Lưu Bảo Cường lúc này cảm thấy Dương Minh rất được lòng. Không giống như mấy thằng trong khoa vừa có chút tiền là ra vẻ. Nhất là thằng tên Ngụy Tiến kia, ý vào bố là giám đốc công ty xây dựng nên luôn ra vẻ ta đây.
Mấy hôm trước hắn mới mua chiếc xe BMW 328 biển số 123, rất oai rồi. Ngụy Tiến là kẻ đang theo đuổi Lưu Đình, lại còn là bạn học cấp hai của cô. Vì vậy, Lưu Bảo Cường mới nhất định muốn cùng Lưu Đình đi họp lớp.
"Được rồi, vậy để lần sau chúng ta đi chơi, tôi mời khách."
Lưu Bảo Cường biết Dương Minh không cần số tiền nhỏ này nên nói.
"Không vấn đề gì, đến lúc ấy anh đừng có đùn đẩy."
"Nhất định không."
Lưu Bảo Cường vỗ ngực nói:
"Có Lưu Đình giám sát mà."
Lưu Đình cũng rất vui. Bạn trai của Mộng Nghiên và bạn trai của cô quan hệ tốt như vậy, cô rất vui.
Nhân viên bán hàng từ trong phòng đi ra rồi nhanh chóng lên cầu thang. Thấy không ai theo sau, cô chạy tới trước mặt Lưu Bảo Cường rồi nói:
"Lưu thiếu gia, tôm hùm và cua."
"Ha ha, biểu hiện của chị rất tốt, có năng lực. Rất thông minh. Mấy hôm nữa tôi sẽ bảo chị Vương đưa chị lên làm người quản lý."
Nhân viên bán hàng vui vẻ, không ngờ vừa phối hợp đóng kịch một chút đã được thiếu gia khen ngợi. Cô nhanh chóng nói:
"Cảm ơn thiếu gia."
"Không cần cảm ơn tôi, đây là nhờ chị có năng lực."
Lưu Bảo Cường cười nói:
"Chị cứ nói với nhà bếp lấy sáu con tôm hùm to là được. Loại 158 tệ một con đó."
"Còn cua thì sao ạ? Bọn họ chọn toàn cua biển to?"
Nhân viên bán hàng gật đầu đồng ý.
Lưu Bảo Cường cười:
"Chị tự lo là được."
Dương Minh không ngờ Lưu Bảo Cường cũng là người như vậy, hại người không kém gì mình. Trong nháy mắt, tôm hùm và cua trở thành những thứ rất bình thường.
"Chú ca, đây không phải nhà hàng đen đấy chứ? Sao đắt như vậy?"
Trịnh Lư Tử hùng hổ nói.
"Đen hay không chỉ có thể nhận biết. Lúc này tao không muốn gây chuyện."
"Đúng thế, nếu là lúc khác thì tôi đã sớm đánh cho nó một trận. So tiền với Chu ca, đúng là muốn chết."
Ngưu Tiểu Ba cũng bực mình nói.
"Hai thằng mày im đi. Đây là quán lẩu, tao coi như có tiền. Nhưng nếu là Thiên Thượng Nhân Gian thì chút tiền của tao chẳng đáng là gì."
"Vâng, chẳng qua Thiên Thượng Nhân Gian đâu phải chỗ cho chúng ta vào. Phải như Ngụy tổng mới có thể vào."
Trịnh Lư Tử gật đầu đồng ý.
"Hai thằng mày đừng hâm mộ. Chờ giải tỏa xong, tao dẫn hai thằng mày vào đó."
"Vậy cảm ơn Chu ca trước."
Trịnh Lư Tử và Ngưu Tiểu Ba cười hưng phấn.
---
Mấy người Dương Minh xuống đại sảnh ngồi ăn, nhưng chỉ gọi để làm vẻ, bởi trước đó họ đã ăn không ít rồi nên làm sao còn ăn nhiều thế. Hơn nữa, còn đi họp lớp, làm sao còn thể ăn đầy bụng?
Bốn người rời khỏi quán nhưng vẫn cười vui vì chuyện vừa xảy ra. Lưu Bảo Cường đột nhiên kiếm thêm mấy vạn nên cũng rất vui.
Quán này đông khách nhưng mỗi ngày chỉ lãi được vài nghìn đồng. Nhưng hôm nay, số tiền thu vào như gấp mấy ngày cộng lại.
"Bây giờ còn sớm, tôi mời mọi người đi uống nước nhé."
Lưu Bảo Cường nhìn đồng hồ rồi nói.
"Cũng được. Đúng rồi, họp lớp ở đâu vậy?"
"Tại khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân, cách đây khá xa nơi này."
"Mình và Mộng Nghiên chưa từng đến đó, chỉ biết là Lưu Bảo Cường biết đường."
Khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân? Dương Minh ngẩn ra, lại là nơi đó sao? Địa điểm họp lớp cấp hai của hắn cũng ở đó mà.
"Không phải chứ? Lần trước họp lớp cấp hai của mình cũng ở đó."
Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên rồi cười khổ:
"Ở đó rất đẹp, ai chọn vậy?"
"Còn có thể là ai, chắc chắn là thằng Ngụy Tiến kia."
Lưu Đình tức giận nói. Nói xong mới nhớ Dương Minh không biết Ngụy Tiến, nên vội vàng giải thích:
"Đây là người đã từng theo đuổi Mộng Nghiên trước đây."
Dương Minh không nói gì. Sao tình địch của hắn đâu cũng có nhỉ? Nhưng câu nói tiếp theo của Mộng Nghiên làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Đâu có, bây giờ người ta theo đuổi Lưu Đình rất rõ ràng."
Mộng Nghiên đỏ mặt một chút, cô không muốn Dương Minh hiểu lầm.
Dương Minh gật đầu. Không nghĩ nhiều, hắn cười nói với Lưu Bảo Cường:
"Áp lực của anh rất lớn đó."
"Không sao, tôi không sợ."
Lưu Bảo Cường vung nắm đấm lên:
"Vậy sao hắn lại chọn đó? Trong thành phố có nhiều chỗ hơn mà?"
Trần Mộng Nghiên hơi kỳ quái:
"Chỗ đó nghe nói do cậu hay chú của hắn mở, chị cũng không rõ lắm. Nhưng nói chung là họ hàng nhà hắn mở."
Lưu Đình giải thích:
"Thực ra, hắn muốn ra vẻ nhà có thế lực trước mặt bạn học."
Hả? Sao lại có liên quan đến chủ khu này? Như vậy Ngụy Tiến có quan hệ với Tùy Quang Khải. Không ngờ lại vòng vèo như vậy.
Đối với Tùy gia, Dương Minh không có ấn tượng tốt. Chẳng qua cũng không có thù oán gì, chỉ là hắn không thích tên Trâu Nhược Quang kia.
Nếu sản nghiệp của Tùy gia không phát triển ở Tùng Giang, thì không có cơ hội xung đột với hắn. Vì vậy, đến bây giờ, Dương Minh và bọn họ vẫn sống hòa bình.
Hy vọng Ngụy Tiến này có thể yên ổn, đừng chọc đến hắn. Nếu không, Dương Minh chẳng cần biết hắn là người của Tùy gia, trừ khi Trâu Nhược Quang kia đã bị ăn đòn rồi!
Lưu Bảo Cường mời bốn người đến một quán cafe khá sang trọng. Ở đây có bánh ngọt rất ngon, nhưng Dương Minh không thích món này.
Chỉ có Trần Mộng Nghiên và Lưu Đình là thích ăn. Khi thanh toán, Dương Minh không tranh giành gì, vì Bảo Cường đã nói sẽ mời, hắn nếu tranh là xem thường người ta.
Uống nước xong, bốn người lại đi siêu thị dạo chơi rồi lái xe đến điểm họp lớp.
