Giống như sợi dây đèn điện cũ bị giật đứt, Lý Lan cả người, bỗng chốc tắt lịm. Bà trở nên lạnh lẽo, thờ ơ, và sâu trong đôi mắt như có thứ gì đó đang bong tróc ra từng mảng. Bà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu bé đang đứng trước mặt.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, tim Lý Truy Viễn đập dữ dội, đau nhói như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu biết “người” này. Một “người” y hệt đang tồn tại bên trong cơ thể cậu. Lý Lan đã thua rồi. Ai mở lời trước, người đó sẽ thua. Giọng nói của bà vang lên, nhẹ nhàng hơn trước, nhưng lại lạnh lẽo như đang đánh giá một cỗ máy khiếm khuyết.
“Kỳ lạ và kích thích, rất dễ tăng ngưỡng. Khi ngưỡng của con tăng lên và không thể thỏa mãn được nữa, con sẽ chủ động lựa chọn trở thành như cô.”
Lý Truy Viễn nghiến chặt răng, hai tay chống lên mặt bàn, cơ thể bắt đầu run lên không kiểm soát.
Bà ta lại gần, ghé sát mặt, chăm chú quan sát cậu. “Con chắc cũng đã chọn một điểm tựa. Cô ấy là nơi con gửi gắm, còn con là gì của cô ấy? Nương tựa, hay cộng sinh? Con chắc… có thể kiên trì hơn cô một chút.”
Lý Lan đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu bé.
“Con cứ chơi tiếp đi. Đợi chơi chán rồi, chơi không nổi nữa, con trai thật sự của ta, sẽ đến tìm ta.”
Một cơn kinh hoàng dâng lên, Lý Truy Viễn dùng hết sức đẩy mạnh chiếc bàn, loạng choạng lùi lại, lưng đập vào thành tủ mới đứng vững được.
Cậu kinh hãi nhìn người đàn bà trước mặt. Bà ta không nhìn cậu nữa, chỉ lẳng lặng đi đến bồn rửa, cẩn thận rửa tay rồi nói vọng ra: “Làm người, thật dơ bẩn.”
Tiếng cửa mở rồi đóng lại vang lên. “Cạch, cạch.” Lý Truy Viễn ngồi sụp xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu. Cảm giác ngạt thở dữ dội ập đến, như thể cậu bị ném vào một chiếc chai thủy tinh bịt kín, gào thét cũng không thành tiếng.
Ánh mắt cậu dừng lại trên ấm nước sôi trên bàn. Cậu đứng dậy, bước tới, tay trái nắm lấy ấm nước, tay phải đặt ngay dưới miệng vòi.
Khói trắng bốc lên, dòng nước nóng bỏng bắt đầu nhỏ xuống.
“Tách… tách…”
Cậu giật vội tay lại. Nước sôi rơi xuống nền đất. “Không thể làm vậy,” cậu lẩm bẩm, “A Ly sẽ tức giận.”
Chỉ một ý nghĩ đó thôi cũng đủ để chút không khí trong lành tràn vào không gian ngột ngạt. Cậu tham lam hít thở.
Trải qua một đêm không ngủ trên máy bay, Lý Truy Viễn về đến nhà cụ nội trước khi trời tối. Cậu đi thẳng lên phòng. A Ly đang ở đó, cầm một chiếc bào nhỏ, cẩn thận bào một tấm bài vị cũ. Thấy cậu ở cửa, cô bé ngẩng đầu, khoé môi khẽ cong lên, đôi mắt sáng bừng.
Nhưng rồi, cô bé dường như cảm nhận được điều gì đó, nét vui mừng trên mặt chùng xuống.
“Xem này, không có.” Lý Truy Viễn xòe hai bàn tay ra trước mặt A Ly. Lòng bàn tay cậu hoàn toàn lành lặn. “Cháu đã nhịn được. Thật đấy, cháu đã làm được.”
Cậu nói như đang khoe thành tích, một thành tích còn quan trọng hơn cả giải thưởng Olympic Toán học. Nụ cười trên môi A Ly lại hiện ra. Sợi dây thần kinh căng như chão của Lý Truy Viễn cuối cùng cũng được thả lỏng. Cậu đi đến giường, nằm xuống, và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Đêm đó, A Ly lại thức trắng, ngồi bên giường canh cho cậu.
Những ngày sau đó, không khí Tết dần tràn về. Tiệm tạp hóa của dì Trương bày bán đủ loại pháo hoa. Lý Truy Viễn mua vài hộp pháo rồi về nhà. Cậu xin anh Nhuận Sinh hai nén hương đang cháy, đưa một nén cho A Ly.
Trong sân và vườn rau phía dưới, hai đứa trẻ lặng lẽ châm từng que pháo. Tiếng nổ lách tách vang lên, không ồn ào, chỉ đủ để phá tan sự tĩnh lặng.
Âm Manh từ trong nhà bước ra, nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa, bất giác nói: “Hai đứa chúng nó thật thú vị.”
Nhuận Sinh đang vót roi mây, nghe vậy liền hỏi: “Em cũng muốn đốt pháo à?”
Âm Manh gật đầu: “Được ạ, sắp Tết rồi mà.”
“Em đợi chút.” Nhuận Sinh đặt công việc xuống, đi vào buồng trong rồi ôm ra tám quả pháo đại to bằng bắp tay. Anh đưa cho Âm Manh. “Đây, đốt đi.”
Âm Manh ngạc nhiên: “Đốt cái này ạ?”
Nhuận Sinh gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ xa xăm. “Đúng vậy. Không đốt là hỏng mất.”
(Hết phần 142)