Nhưng mà, Tùy Dược Dân dù kinh ngạc, nhưng cũng biết chuyện này hắn không quản được, ở Tùy gia, hắn là người có địa vị thấp nhất.

Hơn nữa, xét cho cùng thì đây cũng không thuộc chuyện của Tùy gia, vả lại Ngụy gia ở Tùng Giang còn có thế lực cường đại hơn nhiều.

Tạm thời không nghĩ đến chuyện Dương Minh có gặp đám người của Ngụy Tiến hay không, chuyện trước mắt phải xử lý cho tốt mới được.

Tùy Dược Dân vội vàng giúp phục vụ đỡ Ngụy TiếnTrâu Nhược Quang vào trong phòng khác nghỉ ngơi, sau đó nói với mọi người:

"Xin lỗi mọi người, bây giờ xảy ra chuyện, không ai ngờ được, nhưng Ngụy Tiến đã bị thương, cũng không thể tiếp tục nữa. Lát nữa tôi sẽ an bài chỗ ăn tối và giải trí cho mọi người, muốn ở lại thì sẽ có chỗ dừng chân, còn nếu không muốn thì tôi sẽ cho xe chở mọi người về nội thành."

Vì những người này đều là bạn học của Ngụy Tiến, cho nên Tùy Dược Dân xử lý rất thỏa đáng, nếu không sau khi Ngụy Tiến tỉnh lại sẽ trách mình làm hắn mất mặt. Vì vậy, trong hoàn cảnh này, cách xử lý như vậy là rất hợp lý.

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy thiếu Ngụy Tiến thì sẽ không còn náo nhiệt nữa, nhưng dù sao trước đó đã trả năm mươi đồng rồi, lại còn người ta đã chuẩn bị rất chu đáo, nên mọi người đều gật đầu ở lại.

Ngụy Tiến chỉ bị đập đầu, được Tùy Dược Dân tìm vài bác sĩ trung y đến xoa bóp, sau đó liền tỉnh lại, còn Trâu Nhược Quang thì chỉ bị bầm vài chỗ trên người.

Sau khi thu xếp xong tất cả, bác sĩ cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ngụy TiếnTrâu Nhược Quang.

"Con mẹ nó!"

Ngụy Tiến chịu đựng đau đớn trong đầu, mắng to:

"Tức chết thật! Không biết những đám người Chu Tiểu Minh có chặn đứng Dương Minh hay không, nếu chặn được thì đánh cho bỏ mẹ luôn, đánh chết càng tốt!"

"Đúng vậy, tên này quả thật rất đáng giận."

Trâu Nhược Quang đồng ý, lại thêm hắn cũng có thù với Dương Minh, nên nghe Dương Minh bị đánh chết hắn càng vui.

"Vốn kế hoạch hôm nay rất tốt, nghĩ rằng ngày mai sẽ ôm mỹ nhân về nhà, nhưng không ngờ lại xảy ra rủi ro!"

Ngụy Tiến tức giận nói.

"Thật ra, chuyện này muốn trách thì trách Triệu Tiểu Diễm kia. Nàng ta làm nhiệm vụ thất bại, cũng không nên nói ra trước mặt nhiều người như vậy!"

Dù rằng Trâu Nhược Quang rất say mê vẻ đẹp của Triệu Tiểu Diễm, nhưng hắn cũng biết nàng ta làm chuyện này không tốt, thậm chí cả bản thân hắn cũng thấy có phần quá đáng.

"Con mẹ nó!"

Ngụy Tiến hung hăng mắng:

"Con đĩ khốn nạn! Dám đâm lão tử một dao! Cầm tiền của lão tử mà không làm ăn được gì cả! Nếu không có bệnh, hôm nay lão tử sẽ chơi chết mẹ cho thỏa nỗi hận!"

"Bệnh? Bệnh gì?"

Trâu Nhược Quang nghe Ngụy Tiến nói xong, không khỏi sửng sốt.

"Xì dà!"

Ngụy Tiến thở dài nói:

"Vốn muốn để cho nó lây bệnh cho Lưu Bảo Cường, như vậy thì Lưu Đình sẽ không còn khả năng đến với hắn nữa, nhưng không ngờ kế hoạch lại thay đổi nhanh như vậy!"

"Cái gì? Sao?"

Trâu Nhược Quang sửng sốt, sắc mặt trở nên tái nhợt:

"Xì dà? Trước đó em không nói trong kế hoạch?"

