Trong không khí ngột ngạt sau cánh gà, mùi keo xịt tóc, phấn trang điểm và sự căng thẳng lo âu hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi vị đặc trưng của những cuộc thi tài năng. Hơn hai mươi cô gái, những giọng ca triển vọng từ khắp nơi, đang túm tụm thành từng nhóm nhỏ, thì thầm bàn tán. Ở một góc khuất, Trần Kỳ lặng lẽ đeo tai nghe, chìm đắm trong giai điệu của bài hát dự thi, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới ồn ào xung quanh. Cô không có người quen, cũng chẳng có danh tiếng, một sự tồn tại mờ nhạt giữa những gương mặt đang nôn nao chờ đợi.Phòng nghỉ chung của hai mươi hai nữ ca sĩ.
Trần Kỳ đeo tai nghe, tập trung luyện nhạc.
Bất chợt, cánh cửa phòng nghỉ bật mở. Chu Thiến Thiến, một trong hai ngôi sao sáng nhất cuộc thi, người được mệnh danh là “tân binh vương”, bước vào với nụ cười nửa miệng. Cô ta đến không phải để thăm hỏi, mà để khiêu khích đối thủ cũ, Lương Vũ Đình.Chu Thiến Thiến khiêu khích Lương Vũ Đình.
“Nghe nói bạn cũng đến tham gia, tôi đương nhiên phải đến gặp lại người bạn cũ này chứ,” Chu Thiến Thiến cất giọng ngọt xớt nhưng đầy gai góc.
Lương Vũ Đình, một hot girl mạng có tiếng, chẳng hề kiêng dè: “Cái danh xưng bạn cũ này tôi không dám nhận, ngài là tân binh vương, tôi chỉ là một hot girl mạng nhỏ thôi.”Lương Vũ Đình tán dương Trần Kỳ, được ủng hộ.
Cuộc đấu khẩu nhanh chóng leo thang. Chu Thiến Thiến, sau khi bị khích tướng, đã không giữ được vẻ cao ngạo thường thấy. Cô ta khoanh tay trước ngực, quét ánh mắt khinh miệt khắp căn phòng, đặc biệt là những thí sinh thuộc bảng C, nơi Lương Vũ Đình đang ngồi.Trần Kỳ căng thẳng, Lương Vũ Đình chia sẻ kinh nghiệm.
“Thật sự nghĩ rằng bạn có thể thắng tôi sao?” cô ta cười khẩy. “Lần này bạn may mắn được xếp vào một bảng toàn rác rưởi. Đáng tiếc không xếp bạn vào cùng bảng với tôi.”
Câu nói như một mồi lửa châm vào thùng thuốc súng. “Rác rưởi?” Sự bất mãn bùng lên từ những cô gái ở bảng C. Ân oán riêng của hai người họ, cớ sao lại lôi tất cả vào cuộc?
“Nói cái gì thế, mắng ai là rác rưởi?” một người nóng nảy đứng bật dậy.
Chu Thiến Thiến chẳng những không lùi bước mà còn cao giọng hơn: “Mắng sai sao? Các người là ai vậy, có tác phẩm nào không?” Ánh mắt cô ta đột nhiên dừng lại ở góc phòng, nơi Trần Kỳ đang ngồi. Một nụ cười kỳ quái nở trên môi cô ta. “À, tôi nhớ ra rồi. Hình như bạn… đã từng hát bè cho tôi thì phải?”
Cả căn phòng im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về Trần Kỳ, cô gái im lặng từ đầu đến giờ. Cô chậm rãi tháo tai nghe, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm, không một chút sợ hãi. Cô vốn không phải người cam chịu. Bị ám chỉ, bị lôi vào một cuộc chiến vô nghĩa, ngọn lửa trong lòng cô bùng lên.
“Phải, tôi từng hát bè cho cô,” giọng Trần Kỳ vang lên, rõ ràng và đanh thép. “Nhưng một người hát bè còn biết tôn trọng người khác. Còn cô, một ‘tân binh vương’ tự phong, ngoài việc dùng thủ đoạn để đi lên và cái miệng chỉ biết phun ra lời miệt thị, thì cô có gì?”Trần Kỳ phản pháo, đối mặt Chu Thiến Thiến.
