“Bốp!”

Cây bút lông trong tay Liễu Ngọc Mai bỗng vỡ vụn thành bột, từ từ rơi xuống theo kẽ ngón tay.

Cây bút lông vỡ vụn trong tay Liễu Ngọc Mai.Cây bút lông vỡ vụn trong tay Liễu Ngọc Mai.

Bà sững sờ, một ý nghĩ kinh hoàng vừa loé lên trong đầu. “Dì Lưu… thằng nhóc này, chỉ trong một đêm, đã đọc xong cả cuốn sách này rồi!”

Chỉ vài phút trước, bà vẫn đang khổ sở vắt óc. Khí tượng mà Lý Truy Viễn lĩnh ngộ được từ cuốn “Liễu Thị Vọng Khí Quyết” quá đỗi hàm súc, không tài nào diễn tả trọn vẹn bằng lời. Mực đã cạn, giấy đã hết. Dì Lưu tất bật đi cắt thêm giấy, lúc quay lại đã thấy mười trang giấy lớn được viết đầy chữ, mà đó mới chỉ là phần mở đầu của quyển thứ nhất.

Liễu Ngọc Mai cầm bút lông, suy nghĩ về khí tượng.Liễu Ngọc Mai cầm bút lông, suy nghĩ về khí tượng.
Dì Lưu ngạc nhiên nhìn mười tờ giấy đã viết.Dì Lưu ngạc nhiên nhìn mười tờ giấy đã viết.

Trong lúc nghỉ tay, một ý tưởng chợt nảy ra. Bà thử viết theo một lối chữ mới, xiêu vẹo, tự do, như thể để ý cảnh hòa vào nét bút. Dì Lưu lắc đầu không hiểu, nhưng Liễu Ngọc Mai thì giật mình tỉnh ngộ. Lối viết này chỉ có thể thành công khi người viết đã thông suốt toàn bộ hai mươi bốn quyển sách, trước sau hô ứng. Vậy mà thằng nhóc kia lại lĩnh ngộ được nó chỉ sau một đêm.

Trong đầu bà hiện lên hình ảnh Lý Truy Viễn ngồi trên ban công, lật sách còn nhanh hơn xem truyện tranh. Bà rùng mình. “Đọc sách như ăn cơm, ăn quen đồ ngon, làm sao nuốt nổi những thứ thô thiển?” Nếu tuyệt học Liễu gia chỉ là một trong những “món ngon” đó, thì suốt một năm qua, nó đã đọc bao nhiêu cuốn sách kinh thiên động địa khác? Không gian thư phòng chìm vào im lặng ngắn ngủi.

Liễu Ngọc Mai hồi tưởng Lý Truy Viễn đọc sách nhanh.Liễu Ngọc Mai hồi tưởng Lý Truy Viễn đọc sách nhanh.
Không gian thư phòng chìm vào im lặng ngắn ngủi.Không gian thư phòng chìm vào im lặng ngắn ngủi.

Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ, Lý Truy Viễn đang an ủi một cô bé.

“A Ly, nhiều mảnh vụn gỗ này đủ rồi.”

A Ly cúi đầu nhìn những mảnh gỗ bào vương vãi khắp sàn, nét mặt có chút buồn bã. Cô bé cảm thấy món quà nhập môn mà bà nội tặng cho Lý Truy Viễn—cuốn sách gia truyền quý giá—là quá hậu hĩnh, còn mình chỉ có thể bào thêm vài cái bài vị tổ tiên để bù đắp.

A Ly buồn bã nhìn những mảnh vụn gỗ khắp sàn.A Ly buồn bã nhìn những mảnh vụn gỗ khắp sàn.

Lý Truy Viễn nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang chau lại của cô bé. “Quà gì không quan trọng, đó là tình cảm. Hơn nữa… Bác sĩ A Ly à, anh còn nợ nhà em nhiều tiền chữa bệnh lắm đấy.”

Lần đầu tiên được gọi là “bác sĩ”, đôi mắt A Ly lập tức sáng bừng lên. Cả căn phòng đang kéo rèm dường như cũng trở nên rực rỡ. Cô bé vui vẻ đưa tay, véo nhẹ vào má Lý Truy Viễn, rồi lại véo má mình, một cử chỉ thân thuộc và ngô nghê. Lý Truy Viễn mỉm cười, cảm nhận cơn đau nhẹ như kim châm, một dấu hiệu cho thấy “lớp da người” của anh đang dần hồi phục.

