Dương Minh không dám ở ngoài lâu. Ai biết Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Vân ngoan ngoãn có thói quen kiểm tra đột xuất vào nửa đêm hay không? Đến lúc mở cửa không được, đi tìm chìa khóa mở ra, nhưng không thấy mình bên trong thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Đưa Vương Tiếu Yên trở về nhà xong, Dương Minh cũng theo lối cũ bò lên trên phòng mình.

Nhớ lại hành động của mình, Dương Minh thở dài. Dị năng làm sao có thể xuất hiện dễ dàng như vậy? Xem ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

Chỉ còn, không thể không thừa nhận rằng, nếu có được dị năng này thì sẽ mang lại tác dụng rất lớn. Có báo động trước, mình hoặc người bên cạnh sẽ không gặp nguy hiểm gì, có thể phòng bị trước.

Ơ? Dương Minh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Vương Tiếu Yên có phải là người bên cạnh mình không? Trên lý thuyết thì đúng, bất kể từ góc độ bạn bè nhìn vào hay từ góc độ của những người phụ nữ của mình, thì Vương Tiếu Yên đều tính là người của mình, là người có liên hệ chặt chẽ với mình.

Như vậy, chẳng lẽ bởi vì Vương Tiếu Yên là người bên cạnh, nên dị năng mới không báo động? Dị năng cũng hiểu được rằng người bên cạnh sẽ không gây bất lợi cho mình?

Dương Minh cảm thấy suy nghĩ của bản thân có vẻ rất lộn xộn. Quả thật, đây là một ý nghĩ rất lộn xộn! Chẳng lẽ dị năng còn phân biệt được ai là người bên cạnh mình và ai có ác ý với mình?

Chờ một chút! Ác ý? Dương Minh nghĩ đến đây, như thể đã nắm bắt được vấn đề gì đó. Chính xác, là ác ý, nói đúng hơn là sát ý! Nhớ lại hai lần mình gặp chuyện, đều là mình hoặc người bên cạnh gặp nguy hiểm! Có thể nói, nếu không có sự báo động kia thì mình và Lâm Chỉ Vận đều đã là người cõi trên rồi!

Còn Vương Tiếu Yên chỉ là thử nghiệm, nói cách khác là bị lừa gạt. Hai người đã thương lượng trước, đến cuối cùng Vương Tiếu Yên cũng không thể giết mình được!

Nghĩ đến đây, Dương Minh nhất thời giật mình! Đúng vậy, chắc chắn là như vậy! Dị năng báo động chính là nhằm vào thời điểm sinh mạng của mình bị uy hiếp thật sự mới có hiệu lực! Còn trong những tình huống sắp xảy ra thì sẽ không xuất hiện, điều này cũng rất bình thường.

Vì mình vốn không gặp nguy hiểm gì!

Phỏng đoán này thực tế và hợp lý nhất, muốn dựa vào thực nghiệm để làm dị năng xuất hiện là không thể, bởi vì thực nghiệm cuối cùng vẫn chỉ là thực nghiệm thôi, không thể giết chết mình thật sự.

Dương Minh thầm nghĩ, năng lực này chắc phải chờ đến lần gặp nguy hiểm sau mới có thể tiến hành thử nghiệm được.

Tuy nhiên, còn có một chuyện làm Dương Minh suy nghĩ mãi không rõ: Đó là lần ở nhà Trần Phi, hắn tựa hồ cũng đã có cảm giác giống như vậy, chỉ là không giống tình cảnh này, chính là thấy cảnh Tô Đại Trí bị Vương Tích Phạm sát hại.

Khác nhau chính là thời gian. Lúc mình nhìn thấy cảnh đó thì Tô Đại Trí đã chết, không thuộc phạm trù biết trước. Nhưng đó cũng là một loại nhìn thấy những chuyện không biết. Vả lại, dị năng có rất nhiều điểm đặc biệt, Dương Minh đã quen rồi.

Mặc kệ nó, nghĩ nhiều để làm gì? Nghĩ nhiều rồi thành nghĩ bậy, cuối cùng lại đi thử nghiệm, cũng không có kết quả, nói chính xác hơn là lãng phí thời gian.

Nằm lăn qua lăn lại một lát, Dương Minh vẫn không thể ngủ được. Vì thế, hắn ngồi dậy lấy chiếc laptop trên đầu giường, mở lên để chơi.

Lần trước, khi sửa nhà, Dương Minh đã phủ wifi khắp nơi trong nhà, nên ở mỗi phòng đều có thể lên mạng.