"Đúng vậy, xì dà, thì sao?"

Ngụy Tiến khó hiểu nhìn Trâu Nhược Quang, còn tưởng rằng hắn đang sợ do dùng xì dà hại người, lỡ như có người biết thì sẽ chịu liên lụy, nên nói:

"Đây là do em nghĩ ra bất chợt, chẳng qua cũng không có gì, kế hoạch không thành, thì cái này cũng vô ích."

"Thật, thật không?"

Trâu Nhược Quang sợ đến mức giọng nói run rẩy! Cái gì, Triệu Tiểu Diễm có bệnh xì dà? Con mẹ nó, sao trước đó mày không nói cho tao biết? Lão tử đã xx nàng hơn mười lần, chắc chắn là bị dính sầu riêng rồi!

Một cơn giận nhất thời nổi lên trong lòng Trâu Nhược Quang, hắn đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Ngụy Tiến cùng với con mẹ Cổ tỷ gì đó!

"Anh họ, anh sao thế?"

Ngụy Tiến nhìn thấy Trâu Nhược Quang có vẻ không bình thường, vì vậy hỏi:

"Không, không có gì."

Trâu Nhược Quang lắc đầu, không dám nói là hắn mắc bệnh xì dà, chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng căm tức!

Nếu không phải Ngụy Tiến bảo hắn đi bắt gian, nếu không phải Cổ tỷ đi tìm một con gà có bệnh, nếu không phải Ngụy Tiến không tiết lộ, thì tất cả đều sẽ không xảy ra!

Bây giờ trong đầu Trâu Nhược Quang hoàn toàn rỗng tuếch, thậm chí còn có ý định giết Ngụy Tiến, nhưng hắn biết điều này là không thể, nhưng hắn vẫn muốn trả thù, phải trả thù!

Hắn không cam lòng, mới hai mươi tuổi mà đã mắc bệnh nan y, tương lai tưởng chừng là vô vọng, về sau hắn sẽ ra sao? Đừng nói về đau đớn do bệnh tật mang lại, chỉ riêng tiền điều trị cũng đã khiến hắn không kham nổi!

"Em họ, anh đi ra ngoài."

Trâu Nhược Quang không muốn ở trong phòng nữa, sợ trong lúc bất cẩn sẽ giết Ngụy Tiến!

Dù trong lòng rất muốn làm vậy, nhưng hắn không dám, sợ nếu không giết được Ngụy Tiến, mình còn phải vào tù. Hơn nữa, con đĩ tên Cổ tỷ chưa bị trừng phạt xứng đáng!

Chỉ còn một mình, Trâu Nhược Quang phải im lặng tìm phương cách xử lý cả hai chuyện cùng lúc, vừa có thể xử Ngụy Tiến vừa giải quyết Cổ tỷ kia.

"Anh đi ra ngoài làm gì? Anh cũng bị thương mà, nghỉ ngơi đi!"

Ngụy Tiến quan tâm nói.

Nhưng sự quan tâm của hắn trong mắt Trâu Nhược Quang lại biến thành giả tạo, khiến hắn cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

Đang định mở miệng thì cửa mở ra, Cổ tỷ chạy vào, thấy Ngụy Tiến bị thương, lập tức sợ đến mức khóc nức nở:

"Ngụy thiếu gia, Ngụy thiếu gia, em sao thế? Chị nghe nói em bị thương, làm chị sợ muốn chết."

"Không sao đâu, không sao đâu, Cổ tỷ, chị yên tâm đi. Những tên đã đánh em, em nhất định sẽ bắt trả gấp trăm lần!"

Nói rồi, Ngụy Tiến đưa tay kéo Cổ tỷ nằm trong lòng ngực, nói:

"Đừng sợ, đừng sợ, em không sao."

"Làm chị lo lắng muốn chết."

Cổ tỷ thuận thế ngả vào lòng Ngụy Tiến, làm nũng.

"Ừ, ừ, tiểu bảo bối, em không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi."

Ngụy Tiến bị Cổ tỷ làm vậy, lập tức nổi dục hỏa, không nhịn được nói:

"Bảo bối, lên giường."

"À, Ngụy thiếu gia, vết thương của em..."

Cổ tỷ hoảng sợ, giờ làm sao mà làm chuyện đó được chứ?

"Hắc hắc, em không cần phải cử động, chị nằm ở trên là được."

Trên mặt Ngụy Tiến lộ ra vẻ dâm đãng.

"Nhưng mà..."

Cổ tỷ thoáng nhìn sang Trâu Nhược Quang đang ngồi bên cạnh.

Ngụy Tiến hiểu ý, liền nói với Trâu Nhược Quang:

"Anh họ, không phải anh nói muốn ra ngoài sao, khi nào thì đi?"

"Ơ, anh đi ngay bây giờ."

Trong lòng Trâu Nhược Quang cơn giận dữ, hắn rất muốn nổi nóng, nhưng đành làm vẻ bình thường.

Đứng dậy, bước đến cửa, vừa mới đi được một nửa, ý nghĩ đen tối thoáng lóe lên trong đầu hắn. Trâu Nhược Quang mỉm cười đê tiện, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Nhưng hắn không đi xa, vẫn đứng ở gần đó nghe trong phòng vang lên tiếng rên "a a".

Tiếng rên khiến dục hỏa trong hắn bắt đầu sôi sục, nhưng hắn cho rằng không vấn đề gì, mọi chuyện có thể giải quyết ngay.

Sau mười phút, âm thanh trong phòng dừng lại, Trâu Nhược Quang thầm mắng: "Con mẹ nó, nhanh thật, còn nhanh hơn cả tao, đúng là thằng thất bại."

Một lát sau, thấy Cổ tỷ bước ra khỏi phòng, vừa chỉnh lại quần áo, đột nhiên Trâu Nhược Quang bước ra chặn lại, khuôn mặt thoáng đỏ ửng nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, vì là tú bà nên vẫn giữ vẻ giả tạo rồi hỏi:

"Anh. sao anh lại đứng ở cửa?"

"Cổ tỷ, tôi có chuyện cần nói với cô."

Trâu Nhược Quang đã thu lại vẻ dâm đãng, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Tìm tôi? Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Cổ tỷ hỏi thắc mắc.

"Liên quan đến Ngụy Tiến. Haizz."

Nói đến đây, Trâu Nhược Quang cố ý thở dài, như thể đang ám chỉ điều gì.

Trâu Nhược Quang biết nàng đặc biệt quan tâm Ngụy Tiến, nên cố ý dụ dỗ.

Vừa nghe thấy Ngụy Tiến, lại thấy Trâu Nhược Quang như vậy, Cổ tỷ liền sốt ruột hỏi:

"Ngụy thiếu gia làm sao vậy?"

"Chúng ta không nói chuyện ở đây, ở chỗ vắng người rồi nói."

Trâu Nhược Quang làm như sợ người khác nghe thấy, nói nhỏ.

"Tốt, anh theo tôi!"

Không ngờ Trâu Nhược Quang muốn gây chuyện bất lợi cho nàng, Bất cứ đề phòng nào, nàng đều gật đầu đồng ý.

Cổ tỷ dẫn Trâu Nhược Quang đến phòng của mình, rồi rót cho hắn một chén trà, sau đó ngồi xuống, lo lắng hỏi:

"Trâu thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì? Ngụy thiếu gia sao rồi?"

"Haizz!"

Trâu Nhược Quang thở dài, nói:

"Ngụy thiếu gia đã đắc tội với một người."

"Đắc tội ai? Là ai vậy?"

Cổ tỷ sửng sốt, rõ ràng nàng cũng nhận ra, Ngụy Tiến đắc tội người nào đó nên mới bị đánh bầm dập như vậy.

"Người hắn đắc tội chính là..."

Nói đến đây, Trâu Nhược Quang đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Cổ tỷ, thì thầm vào tai nàng:

"Người hắn đắc tội chính là tôi!"

Bỗng nhiên, Trâu Nhược Quang cười lạnh, ôm lấy Cổ tỷ, đè nàng xuống giường.

"Anh. anh muốn làm gì?"

Cổ tỷ giật mình, hét lớn.

Tóm tắt:

Tùy Dược Dân bị kẹt trong tình huống khó xử khi Ngụy Tiến bị thương, làm cho buổi tối của bạn học trở nên tẻ nhạt. Trong khi chăm sóc Ngụy Tiến, Trâu Nhược Quang cảm thấy phẫn nộ khi biết về việc vi phạm của mình. Mâu thuẫn gia tăng khi Cổ tỷ lo lắng cho Ngụy Tiến, nhưng thực tế là Trâu Nhược Quang đang âm thầm đề ra một kế hoạch trả thù. Tình huống trở nên căng thẳng khi hắn quyết định lợi dụng Cổ tỷ trong mưu đồ của mình.