của hắn, nhìn dáng vẻ mấy năm chưa đánh nhau. Còn Dương Minh, cánh tay tráng kiện, ngón tay thô to, nhìn đã biết thường xuyên đánh nhau, vì vậy Phạm Cửu Long vẫn chưa dám động thủ.
— Không có việc gì hết, vậy em đi nha! — Dương Minh đứng dậy, đi ra cửa, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại, chỉ vào Kim Cương nói:
— Mày, lần này mày mời tao uống trà, tao cũng không để ý chuyện xe đạp của mày. Hạn cho mày ba ngày để mua một chiếc giống như đúc, nếu không mày sẽ biết hậu quả!
Nghe xong, Kim Cương mặt xanh lại, nhưng tình hình đã đổi khác, khiến hắn không dám kiêu ngạo. Hắn liên tục nháy mắt với Tiểu Tào, còn Tiểu Tào chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
— Nói cho mày biết, tao là người tàn nhẫn, nhưng tính tao rất tốt! Chiếc xe đạp của mày cũng có nét giống chiếc của tao. Nếu mày thích, tao sẵn sàng làm cho mày thành chiếc xe đạp của tao — Dương Minh nói xong, tiêu sái bước ra.
Đến hành lang rồi, Dương Minh thở phào một hơi. Thật ra, hắn đã định sẽ đánh nhau một trận ác chiến, nhưng không ngờ vừa nhắc đến Cơ Thủy Sanh, đám người kia lại tự nhiên sợ hãi! Hắc hắc, xem ra Cơ Thủy Sanh là vận may của hắn.
Dương Minh không sợ đánh nhau, nhưng lại sợ kiểu đánh rồi không để yên! Thời trung học, hắn cũng không ít lần đánh nhau, những thằng bị hắn đánh đều đi tìm người báo thù, khiến hắn gặp không biết bao phiền toái. Bây giờ, nói vài câu lừa tình là tốt nhất, có lẽ tên Phạm Cửu Long kia sẽ không dám dính dáng đến chuyện của Kim Cương nữa!
Trong phòng trà, Phạm Cửu Long do dự một chút rồi nói:
— Tiểu Tào, hôm nay thật sự xin lỗi. Tao không nắm chắc ăn, chuyện của Dương Minh tao sẽ giải thích với Đức ca.
Nói xong, hắn cùng Chu Bưu đi ra, vì giúp Kim Cương nên không liên quan gì đến lợi ích với Dương Minh, cũng không cần phải phát sinh xung đột gì với hắn.
— Mẹ kiếp! — Kim Cương hung hăng đập một cái xuống bàn:
— Cái gì vậy? Tiểu Tào, đại ca xã hội đen của mày đó hả? Bị một thằng chưa ráo máu đầu hù cho mấy câu rồi bỏ chạy!
— Chuyện này… — Tiểu Tào cũng thấy hổ thẹn, dù sao người này là do hắn tìm đến, nhưng mặt mũi thì đã bị mất hết:
— Vậy để tao trở về thương lượng với Đức ca, được không?
— Được — Kim Cương tức giận gật đầu:
— Hai vạn đồng còn thiếu của mày để tao nghĩ cách đã.
— Không sao đâu, không cần vội — Tiểu Tào đáp.
Ngày hôm qua, Kim Cương đã đưa cho hắn ba vạn, còn thiếu hai vạn, vốn nghĩ có thể móc từ trên người Dương Minh ra. Nhưng kết quả lại biến thành thế này! Tiểu Tào không dám thúc giục Kim Cương, đành phải gật đầu.
Kim Cương buồn bực cực độ! Không ngờ tiền trà cuối cùng lại do mình trả! Một trăm tám mươi đồng! Quá đắt! Sớm biết thế, không gọi trà long tỉnh rồi!
Xem ra, nhờ Tiểu Tào cũng không được. Nhất định phải tìm cách giáo huấn Dương Minh! Kim Cương nghĩ trong giận dữ. Một thằng học sinh mà dám chơi đùa với mình, truyền ra ngoài thì mặt mũi để ở đâu? Nghĩ đến đây, mặt Kim Cương lộ ra nụ cười âm hiểm. Mày không phải định thi đại học sao? Ha ha ha!
Tiền đồ của mày…
Sau khi ăn no, Dương Minh đi bộ lòng vòng. Cơm này thật ngon, tốt nhất là ngày nào Kim Cương cũng tìm đến mời mình uống trà!
Vài ngày nay rất yên tĩnh, Kim Cương không tìm phiền phức đến mình. Tên Phạm Cửu Long cũng không có tin tức gì. Quan hệ giữa Dương Minh và Triệu Oánh vẫn xa cách như cũ. Nhưng quan hệ với Trần Mộng Nghiên lại tiến triển cực nhanh!
Cuối tuần rảnh rỗi, Dương Minh mở máy tính, bật Yahoo và gửi tin:
— Thêm nick tôi!
Chẳng bao lâu, hắn nhận được tin trả lời, đối phương đã thêm nick của hắn.