Dương Minh mở laptop, vào Baidu và Google để tìm kiếm về vấn đề này. Hai trang web này hiện đang rất nổi tiếng về mức độ tìm kiếm.

Dương Minh gõ từ khóa:

"biết trước"

Nhưng kết quả cũng chẳng khác gì lần trước, đều là về phim ảnh hay truyện tranh gì đó, còn những thứ hữu ích thì không có.

Chẳng trách được, vấn đề này vốn đã rất hóc búa rồi. Thêm nữa, trên thế giới cũng ít người có năng lực giống như mình, nên làm sao có thể tìm thấy?

Tuy nhiên, khi tìm kiếm từ khóa:

"đoán trước tương lai"

Dương Minh phát hiện ra có một quyển tiểu thuyết đô thị tên là [Ngận Thuần Ngận Ái Muội]. Xem phần giới thiệu, thấy cũng không tệ, nên liền tải về máy, rảnh rỗi sẽ nghiên cứu. (Thằng tác giả này bị nghiện quảng cáo của truyện tranh Adachi rồi =)))

Tắt web đi, Dương Minh mở Yahoo, mấy ngày nay không truy cập mạng, từ khi trở về khách sạn ở Macau cũng lâu rồi. Bây giờ vừa mở mạng liền chỉ thấy một đống tin nhắn và yêu cầu của những người muốn kết bạn.

Chẳng qua, không rõ người đó là ai, cũng không nói muốn làm gì, nên Dương Minh căn bản từ chối hết. Hắn không rảnh nói chuyện phiếm với người khác.

Tuy nhiên, có một nick rất cố chấp. Sau bốn năm lần đòi kết bạn, còn gửi tin nhắn rất hài hước:

"Là tôi! Là tôi!"

"Add đi, anh đẹp trai!"

"Nhanh lên!"

Bốn năm câu như vậy khiến Dương Minh không đoán ra được đó là ai. Cuối cùng, hắn nhấn vào phần thông tin của người này để xem.

"Tiểu Hồ Tiên?"

Dương Minh nhất thời sửng sốt. Không phải chứ, là cô bé chơi game với Hoàng Nhạc Nhạc?

Do dự một chút, cuối cùng Dương Minh cũng đồng ý để thêm bạn với nàng.

Còn có yêu cầu kết bạn nữa, là của Hoàng Nhạc Nhạc. Sau khi kiểm tra xong, Dương Minh liền chấp nhận. Những yêu cầu khác như

"phim sex của Phạm Băng Băng"

Dương Minh trực tiếp từ chối.

Trong lòng Dương Minh nghĩ: Lão tử nhiều vợ như vậy, cần gì xem mấy thứ này? Còn tốn tiền nữa, sao lại đi khùng vậy?

Sau khi kiểm tra các yêu cầu, Dương Minh bắt đầu xem tin nhắn. Một tin của

"nữ giáo sư dã man"

xuất hiện, làm hắn sững sốt. Trong lòng kích động, lần này hắn đã đoán ra, nữ giáo sư dã man chính là chị Triệu Oánh của mình. Không thể không xúc động! Phải chăng chị Oánh đã chịu đựng quá lâu, muốn thổ lộ?

Dương Minh mơ mộng, vội vàng nhấn xem thì nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ:

"Có online không?"

Lúc này, Dương Minh mới nhớ ra rằng, Triệu Oánh vẫn chưa biết "Thế giới nào có chân tình" là do mình tạo ra. Có lẽ chị nghĩ đó chỉ là một người bạn trên mạng.

Dương Minh vội trả lời:

"Vừa online, có đó không?"

Tuy nhiên, hình đại diện xám của nick vẫn chưa đổi màu, Dương Minh thở dài, tắt đi. Chắc là chị không online rồi. Hơn hai giờ sáng, Triệu Oánh có thể đã ngủ rồi.

Trong lúc chán nản chuẩn bị xem truyện [Ái Muội] mới tải, bỗng nhiên có tin đến. Dương Minh vội mở lên xem.

Nhưng đây không phải là tin của "nữ giáo sư dã man" mà là của Tiểu Hồ Tiên!

Tiểu Hồ Tiên: Anh đẹp trai, rốt cục đã thêm bạn rồi, mấy ngày rồi đó, mệt chết được!

Dương Minh nhìn tin nhắn của Tiểu Hồ Tiên, cảm thấy buồn cười. Không đăng nhập thì lấy gì biết để thêm hay bớt bạn? Chỉ có điều, nếu chỉ thêm bạn vô điều kiện như vậy, không có dấu hiệu gì để nhận biết thì có thể mình đã bỏ qua luôn hoặc không chú ý.

