Lên, giết thằng bố láo này báo thù cho đại ca.
Không biết thằng nào hét lên đã khiến mọi người chú ý. Vì thế đám áo đen ép về phía Dương Minh.
"Báo thù ư?"
Dương Minh cười nói:
"Bọn mày phải nghĩ cho kỹ là mối thù này có cần báo không? Thực ra, thằng khiến đại ca của bọn mày bị thương như vậy không phải tao, mà là ông chủ bọn mày. Nếu không phải hắn bảo người này đến đánh tao, hắn sao có thể bị như vậy?"
Đám áo đen ngẩn ra một chút, xem ra Dương Minh nói cũng có lý.
"Đừng nghe nó, giết nó!"
Cổ Tư Văn quát lên.
"Đúng, giết nó!"
Đám áo đen liền phản ứng theo.
"Ai, có đôi khi biết rõ sẽ chết mà vẫn còn muốn chết!"
Dương Minh lắc đầu nói:
"Bọn mày biết ngu là gì không? Một con chim ngu muốn bay ra biển nhưng phí công vô ích."
Dương Minh đúng là dùng duy nhất một tay. Chẳng qua trước đó hắn cũng không nói không thể dùng chân nên kết quả là một tay một chân vẫn không ngừng vung lên. Mỗi lần Dương Minh ra chiêu là có tiếng người kêu lên, có thằng ngã xuống. Rất nhanh, cả 11 đám áo đen đều nằm xuống mặt đất kêu rên.
Hạ Tuyết đứng bên thấy tên nào không vừa mắt liền vung chân đá. Đám áo đen lập tức xong đời. Thực lực kém quá nhiều, dù có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Thấy Dương Minh dễ dàng hạ đám bảo vệ của mình, Cổ Chính Kinh mặt tối sầm lại. Hắn đã thấy được Dương Minh là cao thủ. Hắn đã đánh giá thấp thực lực của đối phương.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới thì thầm vài câu bên tai Cổ Chính Kinh. Cổ Chính Kinh nở nụ cười tàn nhẫn. Vừa nãy hắn đã cử người đi hỏi thăm về Dương Minh, ví dụ như biển số xe của Dương Minh mang đến có ra sao.
Từ tin tức này, hắn có thể phán đoán thân phận và địa vị của một người. Nhưng bây giờ, nhân viên phục vụ nói với Cổ Chính Kinh rằng Dương Minh lái chiếc xe tải lớn. Cổ Chính Kinh cười khẩy. Một lái xe tải dám đến đây và ra vẻ đắc thắng, không phải là có chút công phu sao? Chỉ có điều, không sao, mày lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể dùng súng thôi đúng không?
"Thằng ranh, tao công nhận mày rất lợi hại. Chỉ có điều, mày xem đây là gì?"
Trong tay phải Cổ Chính Kinh đã xuất hiện khẩu súng lục sáng loáng. Hắn chỉ nòng súng về phía Dương Minh:
"Giơ tay lên, tao có thể tha mạng cho mày."
"Ha ha ha!"
Cổ Tư Văn thấy đại ca đã rút súng liền cười phá lên:
"Sao? Tao xem mày còn kiêu ngạo được nữa hay không? Nếu mày động thì anh tao bắn chết mày!"
"Bỏ súng xuống, nếu không mày sẽ hối hận!"
Dương Minh khinh thường liếc nhìn Cổ Chính Kinh.
"Vậy ư?"
Cổ Chính Kinh cười lạnh một tiếng rồi nói:
"Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Tao bắn què chân mày đã."
Cổ Chính Kinh nói xong thì
"Đoàng!"
một tiếng nổ lớn vang lên trong quán bar rộng rãi.
Tiếng súng vang lên, một người hét lên rồi ngã xuống, nhưng người đó không phải Dương Minh mà là Cổ Chính Kinh.
Cổ Chính Kinh ngã từ sân khấu xuống. Dù sân khấu cách sàn khoảng hai mét, nhưng hắn ngã cắm đầu xuống nên vỡ đầu chảy máu và bất tỉnh. Trên đùi hắn còn có một lỗ máu.
