Giữa đám đông y bác sĩ đang hoảng loạn trên sân thượng, Lý Truy Viễn không dừng lại, không nói một lời. Anh luồn qua họ, dứt khoát chạy thẳng về phía Chu Vân Vân đang chênh vênh nơi mép vực.

Lý Truy Viễn dứt khoát chạy về phía Chu Vân Vân.Lý Truy Viễn dứt khoát chạy về phía Chu Vân Vân.

Vài phút trước, khi còn ở dưới cầu thang, lý trí lạnh như băng của anh đã thắng thế. Anh biết, không thể cứ thế xông ra. Chu Vân Vân đang chìm trong ảo giác, càng là người thân thiết, trong tầm nhìn méo mó của cô lúc này, lại càng đáng sợ. Anh ném Thất Tinh Câu cho Đàm Văn Bân, nhanh chóng dùng đất sét đỏ vẽ lên trán mình một ký hiệu đơn giản. Nhưng với Đàm Văn Bân, anh vẽ phức tạp hơn, một vòng đỏ giữa trán cùng những đường viền bay lượn trên mày và khóe miệng, tạm thời thay đổi tướng mạo, mượn về một “vô cấu tướng” sạch sẽ.

Lý Truy Viễn dừng bước, suy tư trước cửa sân thượng.Lý Truy Viễn dừng bước, suy tư trước cửa sân thượng.
Lý Truy Viễn vẽ dấu đỏ lên trán Đàm Văn Bân.Lý Truy Viễn vẽ dấu đỏ lên trán Đàm Văn Bân.

Giờ đây, khi Lý Truy Viễn lao đến, ánh mắt hoảng loạn của Chu Vân Vân quả nhiên bị Đàm Văn Bân thu hút. Gương mặt vốn là một con quái vật máu me không da trong mắt cô, bỗng nhiên biến dạng rồi trở lại thành “Đàm Văn Bân”. Giữa một bầy ác quỷ, cô thấy một người bình thường. Cô quay người, vô thức đưa tay về phía anh.

Đó là khoảnh khắc Lý Truy Viễn chờ đợi. Anh vung Thất Tinh Câu, cây gậy tre trong nháy mắt hóa thành một chiếc cần câu dài. Chiếc móc ở đầu cần siết chặt, móc gọn lấy cổ tay Chu Vân Vân. Bằng toàn bộ trọng lượng cơ thể, anh kéo giật cô vào trong. Cùng lúc đó, Đàm Văn Bân đã lao tới, trượt người trên mặt đất, đỡ gọn lấy thân hình mềm oặt của cô gái, không để cô ngã xuống sàn.

Lý Truy Viễn dùng Thất Tinh Câu móc lấy cổ tay Chu Vân Vân.Lý Truy Viễn dùng Thất Tinh Câu móc lấy cổ tay Chu Vân Vân.
Đàm Văn Bân trượt người đỡ lấy Chu Vân Vân.Đàm Văn Bân trượt người đỡ lấy Chu Vân Vân.

Nhưng ngay khi nhìn gần, gương mặt “Đàm Văn Bân” lại biến thành con quái vật không da. Chu Vân Vân thét lên, điên cuồng cào cấu. Đàm Văn Bân chỉ nhắm nghiền mắt, nghiến răng chịu đựng, vòng tay ôm chặt lấy cô. Lý Truy Viễn bước tới, khớp ngón tay gõ nhẹ ba lần lên trán cô. Ánh mắt Chu Vân Vân lập tức trở nên mơ màng, cơ thể mềm nhũn ra, bất động.

Đàm Văn Bân nhắm mắt chịu đựng Chu Vân Vân cào cấu.Đàm Văn Bân nhắm mắt chịu đựng Chu Vân Vân cào cấu.
Lý Truy Viễn gõ trán Chu Vân Vân, làm cô mơ màng.Lý Truy Viễn gõ trán Chu Vân Vân, làm cô mơ màng.