Tuy nhiên, Dương Minh cũng quen biết nàng một chút, và nghĩ rằng mục đích của cô nàng này không thuần túy, chắc chắn là muốn lén học nghệ của mình, yêu cầu mình dạy cô ta chơi game. Nhưng hắn không có thời gian rảnh đùa chuyện tào lao đó, liền trả lời: "Mấy ngày nay tôi không lên mạng."

Tiểu Hồ Tiên trả lời rất nhanh, ngay lập tức, giống như đang trò chuyện riêng với mình:

"Thì ra là thế, rảnh không, hai ta chơi Bubble nhé?"

Dương Minh đang bận suy nghĩ về chuyện của Triệu Oánh, làm sao còn tâm trí để chơi Bubble với nàng? Hơn nữa, nếu không phải vì Hoàng Nhạc Nhạc, hắn cũng chẳng thèm chơi trò này! Nên đáp: "Tìm Nhạc Nhạc chơi đi, tôi đang bận."

Tiểu Hồ Tiên ngay lập tức trả lời:

"Mấy bữa nay nàng không online, không phải đã về nhà rồi sao?"

Về nhà? Nhà già? Dương Minh sửng sốt, vội hỏi:

"Nhà của nàng không phải ở Macau sao? Về nhà nào?"

Tiểu Hồ Tiên ngờ vực nói:

"Nhà của Nhạc Nhạc ở Singapore, anh không biết sao? Anh không phải là bạn trai của nàng ấy à, sao không biết nhà của nàng ở đâu?"

Dương Minh đương nhiên biết nhà Hoàng Nhạc Nhạc ở Singapore, nhưng nàng tự về nhà, hắn chẳng rõ gì, nên xấu hổ trả lời:

"Chẳng mấy ngày nay tôi hơi bận, không liên lạc với Nhạc Nhạc, nàng ấy về khi nào?"

Tiểu Hồ Tiên: "Anh đang ở đây à? Thật tốt quá, anh đang ở thành phố nào, có thể đến tìm em không?"

Dương Minh đổ mồ hôi, thầm nghĩ: Tiểu Hồ Tiên này không phải bị bệnh chứ? Kêu mình đi tìm nàng? Như thể mình rảnh lắm vậy! Nên nói: "Tôi không muốn làm tình nhân trên mạng."

Tiểu Hồ Tiên gửi biểu tượng tức giận, nói:

"Ai muốn làm tình nhân trên mạng! Tôi chỉ muốn anh dạy tôi chơi Bubble thôi!"

Dương Minh nhìn dòng tin của Tiểu Hồ Tiên, cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng này thật là ngây thơ, chỉ một trò chơi thôi mà cần phải thực tế như vậy sao? Hắn nói:

"Xin lỗi, tôi đang ở Tùng Giang, có lẽ cách cô xa lắm, hơn nữa tôi cũng không có thời gian rảnh."

Tiểu Hồ Tiên im lặng nửa ngày, nghĩ chắc sau khi bị từ chối, nàng sẽ biết điều hơn, không quấy rầy nữa. Không ngờ vài phút sau, có hơn trăm chữ "A!" gửi tới, kèm theo:

"Tôi cũng ở Tùng Giang, thật tốt quá!"

Dương Minh cười khổ, lắc đầu. Chắc chắn nàng không tin, nên nói: "Được rồi, có thời gian tôi sẽ liên hệ với cô."

Tiểu Hồ Tiên đáp: "Ừ, ừ, quyết định vậy nha."

Dương Minh chịu thua, sao người của Hoàng Nhạc Nhạc lại ngây thơ như vậy? Ồ, không phải là ngây thơ, mà là hồn nhiên dễ thương, còn Tiểu Hồ Tiên mới thật sự ngây thơ. Dương Minh nghĩ vậy.

Nhưng hắn bây giờ không còn tâm trạng để suy nghĩ nhiều. Thay vào đó, đang nghĩ xem tại sao Hoàng Nhạc Nhạc đi Singapore rồi lại không liên hệ với mình. Chẳng lẽ có chuyện gấp trong nhà?

Tóm tắt:

Dương Minh trăn trở về năng lực đặc biệt của mình, suy nghĩ về việc liệu Vương Tiếu Yên có phải là người bên cạnh thật sự, và lý do dị năng không hoạt động trong trường hợp đã được sắp đặt trước. Cùng lúc, anh gặp rắc rối khi giao tiếp với Tiểu Hồ Tiên và Hoàng Nhạc Nhạc, cuối cùng không thể thoát khỏi những bất ngờ trong cuộc sống hàng ngày của mình.