Thằng ranh, mày chờ chết đi.

Dìu Mã Ca lên xe, mấy thằng kia không quên uy hiếp.

"Được rồi, đừng nhiều lời nếu không thằng Mã Ca của bọn mày hỏng mặt đó."

Dương Minh không thèm để ý mà nói.

Xe Nissan rời đi, mọi người ở đây đều hoảng hốt. Bọn họ không ngờ Dương Minh đáng gờm đến vậy.

"Dương Minh, cậu đây là cố ý làm bị thương người khác đó."

Hạ Tuyết cau mày nhỏ giọng nói với Dương Minh. Mặc dù nàng vui vì Dương Minh đã bảo vệ mình, nhưng cách làm của Dương Minh, nàng không hoàn toàn đồng ý.

"Hắc, yên tâm đi, không gây phiền phức cho chị đâu. Tôi đảm bảo bọn chúng không dám báo cảnh sát."

Dương Minh cười ha hả nói.

"Vậy thì được rồi, nếu không đến lúc đó tôi không chạy cửa sau cho cậu đâu."

Dương Minh không quá để ý đến chuyện này. Người như tên Mã Ca kia căn bản không dám báo cảnh sát. Dù hắn muốn báo thì chủ của hắn cũng không cho. Giải tỏa bằng bạo lực nếu truyền ra sẽ gây áp lực lớn, không chừng các cơ quan chức năng sẽ tiến hành giám sát toàn bộ quá trình giải tỏa.

Cho nên bọn chúng phải ngậm bùi, muốn trả thù cũng chỉ có thể lén lút. Dương Minh chỉ sợ bọn chúng đi trả thù Hạ Tuyết.

Cho bọn chúng một trăm lá gan cũng không dám đến đồn cảnh sát làm chuyện này. Đánh cảnh sát thì tên chủ công ty to gan đến đâu cũng không dám.

"Xin lỗi chủ quán, tôi xin phép bồi thường anh."

Dương Minh quay đầu lại nói với chủ quán.

"Bồi thường gì chứ, chuyện cậu vừa làm khiến mọi người đều vui vẻ rồi."

Chủ quán vội vàng xua tay nói:

"Tôi không dám. Nếu không sợ bọn chúng trả thù thì đã làm như vậy rồi."

"Vậy thì không tốt lắm."

Dương Minh thấy chủ quán chân thành như vậy nên hiểu rằng những người này đã bị đám người của công ty giải tỏa ức hiếp quá nhiều.

"Có gì mà không được. Đúng rồi, cậu thích ăn bánh mỡ thì tôi làm thêm cho cậu. Vừa nãy rơi hết rồi còn đâu."

Chủ quán đưa cho Dương Minh một túi bánh rồi nói:

"Được rồi, hai cô cậu đi nhanh đi. Lát nữa bọn chúng trở về lại phiền phức đó."

Dương Minh không còn cách nào khác đành nhận lấy bánh. Dương Minh không sợ bị trả thù, nhưng có Hạ Tuyết bên cạnh nên hắn không dám quá vượt mức. Nếu làm vậy thì Hạ Tuyết chắc chắn sẽ can thiệp.

Dương Minh vốn định nhân dịp này làm loạn để làm áp lực công ty giải tỏa, ít nhất khiến bọn chúng trả tiền nhà gấp trăm lần, nhưng giờ chỉ còn có thể chờ cơ hội lần sau.

Dương MinhHạ Tuyết lên xe chạy đến cửa đội cảnh sát hình sự. Sau đó hắn đưa túi bánh cho Hạ Tuyết rồi nói:

"Cầm đi, đây là ý tốt của chủ quán."

"Hừ, cậu đừng đắc ý."

Hạ Tuyết cầm lấy túi bánh nhưng vẫn nghiêm giọng nói:

"Dương Minh, cậu đừng gây chuyện suốt như vậy. Có một số việc không phải dùng bạo lực là giải quyết được đâu. Cậu làm vậy có nghĩ đến người bên cạnh không? Cậu chẳng may bị bắt vào tù thì Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận sẽ đau lòng biết bao."

"Chẳng lẽ chị không đau lòng sao?"

