Lần này, Dương Minh đã nắm được quy tắc cũng như cách chơi, đại khái là cũng giống như trò Bubble, có yêu cầu cao về năng lực phản ứng. Vì vậy, khi Dương Minh đã bắt đầu thông thạo thì Tiểu Hồ Tiên còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
"Không phải chứ? Nhạc Nhạc, bạn uống thuốc kích thích hả?"
Tiểu Hồ Tiên hỏi.
"Chơi nữa không?"
Dương Minh cũng không trả lời mà hỏi ngược lại. Dương Minh muốn cho nàng biết khó mà lui, để sau đó có thể tiếp tục xem TV.
"Đương nhiên là chơi tiếp, chơi năm thắng ba mà. Bây giờ chúng ta mỗi người thắng hai hiệp, trận cuối cùng là quan trọng nhất."
Tiểu Hồ Tiên nói.
Vì thế, Dương Minh lại nhấn nút bắt đầu. Tiểu Hồ Tiên còn chưa kịp phản ứng thì đã thua dưới tay Dương Minh.
"Anh không phải Nhạc Nhạc!"
Tiểu Hồ Tiên cuối cùng cũng đã nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
"Haha, nàng ta đi vệ sinh rồi, tôi chơi thay nàng một chút."
Dương Minh không phủ nhận, trong game căn bản không cần phủ nhận.
"Sao anh chơi trò nào cũng giỏi vậy? Anh chơi trò này bao lâu rồi?"
Tiểu Hồ Tiên ngạc nhiên hỏi.
"Hôm nay là lần đầu tiên tôi chơi."
Dương Minh đáp.
"Không phải chứ? Lần đầu tiên sao chơi tốt quá vậy? Tôi không tin."
Tiểu Hồ Tiên rõ ràng không tin rồi.
"Vừa rồi không phải là do mạng lag, mà là tôi không biết quy tắc trò chơi thôi."
Dương Minh gửi biểu tượng cười. Nếu chơi, Dương Minh càng muốn nói chuyện hơn, bởi vì dường như hắn không cảm thấy có hứng thú gì với mấy trò chơi này cả.
"Kinh vậy sao? Anh đẹp trai, đưa nick Yahoo cho em, có rảnh nhất định em sẽ lãnh giáo anh vài bí quyết."
Tiểu Hồ Tiên nói.
"Yahoo? Tôi không thường xuyên lên mạng."
Dương Minh nói.
"Không phải chứ? Nhỏ mọn quá vậy, có phải đàn ông hay không?"
Tiểu Hồ Tiên khích.
"Haha, được rồi, nick Yahoo của tôi là handoideptraivodoi =))."
Dương Minh bất đắc dĩ đưa nick Yahoo của mình cho Tiểu Hồ Tiên.
Lúc này, Hoàng Nhạc Nhạc đã đi vệ sinh xong, thấy vậy Dương Minh liền nói:
"Nhạc Nhạc đã trở lại, các người chơi đi."
-”Haha, anh đẹp trai!”
Tiểu Hồ Tiên nói.
"Thắng hay thua?"
Hoàng Nhạc Nhạc cúi đầu xuống nhìn, không để ý là mình đang mặc áo ngủ, cúi xuống kiểu đó thì có bao nhiêu bưởi Dương Minh nhìn hết.
"Thắng, nhưng bị lật tẩy."
Dương Minh chỉ vào đoạn trò chuyện trên màn hình, nói.
"Haha, kệ, thắng là tốt rồi."
Hoàng Nhạc Nhạc vui vẻ ngồi trên đùi của Dương Minh. Vốn định gõ chữ, nhưng do ngồi trên đùi của hắn nên hơi cao, gõ chữ không tiện, vì vậy liền bật voice chat.
Rất nhanh, Tiểu Hồ Tiên cũng đã chấp nhận voice chat, bên trong truyền ra giọng nói của con gái:
"Nhạc Nhạc, là bạn sao?"
"Ừ, là mình."
Hoàng Nhạc Nhạc nói:
"Vừa tắm xong, sợ làm hư tóc, phải gọi đầu cẩn thận."
"Bạn xấu lắm, tìm người chơi thay đi."