— Gì vậy? — Dương Minh nhìn nickname của Trần Mộng Nghiên mà hết hồn, suýt nữa rớt hai tròng mắt ra ngoài.
— Nữ giáo viên dã man! — tên này rất có cá tính. Xem tin tức của đối phương, thấy Trần Mộng Nghiên đang chơi game, Dương Minh nghĩ bụng: không bằng hù nàng một chút!
Trong thế giới ảo: Chơi game đó không tốt cho học sinh đâu!
Một lúc sau, Trần Mộng Nghiên hồi đáp:
— Có lầm hay không? Không thấy nickname của tôi sao? Tôi là cô giáo, có được chơi không?
Dương Minh cười nhạt, Trần Mộng Nghiên cũng biết nói dối! Cậu mà là cô giáo chắc? Hắc hắc!
Trong thế giới ảo: Có chân tình hay không? Vậy cô dạy trường nào, môn gì?
— Vì sao phải nói cho cậu biết?— Nữ giáo viên dã man đáp.
— Cậu là ai?
— Trong thế giới này có chân tình: Tôi là người theo đuổi cô! — Dương Minh lại cười, hắn muốn thử xem Trần Mộng Nghiên có thích hắn thật hay không.
(abc …xyz bị cắt không rõ lý do)
Hả? Khấu khí này là của Trần Mộng Nghiên sao chứ? Dương Minh cảm thấy khó tin. Một người bình thường khi online sao có thể khác biệt lớn như vậy?
Nghi hoặc, hắn nhìn lại địa chỉ của “Nữ giáo viên dã man”. Thì ra trong lúc kích động, hắn đã gõ nhầm số 2 cuối cùng, gây ra sự nhầm lẫn!
Trong thế giới ảo: Thật xin lỗi, tôi add nhầm nick của cô và của bạn gái tôi.
— Ồ, tôi cũng cảm thấy lạ, ban đầu còn tưởng là tên đồng nghiệp đáng ghét kia. — Nữ giáo viên dã man nói.
— Người theo đuổi cô là ai? — Dương Minh cảm thấy.
“Nữ giáo viên dã man” cũng là một mỹ nữ. Quen biết đã là duyên, dù chỉ nhầm lẫn, hắn cũng không tiếp tục tò mò nữa. Dù sao “tôi là đại minh tinh” vẫn chưa online, cứ tiếp tục trò chuyện cùng “nữ giáo viên dã man”.
— Ha ha, vừa rồi đã add nick của bạn gái rồi đúng không? — Nữ giáo viên dã man cười.
— Ha ha, chỉ đang theo đuổi thôi. — Dương Minh đáp.
— Biết chơi “Đấu Địa Chủ” không? — Nữ giáo viên dã man hỏi.
— Chơi thế nào? — Dương Minh hỏi lại.
— Tui thất tình, tâm trạng không tốt, chơi cho vui thôi. — Nữ giáo viên dã man trả lời.
Các trò chơi trên chapwave.com phần lớn đều giống nhau, nghe sơ qua cũng đủ hiểu.
— Thất tình? Nhiều người theo đuổi vậy còn thất tình? — Dương Minh thắc mắc.
— Những người kia tui không thích! — Nữ giáo viên dã man đáp.
— Thấy rồi, người cô thích chắc không thích cô đúng không? — Dương Minh đoán.
Nữ giáo viên dã man im lặng một hồi rồi trả lời:
— Hắn cũng thích tui.
— Vậy cha mẹ không đồng ý? — Dương Minh hỏi.
Nữ giáo viên dã man đáp:
— Cha mẹ tui cũng không phong kiến như vậy, là do nhiều lý do khiến tụi tui không thể đến với nhau. Hỏi nhiều quá cũng chẳng giải quyết được gì, vậy chơi hay không?
— Được rồi, mà chơi thì chán lắm, vừa chơi vừa nói chuyện đi. — Dương Minh gợi ý.
— Cũng được, cậu thật là xấu! — Nữ giáo viên dã man phản hồi.
— Chờ chút, để tôi tải game về đã, bên trong có gì mới chưa? — Dương Minh nói.
— Ừ, chờ cậu ở điểm XX YY. — Nữ giáo viên dã man đáp.
— Ok.
Dương Minh đối mặt với Chu Bưu và Phạm Cửu Long, những kẻ cho vay nặng lãi. Trong lúc hù dọa nhau, Dương Minh tỏ ra bình tĩnh và thậm chí còn đe dọa Kim Cương về chiếc xe đạp. Qua cuộc trò chuyện trên mạng, Dương Minh tình cờ nhầm lẫn giữa hai người, tạo ra một tình huống hài hước và phức tạp hơn trong mối quan hệ với Trần Mộng Nghiên, cô giáo có nickname thú vị. Cuộc sống của Dương Minh tiếp tục diễn ra với nhiều thử thách và bất ngờ.
Dương MinhTrần Mộng NghiênKim CươngTiểu TàoChu BưuPhạm Cửu Long