Trong tay Hạ Tuyết cầm một khẩu súng, nàng đang cảnh giác nhìn quanh.
Hạ Tuyết là cảnh sát hình sự, gần đây đang điều tra một vụ án lớn, nên súng lục luôn ở bên người.
Trước đó, có quá nhiều người khiến Hạ Tuyết sợ rằng nếu rút súng ra không những không khiến đám người này sợ mà còn có thể bị đoạt súng. Như vậy thì xong luôn.
Dù sao, Hạ Tuyết đã nghe Cổ Tư Văn nói anh hắn đã giết người. Đám người như thế này thì sẽ không sợ cảnh sát.
Chỉ có điều, sau khi Dương Minh đánh ngã hết đám áo đen, Hạ Tuyết mới yên tâm. Nàng đưa tay sờ vào khẩu súng bên hông, chuẩn bị đợi thời cơ rồi khống chế hai tên này.
Nhưng không ngờ Cổ Chính Kinh còn có súng, hơn nữa hắn chuẩn bị bắn Dương Minh. Tình hình quá gấp, Hạ Tuyết chỉ còn cách rút súng ra bắn. Nàng không phải Dương Minh, nàng cũng không dám đảm bảo Dương Minh bị Cổ Chính Kinh bắn có thể bình an vô sự.
Hạ Tuyết là cảnh sát, bây giờ có người uy hiếp mạng sống của Dương Minh, nên chỉ còn cách ra tay trước để bắn Cổ Chính Kinh. Không ngờ, người này nặng cân như vậy, trực tiếp ngã xuống rồi ngất đi.
Hạ Tuyết vội vàng nhặt khẩu súng rơi trước mặt Cổ Chính Kinh, đồng thời lục soát trên người hắn, rồi mới chạy đến bên cạnh Dương Minh.
Dương Minh vốn định nếu Cổ Chính Kinh nổ súng thì sẽ lấy Cổ Tư Văn làm bia đỡ đạn, nhưng hắn không cần động tay. Hạ Tuyết đã ra tay trước.
Hơn nữa, nếu Cổ Chính Kinh không hôn mê thì chắc chắn cũng rất hối hận. Đấu súng với cảnh sát hình sự, đây chẳng phải tự tìm chết sao? Chỉ có điều, một cô gái như Hạ Tuyết có thể ra tay nhanh và chính xác như vậy, khiến Dương Minh rất khâm phục nàng.
"Mày... mày sao cũng có súng?"
Cổ Tư Văn trợn mắt há mồm nhìn súng trong tay Hạ Tuyết, lắp bắp hỏi.
"Mấy người có thể có súng, chúng tôi không có sao?"
Hạ Tuyết ghét tên Cổ Tư Văn này. Nàng trừng mắt nhìn hắn rồi giơ súng hướng về phía Cổ Tư Văn.
Cổ Tư Văn sợ hãi. Đám bảo vệ của Cổ Chính Kinh không phải đối thủ của Dương Minh. Bên cạnh hắn bây giờ chỉ còn hai bảo vệ cùng mấy chục nhân viên phục vụ, làm sao có thể so sánh nổi với Dương Minh?
Hắn vốn tưởng rằng đại ca có khẩu súng trong tay sẽ thay đổi mọi thứ. Nhưng không ngờ người ta cũng có súng. Vậy còn chơi gì nữa?
Thấy tình hình của Cổ Chính Kinh lúc này, Cổ Tư Văn run lên. Hắn vốn nhát gan, giờ thấy Dương Minh nhe răng cười với mình, Hạ Tuyết còn chỉ súng vào hắn, càng thêm sợ:
"Đại ca, em sai rồi! Em sai rồi! Em tự chặt tay phải của mình được không? Em... em nghe lời ngài."
"Chậm rồi."
Dương Minh thản nhiên nói:
"Bây giờ tao nói không có tác dụng, mày phải hỏi người đẹp bên cạnh tao."
"Anh không phải hỏi tôi tại sao có súng ư?"
Hạ Tuyết móc thẻ cảnh sát trong túi ra, đưa trước mặt Cổ Tư Văn:
"Tôi là cảnh sát. Giơ tay lên. Bây giờ tôi nghi ngờ các anh là một tổ chức xã hội đen, giết người."