---
Lúc này, Ngụy Tiến, người mà Lưu Đình và Lưu Bảo Cường đề cập, đã đến khu nghỉ dưỡng. Hắn đang nói chuyện với một người đàn ông cao gầy trẻ tuổi trong một căn phòng.
"Anh họ của em sao mà bi đát thế này? Nghe nói anh theo đuổi hai cô gái mà không thành?"
Ngụy Tiến châm xì gà, hút một hơi. Hắn trộm từ phòng của bố hắn.
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Trong họ hàng, có anh là thảm nhất. Bố mẹ anh đâu như bố mẹ em, đều làm lớn ở Tùng Giang. Chú sống thoải mái rồi."
Trâu Nhược Quang rất khó chịu nói:
"Còn xì gà nữa, cho anh một điếu."
"Cho anh, hút từ từ thôi. Em chỉ còn hai điếu."
Ngụy Tiến móc một điếu xì gà ném cho Trâu Nhược Quang rồi nói:
"Anh à, nghe nói con bé học cùng cấp hai của em theo đuổi anh, vậy mà lại chọn thằng ranh mở quán lẩu ở nhà. Nghĩ sao đây? Anh thấy có tức không?"
"Không phải chứ?"
Trâu Nhược Quang hút một hơi thuốc, vẻ mặt kinh ngạc:
"Nghe nói xì gà này là do phụ nữ xoắn trên đùi, không biết thật không nữa?"
"Sao lại không?," Ngụy Tiến cười khổ:
"Thằng đó trông rất bình thường, ai biết con ranh đó lại thích hắn chứ?"
"Hắc hắc, chú em, anh biết rồi. Chú có định nhân dịp họp lớp này để làm trò gì không?"
Trâu Nhược Quang cười hắc hắc.
"Ha ha, cái này cũng không giấu được anh."
Ngụy Tiến cười gian:
"Chuyện lần này tao chuẩn bị một kế hoạch rất hay. Hừ hừ, Lưu Bảo Cường, tao cho mày biết, có đến mà chẳng có về."
"Lưu Bảo Cường? Là ai vậy?"
Trâu Nhược Quang hỏi không rõ.
"Chính là bạn trai con ranh đó."
Ngụy Tiến giải thích.
"Ồ? Chú em, chú có cao chiêu gì không? Mau nói cho anh học."
"Sao, anh họ cũng cần đối phó ai sao?"
Ngụy Tiến hỏi lại.
"Hừ," Trâu Nhược Quang nhớ đến khuôn mặt hung dữ của Dương Minh, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Đầu hắn đã bị hại rất thảm, nếu có cơ hội nhất định sẽ trả thù:
"Lần trước chuyện ở Tĩnh Sơn em có biết không? Anh muốn báo thù."
"Chuyện đó hả?"
Ngụy Tiến cũng nhớ đến lần Tùy Quang Hanh nhắc chuyện Trâu Nhược Quang bị đánh, nhưng vì đang theo đuổi Lưu Đình, hắn quên mất. Bây giờ nghe Trâu Nhược Quang nhắc lại, hắn mới nhớ ra.
Lưu Bảo Cường cảm thấy ấn tượng với Dương Minh, khi thấy sự khác biệt giữa anh và những người khác. Mọi người lên kế hoạch cho một bữa tiệc để chuẩn bị cho cuộc họp lớp. Trong khi đó, Ngụy Tiến thảo luận về lý do tổ chức họp lớp tại khu nghỉ dưỡng mà anh có mối quan hệ, nhằm thể hiện uy quyền. Các nhân vật đều có những suy nghĩ và mối quan hệ khác nhau, tạo nên không khí rối ren và hài hước giữa những khúc mắc tình cảm và cạnh tranh giữa họ.
Dương MinhTrâu Nhược QuangChu Tiểu MinhLưu ĐìnhLưu Bảo CườngTrịnh Lư TửNgưu Tiểu BaMộng NghiênNgụy Tiến