Dương Minh thấy Hạ Tuyết như vậy liền trêu nàng.

"Tôi đau lòng gì chứ? Chỉ là không còn phiếu cơm thôi."

Hạ Tuyết hừ một tiếng rồi bỏ đi. Chỉ vài bước sau, nàng quay đầu lại nói với Dương Minh:

"Không được, tôi khó khăn lắm mới tìm được phiếu cơm, sao có thể dễ dàng mất như vậy."

Dương Minh sờ sờ cằm. Chẳng lẽ mình thật sự là phiếu cơm sao?

Dương Minh đoán không sai, Mã Ca kia thật sự không báo cảnh sát.

Trong một tòa nhà 30 tầng ở phía Nam thành phố Tùng Giang, một trung niên hơi béo đang trêu chọc nữ thư ký xinh đẹp thì bên ngoài có tiếng cốc cốc.

Người trung niên liền bỏ nữ thư ký ra rồi ra hiệu cô ta mở cửa. Hắn tiện tay cầm một tờ văn bản lên đọc:

"Tổng giám đốc Ngụy."

Bên trong là thân tín của người trung niên - Chu Tiểu Minh.

Thấy là Chu Tiểu Minh, nữ thư ký đóng cửa xong liền đi tới ngồi lên lòng người trung niên.

Người trung niên tên là Ngụy Đức Khang, chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty xây dựng Đức Khang. Hắn cũng là người khá nổi tiếng ở Ngụy Đức Khang.

Lần này được khai thác quyền sử dụng đất khu Bằng Hộ, Ngụy Đức Khang cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Khu nhà bên cạnh khu Bằng Hộ do công ty Tín Hằng xây dựng đến hiện tại đã có dấu hiệu trở thành nơi tập trung những người giàu nhất Tùng Giang.

Bây giờ, khu Bằng Hộ cách đó vài trăm mét, Ngụy Đức Khang tin rằng chỉ cần làm tốt thủ tục thì có thể sánh vai với bên kia.

Vì thế Ngụy Đức Khang rất coi trọng cơ hội lần này. Nếu khai thác thành công, thực lực của công ty hắn sẽ vọt lên, có thể cạnh tranh với công ty Tín Hằng.

Mấy năm bị Tín Hằng đè nén khiến Ngụy Đức Khang rất bực bội.

"Chuyện gì vậy?"

Ngụy Đức Khang ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Minh.

"Ngụy tổng, Mã Phong Tử xảy ra chuyện."

Chu Tiểu Minh mặt hơi ảm đạm nói.

"Chuyện gì với Mã Phong Tử?"

Ngụy Đức Khang nghe đến tên liền thở dài. Mã Phong Tử có thể gặp chuyện gì? Căn bản chỉ là đánh người thôi mà:

"Lần này đánh ai vậy?"

"Ngụy tổng, không phải Mã Phong Tử đánh người, mà là người khác đánh hắn. Dùng chảo mỡ úp vào mặt hắn. Hắn đang nằm viện."

Chu Tiểu Minh kể lại.

"Cái gì?"

Ngụy Đức Khang nhíu mày mắng thầm. Thằng Mã Phong Tử này đúng là hay gây chuyện, suốt ngày đánh người. Hắn bình tĩnh hỏi:

"Tình hình cụ thể thế nào?"

"Thưa Ngụy tổng, là như thế này: Mã Phong Tử mang theo đám đàn em đến khu Bằng Hộ."

Chu Tiểu Minh kể lại toàn bộ sự việc cho Ngụy Đức Khang nghe.

"Mẹ nó chứ."

Ngụy Đức Khang không nhịn được mắng:

"Đầu nó bị nước vào sao? Đi gây chuyện với người ta rồi bị đánh là đúng rồi. Đánh chết còn tốt hơn."

Hắn tức giận nói tiếp:

"Chuyện cụ thể thế nào rồi?"

"Thưa Ngụy tổng, là như thế này: Mã Phong Tử dẫn theo đám đàn em đến khu Bằng Hộ."

Chu Tiểu Minh kể lại.

"Chết tiệt."