Trong phòng bệnh riêng, sau khi Đàm Văn Bân dùng thân phận “cảnh sát” để giải tán đám đông, không khí cuối cùng cũng tĩnh lặng. Anh ngồi bên giường, khẽ rít lên một tiếng, vuốt ve gương mặt và cổ chi chít vết cào rớm máu.

Đàm Văn Bân vuốt ve gương mặt đầy vết cào.Đàm Văn Bân vuốt ve gương mặt đầy vết cào.

“Tiểu Viễn ca, vừa nãy em nóng vội quá,” Đàm Văn Bân cúi đầu nhận lỗi.

Lý Truy Viễn chỉ đáp gọn: “Không sao, cô ấy cào không chết được cậu đâu. Gọi cho bố cậu đi, bảo ông ấy xử lý chuyện này theo hướng một vụ án đầu độc. Như vậy mới bảo vệ được tương lai cho cô ấy.”

Đàm Văn Bân sững người. Trong khi cậu chỉ lo cho bệnh tình của Chu Vân Vân, thì Lý Truy Viễn đã tính đến cả đường lui cho cô sau này. “Để Lâm Thư Hữu vào đi,” Lý Truy Viễn nói thêm.

Ngoài hành lang, Lâm Thư Hữu đang ngồi co ro trên ghế, hai nắm đấm siết chặt, gương mặt nghiêm trọng. Anh đang tự phê bình dữ dội vì đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Lâm Thư Hữu ngồi tự phê bình dữ dội ngoài hành lang.Lâm Thư Hữu ngồi tự phê bình dữ dội ngoài hành lang.

“A Hữu, vào đi,” Đàm Văn Bân gọi.

Lâm Thư Hữu lập tức xách ba lô vào. Theo lời Lý Truy Viễn, anh cầm bùa giấy đi khắp phòng, dán thử lên tường, lên trần nhà, tìm kiếm dấu vết tà khí. Nhưng sau một hồi bận rộn, tất cả bùa giấy đều giữ nguyên màu vàng.

Lâm Thư Hữu dán bùa giấy khắp phòng bệnh.Lâm Thư Hữu dán bùa giấy khắp phòng bệnh.

“Tiểu Viễn ca, trong này… rất sạch sẽ,” Lâm Thư Hữu báo cáo.

“Đúng vậy,” Lý Truy Viễn gật đầu. “Vấn đề, nằm ở chỗ đó.”

Trên người Chu Vân Vân không có tà khí bám theo, trong phòng cũng không có dấu vết. Chỉ có một khả năng.

“Tiểu Viễn ca,” Lâm Thư Hữu cẩn thận hỏi, “có khi nào Chu Vân Vân bị người ta ‘đánh’ rồi không? Ý em là… hạ chú.”

Lý Truy Viễn nhìn anh ta.

“Chùa của chúng em làm sao biết được thứ này?” Lâm Thư Hữu ưỡn ngực, dõng dạc nói. “Bất kỳ môn phái nào có lòng tự trọng và đạo đức đều sẽ không làm những việc âm hiểm, đê tiện như vậy, thậm chí còn không thèm học những mánh khóe đó!”

Lâm Thư Hữu tự hào khẳng định đạo đức môn phái.Lâm Thư Hữu tự hào khẳng định đạo đức môn phái.

Anh ta nói xong, nhưng căn phòng lại chìm vào im lặng. Lý Truy Viễn không hề hưởng ứng. Một cảm giác bất an ập đến, Lâm Thư Hữu lí nhí hỏi:

“Tiểu Viễn ca, lẽ nào… anh biết?”

Sự im lặng kéo dài thêm một giây, trước khi Lý Truy Viễn đáp lại, giọng bình thản đến đáng sợ.

“Ừm, anh biết.”

Anh thực sự biết. Nhưng điều anh không hiểu là, chú thuật muốn có hiệu quả kinh người như vậy, cái giá phải trả là cực lớn, kẻ ra tay sẽ phải chịu tổn hại gấp nhiều lần nạn nhân. Ai lại có thù oán sâu đậm đến mức bất chấp tất cả để nguyền rủa một cô sinh viên bình thường như Chu Vân Vân?

(Hết phần 245)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 245: