Hả? Tôi theo đuổi cô?
Dương Minh khó hiểu hỏi.
Dương Minh thầm nghĩ có lầm không đó, mình có theo đuổi cô ta đâu?
“Sao, không dám nhận à?”
Vương Tiếu Yên khinh thường nói:
“Tôi ghét nhất tên dám làm không dám nhận.”
“Sao tôi không dám nhận? Nhưng tôi không theo đuổi cô mà.”
Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh như vậy thì thật đáng ăn đòn, nàng có chút tức giận nói:
“Anh không theo đuổi tôi còn tặng hoa và viết mấy lời ghê tởm như vậy làm gì?”
“Tôi tặng hoa?”
Dương Minh có chút kinh ngạc. Mẹ nó chứ, Lý Nhất Tầm hại chết mình rồi. Xem ra Vương Tiếu Yên đã hiểu lầm rồi.
Lại nghĩ đến vẻ mặt tức tối của Vương Tiếu Yên với mình, Dương Minh liền khẳng định: ra vì chuyện này mà Vương Tiếu Yên tức hắn. Tên Lý Nhất Tầm đúng là hại người.
Chẳng qua Vương Tiếu Yên lúc này cũng chẳng muốn giải thích. Cô ta đang tức nên dù có giải thích cũng chẳng ai tin, phí lời. Hơn nữa Dương Minh cũng không cần phải giải thích. Lát nữa cho cô ta một bài học là xong.
Về phần Vương Tiếu Yên làm tình nhân của hắn? Dương Minh không nghĩ đến, phần còn nguyên hay không chỉ là dọa cô ta mà thôi.
“Sao? Không nói được gì?”
Vương Tiếu Yên cười lạnh nói:
“Trí nhớ của anh đúng là quá kém.”
“Ha ha, vậy ư?”
Dương Minh hỏi lại.
“Có phải hay không thì tự anh hiểu.”
Vương Tiếu Yên cảm thấy Dương Minh đáng ăn đòn, không đáng là đàn ông. Nhìn bộ dạng của hắn kìa, tán gẫu mà không dám thừa nhận thì ra thể thống gì nữa?
Chẳng qua Vương Tiếu Yên cũng yên tâm. Xem ra gan của Dương Minh như vậy thì cũng không thể giở trò gì.
Dương Minh đỗ xe ở chân núi. Nơi này có một mảnh đất lớn trống trải, thường gần như không có người đi qua, chưa nói đến trời tối như thế này.
“Ở đây đi.”
Dương Minh nhìn xung quanh rồi nói với Vương Tiếu Yên.
Vương Tiếu Yên rất hài lòng với nơi này. Xung quanh rất trống trải nên không sợ Dương Minh có mai phục.
“Được, ở đây đi.”
Vương Tiếu Yên gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
“Có cần bật đèn cho sáng không?”
Dương Minh thấy nơi này không có đèn nên nếu tắt đèn xe thì sẽ tối om.
“Không cần.”
Vương Tiếu Yên nhìn quanh rồi từ chối. Mặc dù bên ngoài rất tối nhưng nhờ ánh trăng nên vẫn thấy rõ.
Vương Tiếu Yên từ nhỏ đã được huấn luyện trong bóng tối, vì vậy trời tối càng có lợi cho nàng.
Chỉ là Vương Tiếu Yên không ngờ bóng tối lại càng có lợi cho cô ấy. Người này ở trong bóng đêm không khác gì ban ngày.
Dương Minh không nói gì, tắt đèn xe rồi xuống xe.
“Đấu thế nào? Tự do vật lộn hay thế nào khác?”
Dương Minh hỏi.
“Ừ, cứ đánh thoải mái, đến khi một bên không thể đứng dậy hoặc tự nhận thua là được.”
Vương Tiếu Yên nói rõ quy tắc của cuộc đấu.
“Không đứng dậy được?”
Dương Minh thầm nghĩ cô ả này quá hiểm, không phải cô ta sớm không muốn để mình bò dậy sao? Hắc hắc, chẳng qua lát nữa mình sẽ cưỡi cô ta không cho cô ta dậy.
“Ừ, được đó. Có hạn chế gì không? Ví dụ như không được đánh vào chỗ nào đó?”
Dương Minh dâm đãng mà nói. Chẳng qua đáng tiếc, Vương Tiếu Yên không thấy vẻ mặt của hắn, nếu không nhất định sẽ cảnh giác.