Tiểu Hồ Tiên nói.
"Mình mặc kệ, vừa rồi không tính. Chúng ta chơi lại."
"Được, vậy chơi lại."
Hoàng Nhạc Nhạc điều chỉnh tư thế ngồi, nói:
"Vẫn là năm thắng ba."
"Vẫn vậy, tiếp tục đi."
Tiểu Hồ Tiên nói.
"Đúng rồi, Nhạc Nhạc, mình vừa thêm nick Yahoo của ông xã bạn, không ghen chứ?"
"Không có gì, anh ấy sẽ không giúp em đâu."
Hoàng Nhạc Nhạc nói xong, liền nhấn nút bắt đầu.
Trình độ hai người quả nhiên là ngang nhau, một ván đấu dài đằng đẵng. Cuối cùng, Hoàng Nhạc Nhạc cũng đã hạ gục được Tiểu Hồ Tiên, vui mừng nhún loạn trên người Dương Minh:
"Haha, mình thắng rồi, Tiểu Hồ Tiên, nhận thua đi."
"Mới có một ván thôi mà, có gì vui? Mình chỉ mắc sai lầm thôi."
Tiểu Hồ Tiên không phục, nói.
Dương Minh thì không quan tâm đến ai thắng ai thua, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc vẫn xoay đi xoay lại trên người hắn, làm hắn cảm thấy xúc động.
Hoàng Nhạc Nhạc vẫn không biết gì hết, vô tư nhún nhảy trên đùi của Dương Minh, cho đến khi chạm phải thứ gì cứng cứng không thoải mái, mới nhận ra, mặt đỏ lên quay lại trừng mắt nhìn Dương Minh.
Vì đang mở voice chat, Hoàng Nhạc Nhạc không thể nói gì, hy vọng sự liếc mắt này làm Dương Minh không quấy rầy trận đấu của mình và Tiểu Hồ Tiên.
Dương Minh cũng rất muốn, nhưng lòng tham không thể kiềm chế, tay bắt đầu mò vào trong áo ngủ của Hoàng Nhạc Nhạc. Vì vừa tắm xong, Hoàng Nhạc Nhạc không mang quần lót, toàn bộ phần dưới trống trơn.
Dương Minh nhẹ nhàng kéo thân hình của Hoàng Nhạc Nhạc lại gần, dễ dàng nhét thứ cứng cứng ấy vào trong cơ thể nàng. Hoàng Nhạc Nhạc sững sờ, gần như kêu lên, quay đầu liếc Dương Minh một cái, nhưng rồi nhớ ra còn đang đấu với Tiểu Hồ Tiên, vội vàng quay lại, bắt đầu phản kháng tiếp.
Nhưng chính vì quay đầu, mất đi ưu thế, để Tiểu Hồ Tiên chiếm lấy cơ hội, khiến ván này thuộc về Tiểu Hồ Tiên.
"Thế nào, lần này là mình thắng, phong thủy thay đổi rồi!"
Tiểu Hồ Tiên đắc ý nói.
Hoàng Nhạc Nhạc cực kỳ tức giận, muốn cắn chết Dương Minh, nhưng vì trận đấu đang diễn ra, nàng không thể mắng chửi. Vội vàng tiếp tục đấu tiếp.
Lúc này, Dương Minh còn để ý gì đến trận chiến của Hoàng Nhạc Nhạc và Tiểu Hồ Tiên? Ôm lấy thân thể của Hoàng Nhạc Nhạc, bắt đầu nhịp.
Hoàng Nhạc Nhạc rõ ràng biết Dương Minh đang làm gì, dù tim đập rộn ràng, những đợt tê tê truyền đến não, nàng vẫn cố cắn chặt môi, cầm chuột nỗ lực chiến đấu với Tiểu Hồ Tiên.
Tuy nhiên, điều đó thật khó chịu nổi. Dưới sự xâm nhập của Dương Minh, Hoàng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng rên thành tiếng, sợ đến nỗi vứt luôn headphone ra.
"Nhạc Nhạc? Bạn sao thế?"
Tiểu Hồ Tiên nghe thấy tiếng rên của Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng không tưởng tượng quá nhiều, nghĩ rằng Hoàng Nhạc Nhạc kêu lên vì trò chơi.
"Anh làm gì vậy? Em kêu lên, Tiểu Hồ Tiên nghe rõ rồi!"
Hoàng Nhạc Nhạc bực bội nói.
"Vậy em đừng kêu!"
Dương Minh cười gian, ôm lấy Hoàng Nhạc Nhạc, đẩy nàng lên giường.
Trên máy tính, bên phía Hoàng Nhạc Nhạc liên tục bị tổn thương, cuối cùng game over.
"Nhạc Nhạc, bạn sao thế? Sao thế? Nhạc Nhạc?"
Tiểu Hồ Tiên thắc mắc gọi tên Hoàng Nhạc Nhạc, còn bên này thì cô gái đang thở hồng hộc liên tục.
Sau một hồi, Hoàng Nhạc Nhạc mới lục ra màn hình, lấy headphone nói:
"Tiểu Hồ Tiên? Tiểu Hồ Tiên? Có nghe rõ không?"
"Mình đây. Nhạc Nhạc, vừa rồi bạn bị gì vậy? Không có chuyện gì chứ?"
Tiểu Hồ Tiên hỏi.
"Không có gì."
Hoàng Nhạc Nhạc đương nhiên không thể kể là bị Dương Minh cưỡng hiếp, trong lúc khó xử, tìm lý do nói:
"Vừa rồi... mình nhìn thấy con chuột, sợ quá nên hoảng hốt."
"À, ra thế, làm mình sợ muốn chết luôn!"
Tiểu Hồ Tiên thở phào. "Mình còn tưởng bạn bị chuyện gì đó nữa. Trận vừa rồi không tính, chơi lại đi."
"Được, tốt rồi."
Hoàng Nhạc Nhạc nói.
Tối nay, Hoàng Nhạc Nhạc và Tiểu Hồ Tiên chơi đến gần nửa đêm, rồi đi ngủ. Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc không ngủ ngay mà tâm trạng vẫn còn phấn chấn, thức đến gần sáng. Khi thức dậy, đã là trưa.
May mắn là buổi tiệc của nhà Hoàng Nhạc Nhạc tổ chức vào buổi tối, không cần vội. Hai người tiếp tục nằm trên giường, Vương Mi và Trương Tân vẫn chưa dậy, có lẽ tối qua cũng đã chơi nhiều hiệp rồi.
Bốn người nhảy xuống nhà ăn tìm đồ ăn rồi trở về phòng chuẩn bị cho buổi party.
Trương Tân và Vương Mi sợ Hoàng Nhạc Nhạc mất mặt nên đều trang điểm, ăn mặc rất cẩn thận. Còn Dương Minh vẫn mặc bộ đồ bình thường, còn Hoàng Nhạc Nhạc thì chẳng mặc gì đặc biệt, chỉ bộ đồ bình thường nhưng rất phù hợp với vẻ thanh thuần của nàng, nhìn rất cân đối.
Buổi chiều, lúc bốn giờ, cả nhóm ra khỏi khách sạn, vẫn đi chiếc xe cũ của Hoàng Nhạc Nhạc. Nửa tiếng sau, đến nhà nàng – cũng là biệt thự, rõ ràng nhiều người có tiền thích mua biệt thự.
Dương Minh quen thuộc địa hình này. Khi đi qua khu biệt thự của Lưu Cát Hạo, hắn cố ý nhìn vào bên trong.
Không biết cảnh sát có phát hiện gì không, nhưng nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như chưa ai hay biết gì. Những xác chết kia vẫn nằm trong biệt thự, lạnh lẽo, mùa đông lạnh, xác không phân hủy nhanh, chưa ai biết.
Ngay cả khi xác của Lưu Cát Hạo phân hủy, cũng không làm mùi khó chịu quá, vì các xác nằm xa cổng ra vào và không ai thăm hỏi. Nếu ai đó đến thăm, xác có thể nằm đó mãi.
Thậm chí Dương Minh còn nghĩ, lần tới đến Macau, đi qua đây có thể thấy xương cốt còn sót lại?
Rốt cuộc, Hoàng Nhạc Nhạc lái xe vào cổng biệt thự. Hai bảo vệ thấy nàng lái xe không cản lại, kiểm tra gì cả. Chắc là do xe thuộc về dòng dõi Hoàng gia, lại thêm dù không biết xe, thì đại tiểu thư của dòng họ này cũng chẳng ai rảnh đi hỏi.
Trong khuôn viên biệt thự có nhiều xe đậu, trong đó có nhiều xe xịn, rõ ràng những người quen biết với dòng họ này đều giàu có hoặc quý tộc.
Hoàng Nhạc Nhạc không dừng xe tại đó mà tự lái xuống bãi đậu xe dưới đất.
Ra khỏi xe, bốn người đi về phía cổng chính. Người vào đây phần lớn đều mang thiệp mời. Một số ít không có, thì có người giới thiệu vào.
Còn Hoàng Nhạc Nhạc thì không cần, bảo vệ kiểm tra thiệp mời thấy nàng, liền cười chào:
- "Đại tiểu thư."
"Đây là bạn tôi," Hoàng Nhạc Nhạc chỉ vào Dương Minh, Trương Tân và Vương Mi.
- "Chào anh, chào cô, xin hoan nghênh."
Bảo vệ vội nói.
Những điều này không còn lạ gì với Dương Minh, vì họ nghĩ theo lương bổng của dòng họ, cung kính với Hoàng Nhạc Nhạc là chuyện bình thường. Nếu biết vì lý do gì đó, hắn cũng không nghĩ mình có khí chất của quần thần hay gì, chỉ coi như bình thường.
Lầu một biệt thự rất lớn, là một đại sảnh mở, rất thích hợp tổ chức vũ hội hay tiệc tùng. Trong đại sảnh đã đông người, phần lớn là tuổi trẻ, tụ lại nói chuyện rôm rả.
- "Mọi người chờ một chút, tôi đi gọi anh hai đã."
Hoàng Nhạc Nhạc nói với nhóm Dương Minh.
- "Ừ, em đi đi."
Dương Minh biết rõ sau khi về nhà, Hoàng Nhạc Nhạc chắc chắn có chuyện cần làm. Ba người còn lại chọn một chỗ sáng sủa ngồi xuống.
Hoàng Nhạc Nhạc vội đi lên lầu.
- "Nhạc Nhạc!"
Trong đám đông có người nhận ra nàng, lập tức gọi.
Hoàng Nhạc Nhạc quay đầu lại, thấy một người bạn quen biết:
- "Lý Ngọc, bạn cũng đến à?"
- "Ừ, đi theo anh trai đến."
Lý Ngọc cười nói: "Anh của mình rất nhớ bạn!"
Nghe xong, mặt Hoàng Nhạc Nhạc tối lại, trong lòng cực kỳ ghét những người chơi trác táng như anh trai Lý Ngọc.
- "Đừng đùa nữa."
Hoàng Nhạc Nhạc nói.
- "Không phải đùa đâu, đợi chút, mình gọi anh ấy lại."
Lý Ngọc nói.
- "Lát nữa mình còn đi tìm anh của mình trên lầu."
Nàng vội vàng nói rồi xoay người đi lên lầu.
Lý Ngọc lắc đầu, rõ ràng biết tính của anh trai mình như thế nào, nhưng vẫn phải giúp. Vì là anh của nàng, phải giữ thể diện.
- "Tiểu Ngọc, vừa rồi nói chuyện với ai vậy?"
Sau đó, có tiếng gọi phía sau, quay lại nhìn thì ra là anh trai của nàng, Lý Gia Lượng.
- "Vừa rồi Nhạc Nhạc đến, rồi lên lầu rồi."
Lý Ngọc chỉ tay lên lầu, nói.
- "Ồ? Vậy có giúp anh không?"
Lý Gia Lượng nghe tên Hoàng Nhạc Nhạc, mắt lập tức sáng lên, có vẻ ghê gớm.
- "Cái này..."
Lý Ngọc không thích ánh mắt của anh trai, trả lời:
- "Anh, nếu thật sự thích Hoàng Nhạc Nhạc, muốn lấy nàng làm vợ, thì..."
