Bên trong thức hải của Trương Vũ, một ý niệm võ đạo vừa thành hình. Đó là Thiên Võ Ý Niệm, kết tinh từ chín bộ võ công, biến hắn thành một chiến thần cuồng bạo, khao khát nghiền nát vạn vật. Nhưng tâm pháp này lại xung đột dữ dội với Hoang Ngưu Trấn Hồn Tâm Quyết, một thứ dạy hắn nhẫn nhịn và tích lũy. Một bên gào thét chiến đấu, một bên thì thầm chịu đựng, khiến hắn rơi vào mâu thuẫn.
Trong lúc đó, tại văn phòng hội học sinh, Chu Triệt Trần, phó hội trưởng, day trán mệt mỏi. Lời từ chối ký hợp đồng của Trương Vũ và Bạch Chân Chân khiến hắn bực bội. Hắn cho rằng mình đã đủ nhân nhượng với những kẻ nghèo khó cứng đầu này. “Tùy ngươi xử lý. Bảy ngày nữa, ta muốn thấy hợp đồng.”
Áp lực ập đến gần như ngay lập tức. Điện thoại Trương Vũ rung lên, tin nhắn từ thầy Nghiêm thông báo cậu bị loại khỏi đội tuyển Pháp Lực. Ngồi bên cạnh, Bạch Chân Chân cũng nhận tin tương tự. “Lũ súc sinh đó bắt đầu ra tay rồi,” cô nghiến răng. “Chúng sẽ không ngừng gây khó dễ, cô lập, thậm chí dùng bạo lực để ép chúng ta.” Nhưng đối mặt với tương lai tăm tối, Trương Vũ chỉ bĩu môi. “Không ký. Đánh chết cũng không ký.”
Ngày công bố điểm thi tháng, cổng trường đã chật ních học sinh. Triệu Thiên Hành chen vào đám đông, nín thở tìm tên mình trên bảng điểm. Hạng nhất, Trương Vũ. Hạng nhì, Bạch Chân Chân. Nhưng hai nhân vật chính chỉ lướt qua bảng xếp hạng, ánh mắt xa xăm. Áp lực của hội học sinh ngày càng siết chặt, mọi quyền lợi bị cắt bỏ, mọi cơ hội thi đấu bị tước đoạt. Trương Vũ cảm thấy mình và Bạch Chân Chân như hai món ăn ngon bày trên một bàn tiệc khổng lồ, mặc cho những kẻ giàu có kén chọn.
Trở về căn hộ tồi tàn, Trương Vũ sững người. Một cô gái mặc đồng phục trường trung học Bạch Long đang ngồi trên ghế của cậu. Mái tóc đuôi ngựa, dáng vẻ uy nghiêm, đôi tay thon dài đang vuốt ve vỏ kiếm đặt trên đùi. Đó là Trương Phiên Phiên, chị gái cậu, nhưng xa lạ và lạnh lùng hơn bất kỳ ký ức nào.
“Ký hợp đồng đi,” cô nói, giọng không chút cảm xúc.
“Chị đến để ép tôi sao?”
“Là vì tốt cho em. Chống cự nữa, em sẽ bị họ ép chết.”
“Ký hợp đồng, chính là để tôi chết.”
Thấy sự quyết liệt trong mắt em trai, Phiên Phiên khẽ gật đầu. “Nếu không muốn ở lại đây, vậy đi với tôi đến trường Bạch Long.”
Hy vọng loé lên, Trương Vũ hỏi ngay: “Có thể đưa Bạch Chân Chân đi cùng không? Cô ấy là anh em của tôi.”
Phiên Phiên trầm ngâm. “Tôi chỉ có thể đưa một người. Trừ khi…” Cô nhìn thẳng vào Trương Vũ. “Em có thể vượt qua một bài khảo hạch. Trở thành một Thần Phụ.”
“Đó là cách duy nhất để bảo vệ cả hai người, ít nhất là trong nửa năm tới. Em có dám mạo hiểm không?”
(Hết phần 27)