Đề nghị này của Dương Minh thì trước đó Vương Tiếu Yên đã nghĩ tới, chỉ là nếu nàng tự nói ra thì cảm thấy không thể.
Mặc dù cơ thể phụ nữ có vài vị trí khá đặc biệt như ngực, nhưng Vương Tiếu Yên cảm thấy với thân thủ của mình thì Dương Minh sẽ không thể chạm tới nàng.
Nếu Dương Minh quy định không được đánh vào chỗ này, không được đánh chỗ kia thì quá phiền phức. Như vậy, không có quy tắc lại càng dễ hơn.
Vương Tiếu Yên nói:
“Không có, anh muốn đánh thế nào thì đánh. Thắng là anh có năng lực, không thắng thì anh kém.”
Sát thủ đánh nhau không bao giờ có quy tắc, Vương Tiếu Yên tự nhiên không muốn có hạn chế, còn Dương Minh cũng nghĩ như vậy. Hai người quá hợp nhau. Dương Minh nghe xong liền nói:
“Được, tôi cũng cảm thấy như vậy. Có thể bắt đầu chưa vậy?”
“Có thể.” Vương Tiếu Yên đứng đó nói với Dương Minh:
“Anh ra tay trước đi, tôi cho anh một cơ hội.”
“Đừng, tôi vừa ra tay là cô không có chuyện gì để làm.” Đây là câu kinh điển của Dương Minh.
Vương Tiếu Yên rất giận, lúc này mà hắn còn mạnh miệng được sao? Nếu hắn không ra tay thì cũng đừng trách.
“Đây là do anh nói đấy.” Vương Tiếu Yên lạnh lùng nói. Vừa dứt câu, Vương Tiếu Yên đã động. Ban đầu, cô không dùng sát chiêu mà chỉ thử tiến hành công kích. Bàn tay nhỏ bé nhanh nhẹn trong bóng tối đánh vào mặt Dương Minh.
“AI, đánh người không được đánh vào mặt. Tôi không thể đánh mặt cô, cô lại đánh ư?”
Dương Minh cười hắc hắc, nghiêng đầu sang bên để thoát khỏi nắm đấm của Vương Tiếu Yên.
Vương Tiếu Yên kinh ngạc vì Dương Minh dễ dàng tránh được một đấm của nàng. Nhưng nàng không nghĩ nhiều vì đó chỉ là một cú đánh đơn giản thử xem Dương Minh.
Đám lưu manh giỏi đánh nhau cũng có thể thoát khỏi một quyền này. Thấy một chiêu không trúng, Vương Tiếu Yên lập tức thu tay lại, biến quyền thành chưởng tát mạnh vào mặt Dương Minh.
“Tôi đã nói rồi, không có quy tắc nên đừng nói nhảm.”
Vương Tiếu Yên lạnh lùng nói một câu với Dương Minh.
Cú chặt này là vòng ngang, nên nếu chỉ tránh đầu thì không thể thoát khỏi. Hơn nữa, tay phải Vương Tiếu Yên vung chưởng, tay trái nàng cũng không để yên. Nàng vung quyền đánh vào sườn của Dương Minh.
Là sát thủ, Vương Tiếu Yên có thân thủ khá tốt, tay trái và tay phải phối hợp rất ăn ý.
Lúc này, trời đang rất tối, tầm nhìn hạn chế, nếu là người khác thì chắc đã trúng chiêu của Vương Tiếu Yên. Trốn khỏi tay phải, vẫn không tránh được tay trái.
Chỉ là Dương Minh thấy rõ ràng. Hắn khẽ nghiêng người sang bên cạnh. Tay trái Vương Tiếu Yên đánh vào không khí, còn tay phải đã vung đến rất mạnh.
Dương Minh tự nhiên sẽ không để Vương Tiếu Yên đánh trúng. Cô nàng này làm gì vậy nhỉ? Đã nói không đánh vào mặt, sao cô ta vẫn cố ý như vậy? Có phải là Dương Minh này dễ bắt nạt?
Cô làm mặt tôi bị thương thì tôi về giải thích với Trần Mộng Nghiên thế nào? Bị thương mặt thì ngay cả đám lưu manh trong đánh nhau cũng cố tránh. Nếu không bị bắt, dù muốn nói dối cũng không thể.
Cô đã đánh mặt tôi, tôi không khách khí với cô đâu. Không có quy tắc thì vậy đi. Dương Minh cười ha hả, đây là cô tự chuốc vạ.
Dương Minh hơi khom người tránh cú tát của Vương Tiếu Yên, rồi vươn tay ra chụp vào ngực cô. Tốc độ của Dương Minh nhanh hơn nhiều so với Vương Tiếu Yên, nắm trúng ngực rất nhanh.
“Hả?”
Dương Minh véo hai cái, mềm như vậy sao? Không phải chứ, tắm xong cô ả này không mặc áo lót?
Vương Tiếu Yên vì muốn tỷ thí với Dương Minh nên không mặc áo lót. Mặc áo lót khi đánh nhau sẽ không thoải mái, không thể phát huy hết khả năng chiến đấu. Nhưng nàng không ngờ lại bị Dương Minh bắt trúng.
Vương Tiếu Yên giật mình hét lên:
“Dương Minh, anh làm gì vậy hả?”
“Thần công bóp vú.”
Dương Minh cười hắc hắc, nói:
“Tuyệt chiêu của Vi Tiểu Bảo, sao, lợi hại không?”
Dương Minh vừa nói xong liền bóp bóp, rất sướng, co giãn như vậy. Dù không lớn nhưng chắc hơn của mấy cô nàng kia. Xem ra đây là kết quả của việc thường xuyên tập luyện.
“Anh là đồ vô sỉ!”
Vương Tiếu Yên không ngờ Dương Minh sẽ dùng chiêu này, tức giận vung chân đá hắn.
Dương Minh tự nhiên không thể sờ vú lâu hơn, sờ một lát cho sướng rồi thôi, sờ lâu nhất định sẽ làm Vương Tiếu Yên tức giận. Vì vậy, hắn vội vàng thả tay, lùi lại rồi nói:
“Là cô nói không có quy tắc gì, đánh vào đâu cũng được.”
“Hừ!”
Vương Tiếu Yên tức đến mức hai mắt đỏ bừng. Từ nhỏ đến giờ, ngực của nàng chưa từng bị người đàn ông nào sờ qua. Hắn không ngờ còn sờ soạng hai bên vú, còn ra vẻ đương nhiên.
Vương Tiếu Yên vốn chỉ định dạy dỗ Dương Minh một phen, nhưng hắn làm vậy khiến nàng muốn giết hắn. Vì thế, nàng không còn suy nghĩ dò xét nữa, như điên cuồng dùng toàn lực lao tới đánh hắn.
Trong mắt Dương Minh, chiêu của Vương Tiếu Yên dù sắc bén chát chúa nhưng không thể làm hắn bị thương. Dương Minh, sau khi được huấn luyện đặc biệt ở Châu Âu, đã không còn là kẻ ngây thơ như trước, đặc biệt là có khả năng nhìn trong màn đêm. Vì vậy, mọi hành động của Vương Tiếu Yên đều rõ ràng trong tầm mắt của hắn.
Chỉ có điều, khi chiêu của Vương Tiếu Yên ngày càng ác độc hơn, Dương Minh nhíu mày. Mẹ nó chứ, chỉ đấu nhau thôi mà cô ả còn điên cuồng như vậy sao? May mà ông anh đây đã qua huấn luyện, nếu không, cô ả đã giết mất rồi.
Nếu là người bình thường, chắc đã chết từ lâu.
Nhưng Vương Tiếu Yên không nghĩ nhiều như vậy. Đang rất giận, nàng chỉ muốn giết Dương Minh để trả thù, đánh ngã tên “dê xồm” này.
Thậm chí, Vương Tiếu Yên cũng không lạ gì việc Dương Minh có thể liên tiếp tránh được các chiêu của nàng.
Dương Minh và Vương Tiếu Yên tham gia một cuộc đấu trong bóng tối. Trong khi Dương Minh không hiểu rõ lý do Vương Tiếu Yên tức giận, cô lại cho rằng anh đang theo đuổi mình. Cuộc chiến giữa hai người bắt đầu với nhiều hiểu lầm và tình huống nguy hiểm, tạo ra những khoảnh khắc đầy khôi hài và kịch tính. Dương Minh nhanh chóng nhận ra rằng Vương Tiếu Yên không chỉ là một đối thủ đáng gờm mà còn là một cô gái phản ứng mạnh mẽ trước những sự kiện bất ngờ.