"Hả?"
Cổ Tư Văn ngây ra. Lúc này, hắn muốn khóc. Mắt hắn mù hay sao mà thích giở trò với nữ cảnh sát? Mình còn uy hiếp người ta rằng đại ca của hắn là thủ phạm giết người. Đây chẳng khác gì tự thú.
Chẳng qua, nhìn thì không khác, nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau.
Đám nhân viên phục vụ vốn không trung thành, bây giờ thấy Hạ Tuyết là cảnh sát liền giơ tay đầu hàng. Hai tên bảo vệ đang dìu Cổ Tư Văn cũng giơ tay lên.
Cổ Tư Văn đáng thương, không có người dìu, liền ngã nhào xuống.
Dương Minh nhìn cảnh trong phòng, thở dài một tiếng. Sớm biết như vậy, bọn chúng cần gì phải làm quá lên thế này.
Hạ Tuyết lúc này lại vô cùng hưng phấn. Vụ án Quỷ vốn không có đầu mối làm nàng rất bực mình. Không ngờ, đến quán bar lại phá được một vụ án lớn.
Cổ Chính Kinh này tàng trữ súng trái phép, tổ chức đánh người, quan trọng nhất còn có thể là tội phạm giết người.
Nếu quả thật như vậy, thì thành tích của Hạ Tuyết rất lớn. Dù vụ án Quỷ không điều tra ra, nàng đã phá được một vụ án quan trọng khác. Như vậy, cũng chẳng phải là không có năng lực sao?
Nghĩ vậy, Hạ Tuyết cảm thấy vui vẻ. Xem ra cô bạn kia nói đúng. Đến quán bar nhiều cũng có thể giúp phá án.
Chuyện đến nước này, Dương Minh chẳng còn gì phải quản nữa. Ở đây có Hạ Tuyết, chuyện sau này để nàng lo liệu.
Hạ Tuyết sợ Cổ Tư Văn có hành động gì, liền dùng còng khóa tay hắn lại. Chỉ có điều, nàng phát hiện Cổ Tư Văn sợ đến nổi tè ra quần, nên không thể né tránh.
Sau khi xong xuôi, Hạ Tuyết rút điện thoại gọi cho đồng đội, nhờ họ mang người đến quán bar Dạ Vũ—nơi xảy ra vụ án lớn này.
Tự mình gọi điện, ai dám chậm trễ? Các chiến sĩ trong đội lập tức rú còi inh ỏi, chạy đến hiện trường.
Còn Dương Minh cũng đã lén gọi cho Bạo Tam Lập để hỏi liệu hắn có quan hệ gì với hai anh em Cổ Chính Kinh hay không. Nếu không, thì khó giải quyết.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Dương Minh cho rằng điều đó không khả thi. Bạo Tam Lập quản lý đàn em rất tốt, tuyệt đối không kiêu căng như vậy. Hơn nữa, đàn em của Bạo Tam Lập chỉ phụ trách trông coi an ninh, không thể cung cấp súng đạn, nhất là khi khẩu súng này do chủ quán bar Dạ Vũ tự lấy ra, càng không liên quan gì đến Bạo Tam Lập.
"Biết quán bar Dạ Vũ chứ?"
Dương Minh hỏi.
"Biết. Sao vậy Dương ca? Bọn chúng chọc vào ngài sao? Tôi lập tức dẫn người phá quán của hắn."
Trong một cuộc xung đột tại quán bar, Dương Minh phải đối mặt với một nhóm xã hội đen do Cổ Chính Kinh dẫn đầu. Khi tình hình trở nên căng thẳng, Hạ Tuyết, một cảnh sát hình sự, xuất hiện và không ngần ngại rút súng bắn hạ Cổ Chính Kinh, cứu Dương Minh khỏi mối đe dọa. Cuộc chiến này không chỉ đổ máu mà còn mở ra cơ hội để Hạ Tuyết phá một vụ án lớn liên quan đến tội phạm. Không khí căng thẳng kết thúc khi các nhân viên phục vụ, nhận ra tình hình, đồng loạt đầu hàng.