- "Cái này, tất nhiên là làm bạn gái trước. Còn kết hôn sớm quá rồi!"
Lý Gia Lượng ngạc nhiên nói.
- "Haizzz!"
Lý Ngọc thở dài, biết rõ thái độ của anh trai, chẳng chân thành trong chuyện tình cảm. Như vậy, cũng đành thôi.
- "Sao vậy? Anh có nói gì sai đâu?"
Lý Gia Lượng lại tỏ vẻ bình thường: "Anh còn chưa đủ chơi sao? Có bạn gái rồi cũng chẳng cản trở chuyện kiếm gái tiếp!"
Lý Ngọc hận không thể đá cho anh trai một cái thật mạnh. Thái độ này khó chấp nhận, có người yêu rồi còn đi bùa mê.
- "Ơ? Không phải là Lý thiếu gia sao! Thế nào, lần trước chơi tiểu minh tinh thích không?"
Gã béo đi tới, vỗ vai Lý Gia Lượng nói.
- "Hắc hắc, đừng nhắc nữa, phê gần chết, muốn bay lên trời rồi!"
Lý Gia Lượng vừa nghe, mặt liền lộ vẻ dâm đãng.
- "Lần sau có hàng tốt nhớ nói cho tôi biết!"
Gã béo nói.
- "Không thành vấn đề!"
Lý Gia Lượng vỗ ngực cam đoan.
Lý Ngọc thật sự tức độn thổ, anh trai thế này sao? Cả ngày cứ chơi bời với mấy tên cạ cứng, chẳng có kế hoạch gì cả.
Hoàng Nhạc Nhạc đi lên lầu, thấy anh trai đang dặn người làm chuẩn bị đồ ăn tối, liền gọi:
- "Anh hai!"
Anh hai nghe thấy, mặt tươi cười, ngoắc lại:
- "Lại đây, xem đồ ăn thế nào."
- "Anh làm được rồi!"
Hoàng Nhạc Nhạc vốn chẳng quan tâm mấy chuyện đó, nàng chỉ muốn báo cho anh biết đã tới.
- "À, đúng rồi, Nhạc Nhạc. Hôm nay em là nhân vật chính, sao lại ăn mặc thế này? Thay bộ khác đi!"
Anh hai thấy bộ đồ nàng mặc không thích, liền nói.
- "Mặc vậy có sao không?"
Hoàng Nhạc Nhạc nhún vai.
- "Không được đâu!"
Anh hai cầm thực đơn, nhìn rồi nói với quản gia:
- "Được rồi, cứ chuẩn bị như vậy."
- "Dạ, nhị thiếu gia."
Quản gia rời đi để chuẩn bị.
- "Nhạc Nhạc, nghe lời đi, thay bộ khác đi!"
Anh hai thì còn chờ đến khi quản gia đi, mới nhỏ giọng nói:
- "Hôm nay tiệc là để em, sao lại ăn mặc như vậy?"
- "Cho em?"
Hoàng Nhạc Nhạc nhíu mày.
- "Đúng vậy, đã nói rồi. Giới thiệu cho em một chàng trai tài tuấn, em gái của anh cũng đã đến tuổi yêu rồi!"
Anh hai cười: "Haha, không để ý, lần trước Vương Mị nói, em gặp con trai trên máy bay rồi động tâm, mới nhớ ra em gái cũng đã 19 rồi."
- "A?"
Hoàng Nhạc Nhạc sững lại, lập tức lí nhí: "Anh hai... em... đã có bạn trai rồi."
- "Gì? Có bạn trai?"
Lúc này, anh trai của nàng mới ngạc nhiên, không ngờ em gái yêu đương rồi.
- "Ở đâu? Dẫn anh đi xem, nếu không, anh không đồng ý!"
Anh trai xoa xoa tay, rồi bình tĩnh trở lại vì yêu thương em gái.
- "Ở dưới lầu."
Hoàng Nhạc Nhạc mặt đỏ bừng, nhớ lại chuyện yêu đương khó tin của mình với Dương Minh, cảm giác thật kỳ lạ.
