Trần Mộng Nghiên cũng tò mò không biết Lâm muội muội cùng Dương Minh làm việc đó thì sẽ như thế nào. Nàng liền kéo ngay Lâm Chỉ Vận đi đến phòng Dương Minh.
Mới đầu Lâm Chỉ Vận còn nhăn nhó, chẳng qua đi được hai bước thì thấy không có gì. Nàng nghĩ mình và Mộng Nghiên là chị em tốt cả đời thì có gì chứ? Sớm muộn cũng có ngày xem lại.
Hai người lén lút đi đến trước phòng Dương Minh, Trần Mộng Nghiên định gõ cửa thì Lâm Chỉ Vận giữ lại mà nói:
“Mộng Nghiên tỷ, nếu Dương Minh đã ngủ thì sao? Chúng ta quấy rầy anh ấy thì không tốt?”
Trần Mộng Nghiên có chút buồn cười, nàng hiểu rõ tính cách của Dương Minh. Nàng thầm nghĩ tên Dương Minh này đang ước chúng ta làm phiền, mỗi ngày làm phiền càng tốt.
Chẳng qua không gõ cửa cũng được, Trần Mộng Nghiên quyết định tự đẩy cửa đi vào. Nếu Dương Minh đã ngủ rồi thì dạo hắn một chút cũng hay.
Vì thế nàng khẽ đẩy cửa ra.
“Hả?”
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng kêu lên. Trần Mộng Nghiên vội vàng lấy tay che miệng Lâm Chỉ Vận để không phát ra tiếng. Lâm Chỉ Vận cũng vô thức lấy tay che miệng Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh thực ra sớm phát hiện động tĩnh bên ngoài. Chẳng qua hắn dùng dị năng nhìn thoáng qua thì thấy không có vấn đề gì, ngược lại còn vui mừng. Bình thường một người không có, hôm nay có cả ba người.
Nhìn hai cô bé kia là biết muốn nhìn trộm, chẳng qua muốn nhìn trộm thì cứ cho nhìn trộm.
Dương Minh không để ý đến Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận. Chu Giai Giai đang bị Dương Minh làm loạn nên cũng không phát hiện ra hai cô nàng kia đã vào.
“Thì ra có người nhanh chân hơn chúng ta.”
Trần Mộng Nghiên cười hì hì nhỏ giọng nói với Lâm Chỉ Vận.
“Ồ. Giai Giai tỷ đúng là to gan.”
Lâm Chỉ Vận nhìn ngực Chu Giai Giai đã lộ ra ngoài rồi đỏ mặt nói.
“Hắc hắc, Lâm muội muội, em cười người hôm trước, hôm sau người cười. Nếu em ở trong tay Dương Minh thì cũng vậy.”
Trần Mộng Nghiên trêu chọc.
“Em... không có.”
Lâm Chỉ Vận đỏ mặt phủ nhận.
Dương Minh này xấu quá.
Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh và Chu Giai Giai đang hôn nhau, tay không yên mà sờ ngực Chu Giai Giai, nàng xấu hổ nói:
“Tay và miệng đều không rảnh rỗi.”
Lâm Chỉ Vận đang thầm nghĩ lúc mình và Dương Minh thì cũng như vậy. Miệng và tay của Dương Minh đều không rảnh rỗi. Chẳng qua nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra cơ chứ?
Lâm Chỉ Vận thầm nghĩ không biết lúc này Trần Mộng Nghiên có đang nghĩ như vậy không?
“Lâm muội muội, em nói hôm nay Dương Minh có thể chiếm được Giai Giai không?”
Trần Mộng Nghiên cũng không biết tại sao mình lại nói ra lời tà ác như vậy.
“A.”
Lâm Chỉ Vận có chút ngạc nhiên rồi đỏ mặt nói:
“Chắc là không. Giai Giai chưa khôi phục trí nhớ, bây giờ cứ mơ hồ mà mất thì chắc không phải điều mà Dương Minh mong muốn sao?”
Bởi vì mình đã có trải nghiệm này nên Lâm Chỉ Vận nghĩ Dương Minh sẽ không lỗ mãng như vậy.
“À, chị cảm thấy sẽ có đó. Chị đang định xem một chút.”
Trần Mộng Nghiên có chút thất vọng.
“Mộng Nghiên tỷ sao lại như vậy nhỉ?”
Lâm Chỉ Vận đỏ mặt cười hì hì mà nói.
“Ai như vậy không biết, là em kéo chị đến đây cùng với Dương Minh.”
Trần Mộng Nghiên xấu hổ nên vội vàng phủ nhận.
Nghe hai người thầm thì chuyện trò, Dương Minh rất sung sướng. Xem ra nguyện vọng ba thê bốn thiếp của mình có thể thành hiện thực rồi. Lâm Chỉ Vận đúng là quá được, không ngờ còn có ý đó. Mình phải thưởng nàng mới được.
Chẳng qua Lâm Chỉ Vận không sai, mặc dù hôm nay Chu Giai Giai chủ động đưa lên cửa nhưng Dương Minh ngoài ôm hôn và sờ mó chút ít thì không có suy nghĩ khác.
Dương Minh và Lâm Chỉ Vận nghĩ khá giống nhau, dù sao Trần Mộng Nghiên nói dối cũng chỉ giấu được một thời gian, chứ không phải cả đời. Chẳng may ngày nào đó Chu Giai Giai khôi phục trí nhớ và biết mình nhân lúc nàng bị bệnh mà chiếm đoạt, nàng sẽ có hối hận không?
Cho nên Dương Minh quyết định giao chuyện này cho Chu Giai Giai, chờ nàng khôi phục trí nhớ rồi nói. Hắn không muốn nàng nuối tiếc.
Chu Giai Giai bị Dương Minh hôn và sờ ngực đến độ thở hổn hển. Nàng đột nhiên nhớ ra mẹ mình còn đang trong phòng đợi mình. Mình đến đây chỉ muốn ôm Dương Minh một chút, không ngờ lại bị hắn hôn và sờ mó lâu như vậy.
Chu Giai Giai hoảng hốt, vội vàng giãy dụa thoát khỏi lòng Dương Minh, sau đó cài khuy áo của mình lại rồi chạy ra ngoài phòng.
“Hả?”
Dương Minh muốn ngăn lại nhưng không kịp. Xong rồi, va chạm mạnh rồi.
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đang mở to mắt để xem nhưng không ngờ Chu Giai Giai lại đột nhiên lao ra ngoài.
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều kinh hãi, Chu Giai Giai làm gì thế? Không phải phát hiện ra hai nàng đang nhìn trộm nên chạy tới báo thù chứ? Chỉ là nhìn thì không rõ. Mặt xấu hổ của Chu Giai Giai như vậy thì hình như không phải phát hiện ra hai người, mà là do không kịp phản ứng.
Chẳng qua dù lúc nãy không phát hiện thì lập tức cũng sẽ phát hiện. Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận muốn tránh cũng không kịp. Phòng Dương Minh ở cuối hành lang tầng hai, hai nàng trốn thế nào được?
Lúc này Chu Giai Giai đã nhận ra hai nàng. Chu Giai Giai kêu lên một tiếng rồi đứng khựng lại, một lúc sau mới nói:
“Mộng Nghiên tỷ, Chỉ Vận tỷ, các chị...”
“Không thấy gì. Chị chỉ đến tìm Dương Minh nói chuyện, vừa mới đến thôi.”
Trần Mộng Nghiên sợ Chu Giai Giai xấu hổ nên vội vàng giải thích.
Đâu ngờ vừa mới giải thích như vậy thì ngay cả người ngốc cũng không tin. Cái gì không phát hiện ra? Chu Giai Giai rất xấu hổ, ôm mặt chạy thật nhanh.
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều bất đắc dĩ, chỉ đành chờ sáng mai nói chuyện với Chu Giai Giai.
“Mộng Nghiên, Chỉ Vận, nếu đã đến rồi thì vào đi, chúng ta cùng chơi, chơi trò đẩy xe lửa.”
Dương Minh nằm trên giường oai phong nói.
“Chơi trò chơi?”
Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng thầm nghĩ ai muốn chơi với hắn? Nằm mơ à? Vốn có ý tốt đến gặp hắn, không ngờ hắn đã lừa gạt được Chu Giai Giai. Xem bộ dạng của Chu Giai Giai thì chắc chắn là bị Dương Minh kéo tới đây giữa chừng.
“Lâm muội muội, chúng ta đi thôi, để hắn ta một mình chơi trò đẩy xe lửa.”
Trần Mộng Nghiên xoay người đi về phòng mình.
Lâm Chỉ Vận rất đáng thương nhìn Dương Minh, sau đó thở dài một tiếng rồi nhìn theo Trần Mộng Nghiên đã đi xa. Nàng vội vàng đuổi theo.
“Ai!”
Dương Minh lắc đầu bất đắc dĩ, thật đen đủi. Chuyện gì thế này chứ? Cùng nhau đến, cùng nhau đi, rồi còn muốn lấy mạng hắn hay sao?
Không được, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn. Mai rảnh rỗi phải lập một lịch chia ca, thay phiên nhau, ấn định thời gian cho mấy cô nàng này. Mỗi ngày một người, ha ha.
Dương Minh âm thầm nghĩ với vẻ tà ác.
Chu Giai Giai chạy về phòng mà tim vẫn đập loạn lên. Nàng đóng cửa, đặt tay lên ngực thở hổn hển.
“Giai Giai? Con sao thế?”
Hoa Tổng nhìn con gái có vẻ khá khó hiểu:
“Con vào toilet lâu thế?”
“Không... không có gì ạ.”
Chu Giai Giai vội vàng xua tay cố lấy lại bình tĩnh nhưng không giấu được nét đỏ ửng trên mặt:
“Mẹ... con.”
“Được rồi, mẹ không hỏi nữa.”
Hoa Tổng rất khôn khéo, đoán ra ngay là con gái không nhịn nổi nhớ mong, nên đã sang làm chuyện mờ ám với Dương Minh.
“Mẹ...”
Chu Giai Giai thấy ánh mắt Hoa Tổng có nét lạ nên không nhịn được kêu lên.
“Con bé ngốc, mẹ cũng đã trải qua rồi, mẹ không nói con đâu.”
Hoa Tổng vuốt tóc Chu Giai Giai rồi nói:
“Lại nói, mấy năm qua mẹ đúng là cổ hủ, không nhận ra điều gì.”
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận quyết định lén lút vào phòng Dương Minh để xem chuyện gì đang xảy ra. Họ bất ngờ khi thấy Dương Minh đang ở cùng Chu Giai Giai. Cả hai cảm thấy ngại ngùng khi bị phát hiện và nhanh chóng rời đi. Trong khi đó, Dương Minh cảm thấy hài lòng về tình huống này và có kế hoạch cho các cuộc gặp gỡ tiếp theo với các cô gái.
tình cảmmối quan hệnhìn trộmquê h embarrassmentkhông giữ bí mật