Haizz, thật là tốn não trí thần kinh. Cái này đương nhiên không thể viết giống như trong suy nghĩ, chứ nếu để Triệu Oánh nhìn thấy thì khẳng định sẽ cảm thấy mình có tư tưởng xấu xa, ngược lại còn sinh ra hiệu quả không tốt.
Vậy bắt đầu từ lần đầu tiên đến văn phòng, gặp Kim Cương tặng hoa đi! Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu tuôn tràn như suối, câu chữ trở nên lưu loát, viết về một câu chuyện tình yêu. Bắt đầu từ lần học bù đầu tiên, đến đêm hôm ấy, hai người cùng đi ăn khuya, đối mặt với kẻ bắt cóc, sắp hôn nhau trong nháy mắt, mãi đến sau khi tốt nghiệp mới gặp lại. Tâm sự tại quán cafe, giả làm bạn trai.
Trong lúc đó, tự nhiên Dương Minh cảm thấy mình rất có thiên phú sáng tác. Chắc là do thường xuyên xem mấy tiểu thuyết của một người tên là Ngư Nhân Nhị Đại, nên trình độ viết văn ngày càng tăng cao.
Được
"Bà"
độ, vì vậy Dương Minh viết rất lưu loát. Sau khi hoàn chỉnh, cẩn thận kiểm tra lại, rồi mới khép lại. Đương nhiên còn giữ những chỗ trống để Triệu Oánh bổ sung.
Dương Minh dọn dẹp đồ đạc trên bàn, chuẩn bị rời phòng. Người trong phòng phần lớn rất chuyên tâm, nên chẳng ai để ý đến chuyện Dương Minh đến rồi lại đi, thậm chí ngay cả liếc hắn một cái cũng không có.
Ra khỏi phòng, Dương Minh liền nhìn trái nhìn phải, không biết đi đâu, tùy tiện dạo quanh trường học. Đi qua vài dãy phòng, bỗng nhiên nhớ ra, không biết Tiếu Tình có trong phòng học không?
Vì thế, đến văn phòng của Tiếu Tình, đứng trước cửa gõ nhẹ. Trong phòng truyền ra giọng nói của Tiếu Tình:
"Mời vào."
Trong lòng Dương Minh vui vẻ, xem ra chuyến này đi không uổng công. Đẩy cửa vào, lại thấy Tiếu Tình đang ngồi đối diện máy tính.
"Chị Tiếu!"
Dương Minh tùy tay đóng cửa lại rồi bước nhanh về phía Tiếu Tình.
Tiếu Tình vốn tưởng rằng là chủ nhiệm nào đó, nhưng không ngờ lại là Dương Minh. Sửng sốt trong giây lát, xoay đầu lại hỏi:
"Dương Minh, sao em lại đến đây? Bây giờ còn chưa khai giảng mà?"
"Đúng vậy, vì em rảnh quá nên vào trường chào hỏi bạn học. Mà nàng ta vẫn còn chưa tan học, nên em đến chỗ của chị. Muốn xem thử chị có đi làm không."
Dương Minh đi đến phía sau Tiếu Tình, ôm lấy nàng, khẽ nói.
Cả người Tiếu Tình run lên. Dù sao đây là phòng làm việc chứ không phải ở nhà. Mỗi lần cùng Dương Minh thân mật nơi này, luôn làm nàng cảm thấy khác thường, vừa khẩn trương vừa kích thích. Tuy nhiên, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, khiến người ta cảm thấy nghiện.
"Mau buông ra, lát nữa có người vào thì sao?"
Tiếu Tình uốn éo thân mình, giọng nói nghiêm nghị.
Dương Minh nghe vậy, cũng không thèm để ý, cười nói:
"Em đã khóa cửa rồi."
"Em đó, thật không đứng đắn gì hết, lỡ cha nuôi phát hiện thì sao? Không phải tức chết à?"
Tiếu Tình bất đắc dĩ nói. Quan hệ của nàng và Dương Minh mãi mãi là nỗi đau trong lòng, không thể công khai, cả đời chỉ có thể lén lút.
Tuy quen biết Dương Minh từ trước, nhưng tựa hồ lại không bằng Tôn Khiết. Bởi vì ít nhất Tôn Khiết có thể cùng Dương Minh quang minh chính đại ở chung.
"Cũng đâu phải là chị em ruột đâu, sợ cái gì?"
Dương Minh không để tâm nói:
"Tại chị nghĩ quá nhiều rồi đó. Những chuyện để suy nghĩ trên đời này còn rất nhiều mà."
"Mặc dù không phải là chị em ruột, nhưng chị vẫn rất sợ ánh mắt khác thường của người khác."
Tiếu Tình thở dài.
Dương Minh gật đầu. Hắn hiểu, biết quá khứ của Tiếu Tình. Trước ngày kết hôn, còn bị thằng khốn nạn đó từ hôn. Nếu là người không vững tâm lý, chắc chắn đã chấn động đến mức tự sát rồi.
Còn mình, trên danh nghĩa là em trai của nàng, nhưng lại gần gũi thân thiết như thế. Người ngoài chắc chắn sẽ nói những lời khó nghe, Dương Minh không quan tâm, còn Tiếu Tình thì sao? Dương Minh không thể không suy nghĩ vì nàng.
"Chị yên tâm, em sẽ cẩn thận."
Dương Minh nói.
"Chị Tiếu Tình, cha nuôi mẹ nuôi gần đây thế nào?"
Gần đây, Dương Minh có rất nhiều chuyện. Chỉ duy nhất một lần đến nhà Lưu Duy Sơn chơi từ đầu năm đến giờ, đã gần một tháng trôi qua mà chưa ghé thăm lần nào.
"Thân thể của cha mẹ cũng tốt. Nhưng mà, gần đến sinh nhật của Lưu Thiên Kỳ rồi, tâm trạng của họ có chút không tốt."
Tiếu Tình thở dài.
"Lưu Thiên Kỳ?"
Dương Minh sửng sốt, chợt nhớ ra hình như đã nghe cha nuôi nói đó chính là con trai của cha nuôi. Tự nhiên trầm tư một lúc, rồi hỏi:
"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, em nghe nói về Lưu Thiên Kỳ rồi. Rốt cuộc chuyện là thế nào? Em cảm thấy cha nuôi và mẹ nuôi rất kiêng kỵ đề tài này, nên không dám hỏi."
"Lưu Thiên Kỳ đại ca chị cũng biết, từng tốt nghiệp đại học Tùng Giang chúng ta. Nhưng khác với cha nuôi, Lưu Thiên Kỳ đam mê sinh vật học, còn trẻ nhưng đã có danh tiếng trong giới. Bài luận về vi khuẩn của cậu ấy còn đạt giải thưởng quốc tế, có thể gọi là một ngôi sao sáng trong giới khoa học sinh vật của quốc gia chúng ta."
Tiếu Tình kể:
"Mà vị hôn thê của anh ấy, cũng là trợ lý, cũng nổi bật trong giới sinh vật học. Hai người đều còn trẻ mà đã đạt thành tựu vượt xa cha nuôi. Chỉ tiếc là, trước khi cưới, cả hai đều đột nhiên mất tích."
"Mất tích bí ẩn!"
Dương Minh khó hiểu, tại sao lại như trong phim vậy? Con người có thể đột nhiên mất tích sao? Hắn hỏi:
"Vậy có báo cảnh sát không? Sau đó không có tin tức gì sao?"
Tiếu Tình lắc đầu:
"Báo cảnh sát một nhà khoa học nổi tiếng như vậy bị mất tích, cảnh sát cũng áp lực lớn. Dù đã dùng nhiều biện pháp truy tìm nhưng vẫn không có tin tức. Người ta cho rằng có thể là bị bắt cóc tống tiền, nhưng không nhận được điện thoại của bọn bắt cóc. Sau đó, còn có ngành nghề đặc thù của quốc gia vào cuộc điều tra, thậm chí còn nghi ngờ Lưu Thiên Kỳ bị các thế lực đối địch bắt cóc, nhưng mọi chuyện đều không có kết quả."
"Vậy là như vậy."
Đây là lần đầu Dương Minh nghe đầy đủ câu chuyện này. Không ngờ, con trai của cha nuôi lại lợi hại như vậy, mà biến mất kỳ lạ như thế này. Cha nuôi dù kiên cường đến đâu, chắc chắn cũng phải cảm thấy thương tâm!
"Đúng vậy, mấy năm qua, chị không dám nhắc đến chuyện này trước mặt cha mẹ. Hy vọng cha nuôi có thể quên đi chuyện cũ không vui này. Nhưng mà, chuyện này đâu dễ quên thế được?"
Tiếu Tình nói.
"Mỗi năm, cứ đến sinh nhật của Lưu Thiên Kỳ, cha nuôi lại ra cục cảnh sát hỏi thăm, xem có tin tức gì không. Dù biết khả năng rất thấp, nhưng nếu có tin tức, cảnh sát nhất định sẽ báo lại cho ông. Dù vậy, cha nuôi vẫn luôn hy vọng."
Dương Minh gật đầu. Mất đi người thân, tâm trạng này người bình thường khó có thể hiểu được:
"Hy vọng Lưu đại ca sớm trở về."
"Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Về sau, trước mặt cha mẹ, cố gắng đừng nhắc đến để tránh làm họ buồn phiền."
Tiếu Tình dặn dò.
"Em biết rồi."
Dương Minh đáp.
"Em còn trẻ mà, có thời gian thì đến gặp cha nuôi nhiều hơn. Tuổi già rồi, cha nhận em làm con nuôi, cũng xem như một niềm an ủi lớn."
Tiếu Tình nói.
"Được rồi, sắp đến giờ rồi. Hôm nay chị còn gặp nghiên cứu sinh mới, phải đi đây. Em không phải đợi bạn học của em sao? Cứ ở trong văn phòng của chị cũng được. Khi đi nhớ đóng cửa lại là được!"
"Được rồi, chị đi đi."
Dương Minh gật đầu. Nếu Triệu Oánh nhận được tin tức, chắc chắn sẽ gửi tin hoặc gọi điện thoại cho mình. Hiện tại, chưa có tin tức, chứng tỏ nàng chưa tan học.
Tiếu Tình thu dọn đồ đạc trên bàn, lấy một chiếc áo trong tủ mặc vào rồi ra ngoài. Trong quá trình thay đồ, nàng không để ý nhiều đến Dương Minh. Dù sao hai người đã có quan hệ thân thiết khá nhiều rồi.
Từ ngày Tiếu Tình cùng Tôn Khiết và Dương Minh gây chuyện hồ đồ nọ, cũng không nhắc lại nữa. Nếu nàng đã không muốn nói, Dương Minh đương nhiên sẽ không hỏi. Hắn cảm thấy, nếu Tiếu Tình không nói thì chính là đã chấp nhận, nói ra sợ không hay.
Tiếu Tình rời khỏi văn phòng, Dương Minh liền ngồi vào chỗ của nàng, bật máy tính lên, mở Yahoo ra. Thấy có một nick vẫn còn nguyên, cùng với mật mã.
Dương Minh tò mò, không phải là Yahoo của Tiếu Tình sao? Nghĩ vậy, hắn bắt đầu đăng nhập xem trong danh sách có ai online không. Không phải vì nghi ngờ, mà chỉ là do tò mò mà thôi.
Sau khi đăng nhập, nhìn thoáng qua trạng thái, thấy đang online, hắn nhanh chóng chuyển sang chế độ ẩn (invisible). Nếu có ai muốn nói chuyện, hắn vẫn có thể trả lời sau này.
Nhưng rồi, không kịp nữa. Máy tính báo hiệu có tin nhắn đến.
Dương Minh đành phải bắt chuyện, người gửi là nữ, nickname là
"Tiểu Khiết."
"Cô nàng chết bầm này, không phải đi làm rồi sao? Tại sao còn mở Yahoo?"
Tiểu Khiết? Dương Minh sửng sốt, lại nhìn ngữ khí nói chuyện của nàng, không phải là Tôn Khiết—nữ ma cà rồng đó sao? Nhớ đến bộ ngực của Tôn Khiết, hắn không tự chủ cười dâm, mở hồ sơ của nàng lên.
Trong hồ sơ, mọi thứ rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Dương Minh phát hiện ra sơ hở! Email của Tiểu Khiết chính là chữ Sunjie!
Haha, đúng là Tôn Khiết! Sau khi xác định thân phận của nàng, hắn quyết định chọc ghẹo một chút, bắt chước cách nói chuyện của Tiếu Tình, soạn một tin:
"Vừa xử lý xong công việc, mệt chết đi được. Tùy tiện lên xem thử, còn em, một tổng giám đốc lại có thời gian online nói chuyện phiếm? Chị vừa lên đã bật invis mà vẫn bị em bắt gặp."
Sau khi soạn xong, Dương Minh hồi hộp chờ đợi phản hồi của Tôn Khiết. Để xác minh thân phận đối phương, hắn thử thêm lần nữa.
Dương Minh, sau khi viết một câu chuyện tình yêu, quyết định thăm Tiếu Tình tại văn phòng. Tại đây, họ trò chuyện về cuộc sống và những gì đang xảy ra xung quanh. Tiếu Tình tiết lộ về Lưu Thiên Kỳ, một nhà khoa học nổi tiếng đã mất tích một cách bí ẩn. Cuộc trò chuyện giúp Dương Minh hiểu hơn về nỗi đau trong quá khứ của Tiếu Tình và bối cảnh gia đình của cô. Sau khi Tiếu Tình rời đi, Dương Minh tò mò truy cập vào tài khoản Yahoo của cô và gặp một người bạn bất ngờ, tạo nên một tình huống thú vị và hài hước.