- "Ồ! Phải đi xem thử."
Anh hai không ngờ nàng dám dẫn bạn trai về nhà, rõ ràng đã không còn bình thường nữa.
Không trách được anh trai nàng, dù Dương Minh nổi tiếng trong giới đánh bạc không ít—biết là thần bài của sòng bạc Hoa Uy, nhưng chỉ trong giới này. Còn Trương Quốc Tông thì càng không phải người nhiều chuyện, nên không nói gì.
- "Anh hai!"
Vương Mị hớn hở đứng dậy, chào hỏi Hoàng Vinh Tiến.
- "Thật ra, em biết rồi đó, Vương Mị? Sao em..."
Hoàng Vinh Tiến còn tưởng mình hoa mắt, mới nghe Vương Mị chào, mới xác định rõ.
- "Em rồi. Vừa rồi em chia tay Lưu Cát Hạo."
Vương Mị nhẹ giọng nói.
- "Ồ."
Hoàng Vinh Tiến gật đầu, không hỏi nhiều, vì chuyện này không phù hợp nói trước mặt người khác. Trong lòng anh vẫn yêu thương em gái.
- "Chào anh, Hoàng Vinh Tiến."
Vương Mị bắt tay.
- "Vâng, chào anh. Em là bạn của Dương Minh, Trương Tân."
Hoàng Vinh Tiến cũng bắt tay lại.
- "Mọi người là bạn bè, có gì cần giúp đỡ cứ nói nhé!"
Hoàng Vinh Tiến nhiệt tình vỗ vai Trương Tân:
- "Không khách khí, cứ bảo anh."
Vương Mị quen thuộc hơn, ngồi nói chuyện thân mật với Hoàng Vinh Tiến.
- "Anh hai, anh có chuyện gì không?"
Thấy khách mời ngày càng đông, Dương Minh không thể không rời khỏi, vì còn nhiều việc của Hoàng Vinh Tiến cần làm.
Hoàng Vinh Tiến đồng ý, nhìn đám người rồi rời đi.
Thật ra, nhiều đại thiếu gia, tiểu thư nhà giàu không phải đều kiêu ngạo hay coi thường người khác—chỉ là ít thôi.
Chẳng hạn như Hoàng Vinh Tiến, cách xử sự và nhân phẩm tốt, không tật xấu, rất ít bực mình. Thấy đa phần khách tới dự đều như vậy, nhiều người đã có bạn gái, tham dự chỉ để trao đổi cảm xúc bạn bè chứ không mục đích theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc.
Nhưng giai cấp nào cũng có mấy con sâu làm rầu nồi canh. Như ông lớn làm chuyện xấu rồi tưởng dĩ hòa vi quý, đều gây ghét bỏ.
Dù vậy, trong số người giàu, làm chuyện xấu rồi có thể đổi đời thành nghèo, thì dù ai biết cũng chẳng phản ứng gì, chỉ chép miệng "đáng đời."
Dương Minh qua các con người gặp rồi rút ra kết luận, như Vương Chí Đào giàu có nhưng làm chuyện đáng ghét, Điền Đông Hoa cũng thế, dù quyền thế lớn, không kiêu căng, tự khoe khoang.
Đột nhiên, ánh mắt Dương Minh dừng lại trên một người: Lý Gia Lượng! Một kẻ cực kỳ đáng ghét. Hôm qua hắn vừa dọa dẫm, hôm nay lại gặp mặt!
Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc chắn là vì Hoàng Nhạc Nhạc, rồi còn có tên béo đứng cạnh cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Dương Minh tham gia vào một trò chơi và thắng lợi khiến Tiểu Hồ Tiên nghi ngờ. Trong khi Tiểu Hồ Tiên tiếp tục chơi, Dương Minh không thể cưỡng lại sự hấp dẫn từ Hoàng Nhạc Nhạc, người đang ngồi trên đùi của anh. Tình huống trở nên căng thẳng khi Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc bị cuốn vào một cuộc chiến đầy cảm xúc, khiến mối quan hệ của họ thêm phần phức tạp khi các bạn bè cũng tham gia vào trò chơi và các mối quan hệ tình cảm của mình.