Tám nghìn chữ. Hơn tám nghìn chữ hiện lên lạnh lẽo dưới ánh đèn bàn, và trong lồng ngực tôi chỉ có một khoảng trống rỗng đến đáng sợ. Từng câu, từng chữ mà tôi đã chắt chiu suốt bao đêm, giờ đây đọc lại nghe như tiếng vọng xa lạ. Những nhân vật tôi từng yêu thương, giờ đây chỉ là những con rối vô hồn, di chuyển trên một sân khấu kịch ọp ẹp, nói những lời sáo rỗng mà chính tôi cũng không còn tin nổi.

Tôi tựa lưng vào ghế, cảm nhận cái lạnh thấm qua lớp áo mỏng. Đôi mắt tôi mỏi nhừ, rát bỏng sau nhiều giờ dán vào màn hình. Tôi đã cố gắng. Thật sự đã cố gắng. Tôi đã đào sâu vào cốt truyện, đã tìm kiếm từng tia sáng cảm hứng trong những góc tối tăm nhất của tâm trí. Nhưng sản phẩm cuối cùng chỉ là một đống tro tàn, một bản thảo tệ hại không hơn không kém.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đặc quánh. Thành phố đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại tôi và sự thất bại này. Tôi có thể nghe thấy tiếng họ, những độc giả đang chờ đợi. Tiếng thì thầm của họ len lỏi qua những khe cửa, một lời nhắc nhở về lời hứa của tôi. “Tối nay sẽ có chương mới,” tôi đã quả quyết như vậy. Nhưng tôi không thể trao cho họ thứ rác rưởi này. Đây không phải là câu chuyện mà họ xứng đáng được nghe, cũng không phải là thế giới mà tôi muốn tạo ra.

Bàn tay tôi run rẩy đưa lên, ngón trỏ lơ lửng trên phím xóa. Con trỏ chuột nhấp nháy trên màn hình, một nhịp đập nhỏ nhoi, đều đặn, như đang đếm ngược số phận của tám nghìn con chữ vô tội. Xóa đi có nghĩa là đêm nay sẽ không có gì cả. Xóa đi có nghĩa là thừa nhận sự bất lực của chính mình. Nhưng giữ lại nó còn tồi tệ hơn, đó là một sự phản bội.

Một tiếng click khô khốc vang lên trong tĩnh lặng. Và rồi, tất cả biến mất. Màn hình trắng xóa đến nhức mắt. Tám nghìn chữ tan thành hư không. Chỉ còn lại một khoảng không vô tận và cảm giác nhẹ nhõm đến lạ lùng, xen lẫn một cơn hoảng loạn âm ỉ.

Bản thảo bị xóa bỏ, chờ đợi chương mới vào ngày mai.Bản thảo bị xóa bỏ, chờ đợi chương mới vào ngày mai.

Tôi hít một hơi thật sâu, không khí ban đêm lạnh buốt tràn vào lồng ngực. Không sao cả. Xóa đi rồi viết lại. Sự trống rỗng trên màn hình giờ đây không còn là một sự kết thúc, mà là một khởi đầu. Một lời thách thức. Một trang giấy trắng tinh khôi đang chờ đợi một câu chuyện xứng đáng hơn.

Đêm nay sẽ không có chương mới. Nhưng ngày mai, tôi sẽ bù lại. Tôi sẽ trả cho họ, cho những nhân vật của tôi, và cho chính bản thân mình một món nợ. Ngày mai, sẽ không phải là tám nghìn chữ. Sẽ là hai vạn chữ, tuôn chảy từ một nguồn cảm hứng đã được thanh tẩy bằng thất bại. Ngày mai, câu chuyện sẽ thực sự bắt đầu.

(Hết phần 177)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 177: