Lý Đức Đỉnh rút điện thoại di động ra lén chụp ảnh Dương Minh và Triệu Oánh.
Ha ha, mày không phải bạn trai của Vương Tiếu Yên sao? Tao nếu đưa ảnh này cho Vương Tiếu Yên xem thì bọn mày sẽ chia rẽ, hơn nữa hắn lại có lý do chính đáng để tiếp xúc với Vương Tiếu Yên.
Lý Đức Đỉnh cười gian một tiếng rồi nhét điện thoại vào túi.
"Huấn luyện viên Lý, anh vừa làm gì thế?"
Một nữ sinh viên ngồi trước mặt Lý Đức Đỉnh hỏi.
"Không có gì, anh nhận được tin nhắn của bạn thôi"
Lý Đức Đỉnh thuận miệng đáp.
"Ồ, vậy à,"
Nữ sinh viên yêu kiều nói,
"Huấn luyện viên Lý, anh bao giờ thì dạy em nữa? Lần này em muốn đoạt giải trong đại hội thể dục tỉnh. Nếu nằm trong top 3 thì em có thể vào đại học Thể dục."
"Hắc hắc, em phải luyện cả đêm mới được,"
Lý Đức Đỉnh cười dâm rồi nói. Nữ sinh viên này cũng là người hiểu nhanh nên gật đầu đáp:
"Huấn luyện viên Lý, lát nữa đến nhà em, anh dạy riêng em nhé."
"được, được,"
Lý Đức Đỉnh vội vàng đáp.
Nữ sinh viên này mặt thì không đẹp lắm, nhưng thân hình lại hấp dẫn. Lý Đức Đỉnh nghĩ chắc cũng chẳng sao, dù gì cũng tắt đèn rồi.
Chẳng qua Lý Đức Đỉnh đã nhiều năm rồi mà chưa đoạt được Vương Tiếu Yên vào tay, hắn cảm thấy cần phải tăng cường lực lượng mới được.
Triệu Oánh chọn một bát đậu hủ, một bát thịt bò nước, một bát canh rồi đưa menu cho Dương Minh:
"Dương Minh, chị nghĩ thế là đủ rồi. Hai chúng ta ăn ba món là được,"
"Dược cũng được,"
Dương Minh mở menu rồi đưa cho nhân viên phục vụ. Triệu Oánh chọn mấy món này nên hắn đều có thể ăn.
Dương Minh ban đầu nghĩ có nhiều khách nên đồ ăn sẽ mang ra hơi chậm, nhưng chỉ sau một lát là có món. Xem ra Triệu Oánh gọi mấy món bán rất chạy, nên đã được làm trước. Khách gọi là có.
"Dương Minh, em thấy thế nào?"
Triệu Oánh ăn miếng đậu cay rồi nói.
"Cũng được,"
Dương Minh đáp,
"Mùi vị khá ngon."
Hai người ăn được nửa chỗ thì không ăn nữa. Số còn lại Triệu Oánh bảo nhân viên phục vụ bỏ vào túi bóng, vì mai nàng một mình nên mang về ăn. Hơn nữa, ăn cùng Dương Minh nên nàng cũng không chê.
Hai người ra khỏi nhà hàng, quay về khu căn hộ.
"Oánh tỷ, em nhớ trước kia chị đã nói sẽ làm vợ em,"
Dương Minh đột nhiên quay đầu lại nói với Triệu Oánh.
"Hả?"
Triệu Oánh giật mình, liền nhớ ra trước đây mình đã nói như vậy. Nàng vội vàng giải thích:
"Chẳng qua chị chỉ nói nếu em không tìm được vợ, giờ em có mấy người thì cũng không cần thực hiện lời hứa nữa."
Dương Minh lắc đầu trầm giọng nói:
"Đó là bạn gái, không phải vợ. Cho nên em chưa có vợ. Oánh tỷ, chị có phải không muốn giữ lời hứa?"
"Chị?"
Triệu Oánh không biết nên làm thế nào, nàng không ngờ Dương Minh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nên không biết trả lời ra sao.
"Oánh tỷ?"
Dương Minh đột nhiên đưa tay ra kéo Triệu Oánh.
"Hả?"
Triệu Oánh kinh ngạc, định rụt tay lại nhưng thấy mình không khỏe nổi Dương Minh. Cuối cùng đành thôi, vì đã cầm tay Dương Minh rồi mà.
"Oánh tỷ,"
Dương Minh giữ chặt tay Triệu Oánh, nhỏ nhẹ gọi.
"Gì vậy?"
Triệu Oánh cảm thấy mình đang thở gấp, thấy Dương Minh đang nhìn chằm chằm vào mình nên lo lắng.
Dương Minh ôm chầm lấy Triệu Oánh, hôn lên đôi môi đỏ mọng và mềm mại của nàng.
"A."
Triệu Oánh chỉ kịp kêu một tiếng vô thức rồi không còn phản ứng gì, hoàn toàn bị Dương Minh bịt kín miệng.
Trong mắt nàng xuất hiện vẻ hoảng loạn và mê man, đầu óc trống rỗng. Nàng không ngờ Dương Minh lại to gan như vậy, hôn ngay trên đường phố.
Bản năng tình dục trong cơ thể nàng bị Dương Minh kích thích, khiến nàng không thể kiểm chế. Dù cảm thấy không thoải mái lắm, nàng vẫn không từ chối.
Lúc đó, nàng vô tình hôn Dương Minh trong buổi hội chùa, nàng rất nhớ khoảnh khắc đó. Vì thế khi lại có cảm giác này, Triệu Oánh không muốn đánh mất.
Những suy nghĩ khắc nghiệt trong đầu nàng trong nháy mắt bị xóa bỏ, nàng theo bản năng phối hợp với Dương Minh.
Trong tiết trời đông giá rét, hai người vẫn cố giữ kiểm soát cảm xúc thì giờ phút này đã bộc phát, đủ sức hòa tan tuyết ven đường.
Một lúc sau, Triệu Oánh mới lấy lại ý thức, đẩy Dương Minh ra rồi chạy vội về nhà.
Dương Minh nhìn theo Triệu Oánh, hắn không rõ mình vừa làm đúng hay sai, chỉ biết đã làm rồi thì không hối hận.
Thấy Triệu Oánh đã về đến nhà, hắn yên tâm, đi về biệt thự của mình. Đi được một đoạn, mới nhớ xe mình vẫn để trước nhà Triệu Oánh.
Trần Mộng Nghiên đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy Dương Minh về, nàng tươi cười lộ rõ niềm vui. Nhưng rất nhanh, nàng lại nghiêm mặt nói:
"Sao anh về muộn vậy?"
Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên chắc chắn đang giận, cũng không trách nàng, khó trách hai người khó khăn lắm mới có cơ hội bên nhau, mình lại đi ra ngoài cả chiều rồi mới về.
"Ha ha, em biết chuyển nhà tốn thời gian mà,"
Dương Minh ngồi xuống cạnh Trần Mộng Nghiên, ôm nàng vào lòng rồi làm lành:
"Anh xong sẽ về ngay mà."
Dương Minh vừa hôn Triệu Oánh xong nên cảm thấy hơi áy náy, thái độ chân thành với Trần Mộng Nghiên.
"Quỷ mới tin anh,"
Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh rồi nói:
"Miệng toàn mùi ớt, còn nói là về ngay. Chắc là đi ăn ngon mà quên mang em theo."
"Em cũng muốn ăn?"
Dương Minh cười thầm trong lòng, gọi em đi thì làm sao thực hiện được nguyện vọng của nàng.
"Muốn ăn thì sao chứ?"
Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng.
Vậy là, Dương Minh liền hôn đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Ô."
Trần Mộng Nghiên mở to mắt, nhưng không tránh khỏi. Dương Minh toàn làm những chuyện bất ngờ.
Bị Dương Minh hôn một lúc lâu, Trần Mộng Nghiên mới giãy ra khỏi lòng hắn:
"Phì phì, cay chết mất."