Đôi mắt A Ly sáng lên khi được gọi là bác sĩ.Đôi mắt A Ly sáng lên khi được gọi là bác sĩ.
Căn phòng kéo rèm trở nên tươi sáng.Căn phòng kéo rèm trở nên tươi sáng.
A Ly véo má Lý Truy Viễn, rồi véo má mình.A Ly véo má Lý Truy Viễn, rồi véo má mình.

Gần trưa, anh phải quay lại trường. Bước ra sân, anh quay đầu lại, thấy A Ly đang đứng trên ban công tiễn mình. Anh vẫy tay, cô bé cũng cứng nhắc giơ tay đáp lại. Anh biết, cả hai người họ đều đang tốt lên.

Lý Truy Viễn vẫy tay chào A Ly trên ban công.Lý Truy Viễn vẫy tay chào A Ly trên ban công.

Trên đường về ký túc xá, một cô gái mặc váy trắng xinh xắn chạy đến chặn anh lại. “Em trai, em có thể làm người mẫu cho tụi chị vẽ ký họa được không?” Lý Truy Viễn lùi lại, tránh bàn tay đang định chạm vào má mình, rồi lạnh lùng lắc đầu. “Không được.”

Cô gái váy trắng tiếp cận Lý Truy Viễn để làm người mẫu.Cô gái váy trắng tiếp cận Lý Truy Viễn để làm người mẫu.

Không khí yên tĩnh trong ký túc xá chẳng kéo dài được bao lâu.

“RẦM!”

Cánh cửa một phòng gần đó bị đạp tung ra. Giọng một tên đàn anh hống hách vang lên: “Kiểm tra nội vụ! Mau chào bộ trưởng Tiền của Hội sinh viên đi!”

Cánh cửa ký túc xá bị đạp tung ra.Cánh cửa ký túc xá bị đạp tung ra.

Đàm Văn Bân đang đọc sách, bực mình lẩm bẩm: “Làm như oai lắm.”

Anh ta đứng dậy, lẳng lặng xoay tấm gương đồng trên chiếc ghế gỗ hướng ra cửa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng họ cũng bị đẩy mở. “Cạch!”

Hai gã sinh viên, một béo một gầy, vừa bước vào định la lối, bỗng cả hai bắt đầu quay tít tại chỗ như hai con quay. Chúng quay đến chóng mặt, lảo đảo ngã ra ngoài rồi nôn thốc nôn tháo, hoàn toàn không nhớ chuyện gì vừa xảy ra. Đàm Văn Bân đắc ý vỗ tay, quay lại bàn tiếp tục học.

Hai người béo gầy xoay vòng không kiểm soát.Hai người béo gầy xoay vòng không kiểm soát.

Chiều tà, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Đàm Văn Bân hớn hở dẫn một người bạn về. “Anh Tiểu Viễn, giới thiệu với anh, đây là Lâm Thư Hữu, bạn cùng phòng của Lục Nhất. A Hữu, mau gọi đại ca đi.”

Chàng trai tên Lâm Thư Hữu, dáng người cao gầy, có vẻ nhút nhát, ngoan ngoãn cúi đầu: “Đại ca chào anh.”

“Các cậu cứ tắm từ từ, tôi về phòng trước.” Lý Truy Viễn gật đầu đáp lại rồi quay đi.

Trở lại căn phòng yên tĩnh, anh khép cửa, xoay tấm gương đồng lại vị trí cũ. Rồi anh bình thản mở một hộp giày cũ đặt dưới gầm giường. Bên trong là một đôi giày cao gót của phụ nữ.

Lý Truy Viễn lấy đôi giày cao gót nữ ra.Lý Truy Viễn lấy đôi giày cao gót nữ ra.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi giày, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh. Trong đầu anh, hình ảnh gã trai cao gầy, nhút nhát tên Lâm Thư Hữu vừa rồi hiện lên rõ mồn một.

Là hắn

(Hết phần 170)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 170: