Một luồng khí sắc bén, mỏng như sợi tơ, bất ngờ phun ra từ đầu ngón tay Trương Vũ. Tuy uy lực chỉ hơn con dao rọc giấy một chút, nhưng đó là thành quả đầu tiên của hắn trong việc chuyển hóa pháp lực. Hắn phấn khích quay sang Bạch Chân Chân: “A Chân, cậu mau nhìn này! Tớ làm được rồi!” Cô Nghiêm dạy kèm cho cả hai cũng lập tức chú ý, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thấy Trương Vũ lắc đầu khi được hỏi đã học qua chưa, cô không khỏi cảm thán: “Xem ra em rất có thiên phú trong lĩnh vực này.”
Trong khi Trương Vũ đang say sưa với những tiến bộ của mình, ở một góc khác của trường, Lương Cần lại đang sục sạo tìm hắn trong phòng học trống không, vẻ mặt đầy bực tức. “Tên này lại trốn đi đâu rồi?” hắn lẩm bẩm, tay siết chặt chiếc điện thoại. Vài phút sau, một tin nhắn chuyển khoản hiện lên. Vẻ cau có trên mặt Lương Cần lập tức biến mất, thay bằng một nụ cười hớn hở. Số tiền này là thù lao cho việc theo dõi Trương Vũ. Hắn đã từng nếm trải cảm giác pháp lực tăng vọt đầy sảng khoái sau một ván bạc may mắn, một cảm giác gây nghiện mà hắn không thể nào quên. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại những khoản nợ khổng lồ. Vừa nhận được tiền, hắn lại không kìm được mà ném hết vào chiếu bạc online, và rồi lại đau đớn đấm ngực, chìm trong hối hận vô tận.
Mười ngày sau, cuộc thi Pháp Trận cấp thành phố chính thức bắt đầu. Trên chiếc xe buýt của trường Tùng Dương, Hà Đại Hữu, một công tử nhà giàu, liếc nhìn Trương Vũ đang ngồi phía trước, trong lòng đầy suy tư. Hắn cho rằng việc Trương Vũ chỉ tập trung tăng chỉ số pháp lực mà bỏ qua nền tảng kiểm soát là một sai lầm chết người. Trong khi đó, Trương Vũ và Bạch Chân Chân lại đang lén lút nhắn tin qua điện thoại. [Cậu muốn đưa tôi đi gặp ai?] Trương Vũ gõ. [Những kẻ nghèo rớt mùng tơi ở trường khác.] Bạch Chân Chân trả lời. Một kế hoạch lớn hơn đang được hình thành.
Khi thầy Nghiêm dẫn đoàn học sinh Tùng Dương bước vào nhà thi đấu khổng lồ của trường Hồng Tháp, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Tiền Thâm, một thành viên trong đội, vội vã tra cứu thông tin đối thủ rồi tái mặt: “Quái vật… Toàn là quái vật cả.” Ngay lúc đó, một áp lực linh cơ nặng nề ập đến. Dẫn đầu đoàn học sinh trường Bạch Long là một gã khổng lồ cao hơn hai mét, mái tóc dựng ngược như bờm sư tử, Tống Hải Long. Ngay sau đó, tiếng gió rít vang lên, một chiếc thuyền bay khổng lồ lơ lửng trên không trung, thả xuống những học sinh mặc đồng phục tím của trường Tử Vân, một màn phô trương sự giàu có tột bậc. Trương Vũ còn chưa hết choáng ngợp thì lại ngạc nhiên khi thấy trong đội chủ nhà Hồng Tháp có một học sinh trông hệt như một con gấu trúc đỏ.
Giữa những đối thủ hùng mạnh, Bạch Chân Chân kéo Trương Vũ đến một góc khán đài. Ở đó, Vũ Thanh Thanh của Học Viện Thánh Nữ đang đợi sẵn. Đi cùng cô là một cô gái khác, người đang cúi đầu mải mê đọc sách, một tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Vũ Thanh Thanh như sợ lạc. Vũ Thanh Thanh tự hào giới thiệu: “Đây là Dã Tiêm Vân, hạng nhất khối 10 của chúng tôi.” Trước mặt Trương Vũ, một liên minh của những thiên tài nghèo khó đang dần hình thành, sẵn sàng thách thức cả một thế giới.
(Hết phần 21)