"Hắc hắc, em đã ăn rồi đó,"
Dương Minh nói.
"Anh đúng là đáng ghét."
Trần Mộng Nghiên trong lòng cũng phần nào hết giận.
Không có Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai bên cạnh, Trần Mộng Nghiên không cần phải giả bộ lớn tuổi nữa, mà có thể làm nũng với Dương Minh. Dương Minh trong lòng không khỏi cười thầm, ai bảo cô bé thích làm Lão Đại? Lão Đại có gì tốt chứ?
Vì không còn ai khác, Trần Mộng Nghiên rất thoải mái, hai người tiếp tục làm tiếp đến nửa đêm mới đi ngủ. Dương Minh ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, ngủ rất ngon.
Dương Minh ngủ ngon, còn Triệu Oánh thì ngây ngốc ngồi trên sofa. Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Dương Minh ngày càng to gan, không ngờ dám trực tiếp hôn nàng. Nhưng Triệu Oánh lại thích thế.
Nếu Dương Minh cứ do dự như trước, chắc chắn nàng sẽ từ chối. Nhưng hắn hôn như vậy, lại không cho nàng cơ hội tự hỏi. Hôm nay, Dương Minh làm vậy có nghĩa là gì? Hắn thổ lộ với nàng? Triệu Oánh đôi lúc cười, đôi lúc cau mày, thể hiện sự không rõ ràng.
Nàng bật máy lên mạng, muốn tâm sự chuyện hôm nay, hỏi ý kiến Dương Minh, nhưng phát hiện do mới chuyển nhà, chưa đăng ký internet nên chưa có mạng.
Bất đắc dĩ, Triệu Oánh tắt máy, rồi đột nhiên nhớ đến món quà Dương Minh tặng. Hôm nay, Dương Minh còn hỏi nàng đã xem chưa. Trong đó có bí mật gì chứ?
Nàng mở món quà ra, cầm trên tay rồi nghiên cứu.
Còn ngoài ra, hôm nay ngoại trừ Triệu Oánh mất ngủ ra, còn có một người không thể ngủ được. Người ấy chính là Hạ Băng.
Chuông điện thoại của Trần A Phúc reo lên. Hạ Băng trừng mắt nhìn, thản nhiên nói:
"Ai đó?"
"Là Hữu Trưởng lão,"
Trần A Phúc không dám giấu. Hắn thật lòng rất sợ Dương Minh, tên này đã trở thành bóng ma trong lòng hắn từ thời cấp 3. Mỗi lần hắn muốn gây khó dễ cho Dương Minh đều thất bại.
Nên Trần A Phúc không dám đối đầu, chỉ sợ Dương Minh đánh hắn.
"Nghe đi, đừng có mà giở trò, nếu không tôi gọi điện cho Dương Minh,"
Hạ Băng cũng nhận ra, Trần A Phúc có vẻ rất sợ Dương Minh. Không biết Dương Minh làm gì mà khiến tên giết người này phải run sợ như vậy. Trần A Phúc không khỏi khen Dương Minh.
Trần A Phúc run rẩy rồi ấn phím nghe:
"Alo."
"Trần A Phúc, cậu có chuyện gì vậy?"
Hữu Trưởng lão nói,
"Mấy ngày rồi sao không đưa xác đến cho ta?"
Lý Đức Đỉnh chụp ảnh Dương Minh và Triệu Oánh, định gây rối cho mối quan hệ của họ. Trong khi đó, Dương Minh và Triệu Oánh cùng đi ăn, phát sinh những tình huống tình cảm dồn nén. Họ có những khoảnh khắc thân mật, khiến Triệu Oánh rơi vào mớ suy nghĩ về tình cảm của Dương Minh. Cuối cùng, Dương Minh hôn Triệu Oánh ngay giữa đường, gây ra sự bối rối nhưng cũng khiến cô hạnh phúc. Hơn nữa, một cuộc gọi bí ẩn từ Hữu Trưởng lão làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí.
Dương MinhTriệu OánhTrần Mộng NghiênTrần A PhúcLý Đức ĐỉnhHạ Băng