Ngụy Đức Khang không nhịn được mắng. Thằng Mã Phong Tử này hay gây chuyện, mà còn đi gây chuyện trong quán ăn, đụng độ với khách hàng. Đánh người rõ ràng không thông minh chút nào.

"Ngụy tổng, bây giờ nên làm gì? Đàn em của Mã Phong Tử đang muốn báo thù. Ngài xem."

Chu Tiểu Minh báo cáo.

"Báo thù thì để bọn chúng làm, nhưng tuyệt đối không được làm lớn chuyện, đừng để cảnh sát vào cuộc. Nếu bị truyền ra thì phiền phức lắm."

Ngụy Đức Khang dặn dò.

"Đám phóng viên bây giờ dễ mồm nói thành ra thế này, đến lúc đó nói là chúng ta dùng bạo lực giải tỏa là phi lý."

"Vâng, tôi biết rồi."

Chu Tiểu Minh gật đầu.

"Tôi sẽ đi nhắc Mã Phong Tử, bảo chúng im đi. Nếu có chuyện gì thì không liên quan tới công ty."

"Ừ."

Ngụy Đức Khang nói.

"Thằng đó đúng là không thể trông cậy. Từ hôm nay trở đi, cậu phụ trách công ty giải tỏa, để Mã Phong Tử dưỡng thương đã."

"Vâng, Ngụy tổng."

Chu Tiểu Minh vui vẻ đồng ý. Giải tỏa là miếng bánh béo của ông ta, còn Mã Phong Tử trước đây là lái xe của Ngụy Đức Khang, khá thân cận. Giờ đây, sau khi được giao nhiệm vụ, hắn cảm thấy quyền lợi càng rõ ràng hơn.

Trong phòng bệnh, Mã Phong Tử mặt quấn đầy băng bó. May mà mỡ không quá nóng, nếu không hắn đã mất mạng rồi.

Hắn hiểu ý Ngụy tổng, công ty giải tỏa đã giao cho Chu Tiểu Minh. Mã Phong Tử không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác. Thói quen hận Dương Minh khiến hắn căm ghét tận xương, muốn chém thành vạn mảnh.

Hắn hung hăng nghĩ: "Mã Ca, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Tìm ra thằng chó đó, bọn em phải giết nó."

Đàn em của Mã Phong Tử đều là thân tín của hắn, nếu chặt đứt đường kiếm tiền của Mã Phong Tử, thì chúng cũng gặp hạn lớn.

Mã Phong Tử cũng nghĩ như vậy. Nhưng giờ hắn đã thành thế này rồi, muốn trả thù cũng không còn khả năng ngay lập tức. Thêm nữa, mặt quấn đầy băng nên việc nói chuyện cũng khó khăn.

Dương Minh lái xe về tập đoàn Danh Dương, sau đó đến văn phòng của Dương Đại Sơn. Hắn định báo tin tốt cho ông thì ông bác đã đứng lên, cười nói:

"Đại Minh, cháu giỏi quá. Bác thật không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà cháu đối phó được với công ty Tam Cơn."

"Hả?"

Dương Minh hơi ngạc nhiên:

"Bác, sao bác biết? Cháu còn định báo bác đó."

"Haha, hôm nay báo đăng tin công ty Tam Cơn đã tuyên bố phá sản. Cháu làm vậy thế nào?"

Dương Đại Sơn cười lớn.

"Không có gì đâu, cháu chỉ dọa một chút thôi."

Dương Minh đáp:

"Chuyện này bác đừng nói với bố cháu. Cháu không muốn ông lo lắng."

"Yên tâm, bác giữ bí mật cho cháu."

Tóm tắt:

Dương Minh bảo vệ Hạ Tuyết khỏi sự uy hiếp của Mã Phong Tử, dùng bạo lực để làm người khác sợ hãi. Tuy thành công trong việc giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng Hạ Tuyết lo ngại về phương pháp của Dương Minh. Mã Phong Tử bị thương sau cuộc xô xát và có ý định trả thù. Ngụy Đức Khang, lãnh đạo công ty xây dựng, nhận biết tình hình và tìm cách giữ kín vụ việc, tránh được sự chú ý từ pháp luật và báo chí.