Chu Thiến Thiến sững người, mặt tái đi vì tức giận. Cô ta không thể ngờ một kẻ hát bè vô danh lại dám chỉ thẳng mặt mình mà mắng.
“Cô!”
“Cô cái gì?” Trần Kỳ đứng dậy, tiến về phía trước. “Ân oán của cô và Lương Vũ Đình, tự hai người giải quyết. Đừng lôi chúng tôi vào. Bảng C có thể không có ngôi sao, nhưng chúng tôi không phải rác rưởi để cô tiện miệng sỉ nhục.”
Được Trần Kỳ mở màn, những người khác trong bảng C như được tiếp thêm sức mạnh, đồng loạt lên tiếng phản đối. Bị cả một tập thể vây công, Chu Thiến Thiến tức đến xanh mặt, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, “Hừ, nói chuyện với những người như các người đúng là tự hạ thấp thân phận.” rồi xám xịt rời đi. Căn phòng vang lên một tràng tiếng xuỵt hả hê. Lương Vũ Đình bước tới, giơ ngón cái với Trần Kỳ: “Cô em, đỉnh quá!”
Hai tuần sau, vòng loại của bảng C chính thức bắt đầu. Bảng A và B đã kết thúc với chiến thắng không mấy bất ngờ của Triệu Hiểu Vân và Chu Thiến Thiến. Giờ đây, mọi sự chú ý đổ dồn vào bảng đấu được cho là yếu nhất. Dưới ánh đèn sân khấu chói lòa, giữa tiếng reo hò của khán giả, tám cô gái của bảng C bước ra, trong đó có Trần Kỳ.Triệu Hiểu Vân rạng rỡ chào khán giả.
Chu Thiến Thiến kiêu ngạo bước ra, fans hò reo.
Lưu Nguyệt trình diễn dân ca cùng ghi-ta.
Triệu Hiểu Vân hát nhảy sôi động trên sân khấu.
Lương Vũ Đình biểu diễn trước, một màn hát và nhảy bùng nổ mang tên “Tôi lấp lánh nhất”, giúp cô giành được số phiếu rất cao, tạm thời vươn lên vị trí thứ ba trên bảng tổng sắp toàn chương trình. Áp lực đè nặng lên những người cuối cùng, đặc biệt là Trần Kỳ, người sẽ biểu diễn sau cùng.Người dẫn chương trình giới thiệu, khán giả háo hức.
Lương Vũ Đình trình diễn hát và nhảy.
“Trần Kỳ cố lên!” Lương Vũ Đình hét lên từ khu vực chờ. Những cô gái khác trong bảng C cũng đồng thanh cổ vũ. Họ đã coi cô như người hùng sau vụ ở phòng nghỉ.
Ở khu vực nghỉ ngơi của bảng B, Chu Thiến Thiến theo dõi màn hình với vẻ mặt hằn học. “Hừ, một ca sĩ hát bè, cũng xứng đứng giữa sân khấu ư? Chờ cô bị loại, tôi muốn xem cô còn làm sao kiêu ngạo nữa!”Trần Kỳ xuất hiện, Chu Thiến Thiến lạnh lùng liếc nhìn.
Chu Thiến Thiến khinh thường Trần Kỳ.
Trần Kỳ hít một hơi thật sâu, bước ra trung tâm sân khấu. Lần đầu tiên, cô đứng dưới ánh đèn này không phải với tư cách một cái bóng sau lưng người khác, mà là nhân vật chính.
“Chào mọi người, tôi là Trần Kỳ,” cô mỉm cười, giọng nói thân thiện và tự nhiên. “Hôm nay, tôi xin gửi đến mọi người một bài hát mới, mang tên ‘Họa’.”Trần Kỳ bắt đầu trình diễn bài "Họa".
Hai chữ “bài hát mới” khiến cả khán phòng xôn xao. Trên ghế giám khảo, nhà sản xuất âm nhạc vàng Lâm Tĩnh Nhã nhướng mày: “Bài hát mới sao? Tác giả là ai vậy?”Triệu Huy kinh ngạc nhìn Trần Kỳ trên màn hình.
“Dạ, tác giả là Tinh Hà ạ.”
Cái tên “Tinh Hà” lại một lần nữa gây ra tranh luận. Một nhạc sĩ mới nổi với hai bài hit gây bão gần đây, nhưng vẫn là một lựa chọn quá mạo hiểm cho một sân khấu sinh tử thế này. Khán giả bắt đầu bàn tán, nhiều người cho rằng cô quá táo bạo, thậm chí là dại dột.Khán giả ngạc nhiên khi thấy thông tin bài hát "Họa".
Bất chấp những lời xì xào, ánh đèn sân khấu mờ đi. Giai điệu piano trong trẻo, man mác buồn vang lên, như những giọt nước rơi trên mặt hồ tĩnh lặng. Trần Kỳ nhắm mắt lại, rồi khi mở ra, cất tiếng hát đầu tiên.Tô Tĩnh Quốc giả vờ xem TV giải trí.
“Tình yêu lại như, trên bầu trời xanh,
Một khoảng trống em và anh tưởng tượng…”
Giọng hát của cô, trong trẻo và ấm áp như một dòng suối mát, ngay lập tức dập tắt mọi tiếng ồn ào. Nó không gào thét, không phô diễn kỹ thuật cầu kỳ, nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ, len lỏi thẳng vào tâm hồn người nghe. Các giám khảo, vốn đang ngồi dựa lưng vào ghế, đồng loạt ngồi thẳng dậy, vẻ mặt từ tò mò chuyển sang kinh ngạc. Ở khu vực thí sinh, Lương Vũ Đình trợn tròn mắt. Chu Thiến Thiến, sắc mặt tối sầm lại.Trần Kỳ trình diễn, khán giả say đắm, ban giám khảo kinh ngạc.
Chu Thiến Thiến và thí sinh khác lộ vẻ nghiêm nghị.
Trên sân khấu, Trần Kỳ như biến thành một người khác. Cô không còn là cô gái ít nói ở góc phòng, mà là một nghệ sĩ đang kể câu chuyện của mình bằng âm nhạc. Giọng hát của cô hòa quyện với giai điệu, vẽ nên một bức tranh tình yêu đầy mộng mơ và trong sáng.Trần Kỳ được cổ vũ trước khi lên sân khấu.
Khi điệp khúc vang lên, cả không gian như ngưng đọng.
“Em vẽ anh thành một bông hoa, một bông hoa chưa nở,
Sẽ vẽ những nỗi nhớ từng giọt nhỏ thành cơn mưa rơi xuống,
Mỗi khi em không ở đây, xin hãy nhớ tình yêu của em,
Ngay dưới cùng một bầu trời không xa vời để tưới tắm…”Trần Kỳ xúc động nhìn khán giả, nhận tràng pháo tay nồng nhiệt.
Giai điệu lôi cuốn đến ám ảnh, ca từ đẹp như một bài thơ. Khán giả, từ những người hoài nghi nhất, giờ đây đã hoàn toàn bị chinh phục. Họ nín thở lắng nghe, những cây gậy phát sáng trong tay bắt đầu khẽ đung đưa theo nhịp điệu du dương. Trong khoảnh khắc ấy, không ai còn nhớ cô từng là một người hát bè vô danh. Họ chỉ thấy một giọng ca đầy cảm xúc đang tỏa sáng rực rỡ. Và ở khu nghỉ ngơi, khuôn mặt vốn kiêu ngạo của Chu Thiến Thiến giờ đây chỉ còn lại một biểu cảm duy nhất: sự sững sờ không thể tin nổi.Điền Linh trình diễn "Anh ấy đã từng yêu".
Lương Vũ Đình trò chuyện sau màn trình diễn.