Một tiếng “Rầm” vang dội. Hà Đại Hữu chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống cự ập đến, hất tung cả người hắn bay ra xa. Hắn choáng váng, khắp người đau nhức. Tại sao? Cường độ thân thể của hắn rõ ràng đã vượt trội, sao có thể bị đánh bại trong nháy mắt? Sau đó, tại sân tập, huấn luyện viên Lam Lĩnh chỉ lắc đầu. Ông túm lấy Hà Đại Hữu, nhấc bổng gã lên một cách nhẹ nhàng. “Sức mạnh của ngươi không được giải phóng đúng cách,” Lam Lĩnh nói. “Vấn đề nằm ở kỹ thuật, không phải thể chất.”
Tối hôm đó, Trương Vũ trở về phòng trọ, không hề hay biết nguồn gốc thật sự của sức mạnh vượt bậc ấy đang chờ đợi mình. Vừa mở cửa, hắn sững người. Trên giường, một con búp bê vải rách nát đang ngồi đó, hai con mắt cúc áo đen ngòm nhìn hắn chằm chằm. “Tà thần?” hắn thì thầm. Một giọng nói a dua, trẻ con vang lên trong đầu hắn: “Người hầu tốt của ta, hãy quỳ xuống trước ta đi!” Một lực lượng vô hình ép Trương Vũ khuỵu gối xuống sàn.
Con búp bê cười khúc khích, nhưng ngay sau đó, nó kinh ngạc. Lẽ ra phải quỳ mọp dưới chân nó, Trương Vũ lại đang từ từ đứng dậy, bất chấp mệnh lệnh. Trương Vũ nhận ra, mệnh lệnh “quỳ xuống” đang mâu thuẫn với một nguyện vọng cũ hơn, mạnh hơn: phải tu luyện không ngừng để trở nên mạnh mẽ. “Ngươi điên rồi sao?” con búp bê hét lên. Nó vội vàng ra một mệnh lệnh mới: “Ta ra lệnh cho ngươi không được làm hại ta!”
Nhưng đã quá muộn. Ngay lập tức, một bàn tay phủ đầy cương khí trắng xóa đã tóm chặt lấy nó. Hắn siết mạnh, cảm nhận sự xung đột của các nghi thức trong cơ thể. Gương mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt bình tĩnh nhưng rực cháy một ý chí chiến đấu không khoan nhượng. Nhận ra tình thế đã đảo ngược, con búp bê vội thay đổi giọng điệu. “Trương Vũ, ta đến đây là để ban cho ngươi một cơ duyên vĩ đại!”
“Ta không tin ngươi,” Trương Vũ lạnh lùng đáp, tay vẫn siết chặt. “Từ giờ, ngươi phải ở bên ta mọi lúc, để ta có thể đảm bảo chúng ta sẽ cùng chết nếu cần.” Để chứng minh lời nói của mình, hắn giải phóng toàn bộ Vô Tướng Vân Cương. Những luồng khí trắng xóa như mây mù tuôn ra từ cơ thể hắn, khiến con búp bê kinh hãi tột độ. “Vô Cực Vân Thủ cấp 10! Không thể nào!”
Trước sức mạnh và ý chí không thể lay chuyển của Trương Vũ, Tà Thần đành phải nhượng bộ. Thân hình nó co rút lại, biến thành một chuỗi hạt niệm màu đen. Trương Vũ đeo nó lên cổ, một lời nhắc nhở hữu hình về sự kiểm soát của mình. Con búp bê, giờ được gọi là Búp Bê, đề nghị: “Hãy giúp ta săn một Tà Thần khác, ta sẽ giúp ngươi nâng cao tiềm năng!” Trương Vũ liền bóp chặt chuỗi hạt. “Ngươi đùa ta sao? Ta chỉ là một học sinh lớp 10!”
Bỏ qua những lời hứa hão huyền, Trương Vũ lướt điện thoại tìm việc làm thêm. Hắn cần tiền để mua đan dược, để không bị bỏ lại phía sau. Búp Bê bò lên vai hắn, thì thầm một đề nghị khác, đầy cám dỗ và nguy hiểm: “Ngươi muốn kiếm tiền nhanh không? Ta biết đường dây của giới học thêm đen tối…” Trương Vũ sững lại. Học thêm bất hợp pháp, không bản quyền, trực tiếp đối đầu với các thế lực lớn. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn. So với việc này, đi cướp có lẽ còn an toàn hơn.
(Hết phần 44)