Vương Mi bất đắc dĩ nói:

— Sau đó Chu Hữu Hoa mời em và Nhạc Nhạc ăn cơm, bọn em cũng không tiện từ chối nên cùng đi.

— Hắn theo đuổi Nhạc Nhạc?

Dương Minh hỏi một câu.

— Vâng, chỉ là gần đây mới phát hiện.

Vương Mi nói:

— Trước đó Chu Hữu Hoa chỉ thể hiện như bạn bè tốt với bọn em. Hắn thường xuyên đi chuyến bay của em và Nhạc Nhạc. Sau khi xuống máy bay, Chu Hữu Hoa luôn mời em và Nhạc Nhạc ăn cơm.

— Vậy thái độ của Nhạc Nhạc như thế nào?

Dương Minh không quá quan tâm đến chuyện này, hắn chỉ muốn biết suy nghĩ của Hoàng Nhạc Nhạc. Dù hai người hiện là tình nhân, nhưng tình cảm không quá sâu đậm.

— Sau khi biết ý của Chu Hữu Hoa, Nhạc Nhạc liền tránh xa hắn.

Vương Mi nói:

Nhạc Nhạc không thích người như Chu Hữu Hoa. Chu Hữu Hoa còn không biết gia cảnh nhà Nhạc Nhạc nên luôn ra vẻ mình có tiền. Điều này khiến Nhạc Nhạc cảm thấy người này đáng ghét.

Dương Minh nghe xong buồn cười. Mặc dù hắn chưa rõ nhà Nhạc Nhạc làm gì, nhưng nếu mở sòng bạc lớn như vậy thì làm sao nghèo được. Ra vẻ giàu có trước mặt Nhạc Nhạc ư? Nực cười.

— Chỉ là em vẫn thấy buồn cười. Anh còn kiêu căng hơn cả Chu Hữu Hoa kia, sao Nhạc Nhạc lại thích anh nhỉ?

Uống vài chén rượu, Vương Mi thoải mái hơn. Theo nàng, Dương Minh rất dễ gần, chỉ tại nàng nghĩ hắn quá nghiêm túc mà thôi. Vì thế bây giờ Vương Mi cũng bắt đầu nói đùa.

— Anh chẳng có gì đặc biệt. Em thấy anh uống rượu miễn phí chứ đâu ra vẻ như Chu Hữu Hoa kia.

Dương Minh cười khổ một tiếng.

— Hì hì, ý của em là ở phương diện khác. Nếu không có Trương Tân thì không chừng em đã yêu anh rồi đấy.

Vương Mi cười nói.

— Đừng có linh tinh, không thì Trương Tân cầm đao chém anh đó.

Dương Minh vừa cười vừa nói.

— Tao không làm được đâu. Tao không muốn vào đồn nữa đâu.

Trương Tân nhăn nhó nói.

Ba người cùng cười phá lên.

Chu Hữu Hoa vừa lúc trở về bàn, đi theo hắn còn có nhân viên phục vụ của phòng ăn.

— Mọi người nói chuyện vui vẻ vậy, sao không đợi tôi?

Chu Hữu Hoa tỏ vẻ rất quen thuộc.

— Không có gì.

Vương Mi lắc đầu nói:

— Anh làm gì vậy? Thực ra không cần quá nhiều, chúng tôi cũng ăn gần xong rồi.

— Như vậy sao được, anh mời khách cơ mà.

Chu Hữu Hoa vung tay nói:

— Anh lấy một chai Philippines 2000, còn mấy món nữa. Em chọn món cho Nhạc Nhạc đi.

Nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống trước mặt Vương Mi.

Vương Mi lật chọn vài món Nhạc Nhạc thích rồi trả lại cho nhân viên phục vụ.

— Đúng rồi, anh bạn này, tôi muốn bàn chuyện với anh.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Chu Hữu Hoa mới nói với Dương Minh.

— Ồ, chuyện gì thế?

Dương Minh đang ăn, nghe Chu Hữu Hoa nói vậy liền nhổ ra khúc xương rồi cười:

— Đồ ăn ở đây ngon thật.

— Lát nữa anh sang bàn bên kia ngồi được không?

Chu Hữu Hoa chỉ vào bàn trống bên cạnh rồi nói.

— Sang bàn bên à?

Dương Minh giả vờ không rõ hỏi lại.

— Lát nữa còn người khác tới, chỗ này không đủ chỗ.

Chu Hữu Hoa nói. Trước đó hắn chưa từng gặp Dương Minh, cũng không nghe Vương Mi hay Hoàng Nhạc Nhạc đề cập, nên hắn cứ nghĩ Dương Minh là bạn của Trương Tân.

— Ồ, tôi vẫn chưa no mà.

Dương Minh tiếp tục ăn.

— Không sao, anh qua đó ăn tiếp đi. Anh muốn gọi món gì cứ bảo, tôi thanh toán.

Chu Hữu Hoa vỗ ngực nói.

— Thật à? Tôi có thể gọi món mình thích?

Dương Minh ra vẻ ngạc nhiên.

— Đương nhiên rồi, tôi mời khách mà.

Chu Hữu Hoa rất hào phóng nói.

— Ừa, đề nghị này hợp lý đó.

Dương Minh nhổ miếng xương trong miệng ra rồi nói:

— Anh mời khách thật à?

— Đương nhiên rồi.

Chu Hữu Hoa dở khóc dở cười, nghĩ rằng Dương Minh là người nghèo sợ sang bàn bên ăn nhưng không thanh toán, nên hắn hỏi rõ:

— Anh hỏi Vương Mi xem, tôi có bao giờ không thanh toán không?

— Tôi mới quen Vương Mi thôi. Lát nữa anh không thanh toán thì tôi chẳng biết sao.

— Cái này, chưa thấy ai như anh.

Chu Hữu Hoa chỉ vào nhân viên phục vụ rồi nói:

— Thế này đi, tôi đưa thẻ của tôi cho nhân viên phục vụ. Sau đó tôi sẽ thanh toán cho hai bàn này.

Vừa dứt, Chu Hữu Hoa móc thẻ tín dụng đưa cho nhân viên phục vụ.

— Vậy được, tôi yên tâm rồi.

Dương Minh rất hài lòng.

Chu Hữu Hoa nghĩ bụng, tên này chẳng giống người có tiền. Chắc là do Vương Mi hoặc Trương Tân mời, còn hắn đoán Dương Minh là kẻ nghèo, ăn chơi kiểu đó, chẳng phải dạng người giàu.

Trương TânVương Mi đều rất kinh ngạc khi thấy Dương Minh trực tiếp xách áo khoác sang bàn bên ngồi.

Họ không rõ Dương Minh muốn làm gì, có phải uống nhầm thuốc không? Hoàng Nhạc Nhạc vốn là người của Dương Minh, không ngờ lại lui bước? Đây chẳng phải tính cách của Dương Minh rồi sao?

Theo Trương Tân, Chu Hữu Hoa dám có ý với Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh không đạp cho hắn một cái mới là lạ, còn thế này nữa thì còn nhường chỗ!

Dương Minh gọi nhân viên phục vụ đến và đặt món. Nhân viên vừa nghe Chu Hữu Hoa cam đoan, lập tức ghi tên hắn.

— Lấy hai phần trứng cá hồi, hai phần thịt dê nướng.

Dương Minh lúc này chỉ chọn món đắt tiền. Trước đó Trương TânVương Mi gọi món vừa phải, mọi người cảm thấy Dương Minh đã vất vả vì mình, nên không dám yêu cầu nhiều. Hơn nữa Vương Mi chủ động bảo sẽ thanh toán, nên Dương Minh chỉ gọi món vừa tầm.

Chỉ là nay Dương Minh không muốn Chu Hữu Hoa tiêu ít. Hắn thích ra vẻ thì cứ để hắn đi.

— Thêm một chai, ừ, chỗ này có rượu vang lâu năm không? Có chai năm 82 không?

Dương Minh hỏi.

— Xin lỗi quý khách, chúng tôi không có rượu đó.

Nhân viên phục vụ trả lời.

— Vậy chai sớm nhất là năm nào?

Dương Minh nói.

— Có rượu Lafite 90.

Nhân viên phục vụ trả lời.

— Được, bao nhiêu tiền?

— 66.800 đồng.

Nhân viên phục vụ nói.

— Vậy cho tôi chai đó.

Dương Minh nói.

— Vâng.

Nhân viên phục vụ thở dài, đúng là giỏi thật, mời khách mà như vậy. Chỉ là càng tiêu nhiều, nhân viên càng nhận hoa hồng nhiều hơn, hắn vui mừng không kịp.

Nhưng vì sợ Chu Hữu Hoa lát sau không thanh toán, nhân viên phục vụ quyết định đi hỏi hắn.

— Thưa ngài, vừa nãy người bên kia gọi thức ăn, ngài có cần xem qua không?

Nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh Chu Hữu Hoa, hỏi nhỏ.

Chu Hữu Hoa đang hỏi Vương Mi về tình hình gần đây của Hoàng Nhạc Nhạc, hỏi cô đi chuyến bay nào đến Đông Hải, nên không để ý tới nhân viên.

Hắn cau mày nói:

— Cần xem gì nữa? Thẻ tín dụng tôi cầm rồi, cậu lo gì?

— Xin lỗi ngài.

Nhân viên phục vụ thầm nghĩ: tao cố ý nhắc mày đây, thích ra vẻ thì thôi, lát nữa đừng có khóc. Rồi cung kính rời đi.

Chẳng bao lâu, Hoàng Nhạc Nhạc đến. Hôm nay, cô mặc chiếc áo xường xám rất đẹp, khí chất như búp bê trong TV vậy.

Chu Hữu Hoa dù đang nói chuyện với Vương Mi nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn ra cửa. Thấy cô tới, hắn vui vẻ đứng dậy vẫy tay:

Nhạc Nhạc, bên này!

Hoàng Nhạc Nhạc sau khi vào, thấy Vương Mi đang vẫy mình, liếc qua các người quen như Trương Tân, Chu Hữu Hoa, rồi nhíu mày tự nghĩ vì sao không có Dương Minh.

Cô vốn nghĩ Vương Mi gọi mình đi ăn nhất định có Dương Minh. Nhưng lúc này, cô đang phân vân thì đột nhiên nhìn thấy bàn hai người gần chỗ Vương Mi, Dương Minh đang ngồi đó.

Hoàng Nhạc Nhạc mỉm cười rạng rỡ bước nhanh đến.

Chu Hữu Hoa thấy cô tiến tới lập tức kéo ghế, định mời cô vào chỗ.

Nhưng Hoàng Nhạc Nhạc không để ý, đi qua bên cạnh hắn, không dừng lại, tới trước bàn Dương Minh rồi tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

— Sao... sao thế này? — Trong thoáng chốc, Chu Hữu Hoa không hiểu chuyện gì, chỉ biết đứng đó nhìn, mặt mày đầy ngỡ ngàng.

Tóm tắt:

Vương Mi chia sẻ về việc Chu Hữu Hoa theo đuổi Nhạc Nhạc, nhưng Nhạc Nhạc hoàn toàn không thích hắn. Dương Minh và Vương Mi có những phản ứng hài hước về tình huống này. Khi Chu Hữu Hoa cố gắng mời Dương Minh sang bàn bên, Dương Minh đã lợi dụng cơ hội để gọi những món ăn đắt tiền, khiến mọi người bất ngờ. Cuối cùng, Nhạc Nhạc đến và chọn ngồi cạnh Dương Minh, bỏ qua sự chú ý của Chu Hữu Hoa.