Tiếng kêu ai oán của con mèo đen xé tan màn đêm, nhưng ánh mắt nó không còn vẻ thù địch. Nó chỉ nhìn Lý Truy Viễn, ánh nhìn uất ức và bất lực. Nó giơ vuốt, đẩy về phía trước. Một lần, rồi lại một lần nữa. Truy Viễn sững người. Cậu nhớ ra rồi. Trong bữa tiệc thọ hôm đó, ngay khoảnh khắc nguy cấp, chính Ngưu lão thái đã đẩy cậu ra, nói rằng: “Thằng bé con, bà nội đưa cháu đi trước.”

Mèo đen giơ móng vuốt, ra hiệu cho Lý Truy Viễn.Mèo đen giơ móng vuốt, ra hiệu cho Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn ngồi xổm xuống, ôm đầu, ghì chặt. Một cuộc chiến nổ ra trong tâm trí cậu. Cậu ghét cái lạnh lẽo đang trỗi dậy, cái logic tàn nhẫn muốn bóp nghẹt mọi cảm xúc, biến cậu thành một cỗ máy vô hồn… giống hệt mẹ cậu. Cậu sợ hãi cái ngày mình sẽ nhìn tình thân, tình bạn, mọi sự ấm áp trên đời này như một trò lãng phí ngu ngốc. Không! Cậu sẽ không biến thành con người mà chính mình cũng chán ghét.

Lý Truy Viễn ôm đầu, đấu tranh nội tâm dữ dội.Lý Truy Viễn ôm đầu, đấu tranh nội tâm dữ dội.

Cậu đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu. Khi nhìn lại con mèo, ánh mắt cậu đã trở lại vẻ ấm áp, thiện lương của một thiếu niên.

Lý Truy Viễn đứng dậy, nhìn mèo đen với vẻ thiện lương.Lý Truy Viễn đứng dậy, nhìn mèo đen với vẻ thiện lương.

“Bà ấy cần ta giúp?” Cậu nói, giọng quả quyết. “Dẫn đường đi.”

Con mèo đen gật đầu, quay người đi trước. Lý Truy Viễn lặng lẽ theo sau, bước chân chìm vào bóng tối.

Mèo đen dẫn đường, Lý Truy Viễn lặng lẽ đi theo.Mèo đen dẫn đường, Lý Truy Viễn lặng lẽ đi theo.

Nó dẫn cậu đến một con mương nhỏ, rồi đột ngột biến mất. Con mương quen thuộc, có ba tấm bê tông bắc ngang. Cậu nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng con mèo đâu. Nó không thể bỏ đi giữa chừng được. Lý Truy Viễn cúi xuống, nhìn vào khe hở giữa hai tấm bê tông.

Lý Truy Viễn nhìn xuống khe hở tấm bê tông.Lý Truy Viễn nhìn xuống khe hở tấm bê tông.

Từ dòng nước đen ngòm, một gương mặt từ từ trồi lên, đối diện với cậu qua khe hở. Da thịt nhợt nhạt, mái tóc bết dính. Dù đã chuẩn bị tinh thần, một luồng khí lạnh vẫn chạy dọc sống lưng Lý Truy Viễn. Gương mặt ấy trôi theo dòng nước, rồi tiếng “phụt” vang lên. Một thân hình đứng thẳng dậy giữa mương sâu. Đó là Ngưu lão thái, nhưng không phải hình hài cậu từng thấy. Quần áo chỉ còn là những mảnh giẻ rách, da thịt mục rữa từng mảng lớn, để lộ những lỗ sâu và vết chuột cắn. Bà ấy bước ra khỏi dòng nước, ướt sũng và rệu rã, rồi đứng trước một căn nhà cấp bốn xiêu vẹo.

Khuôn mặt bà lão hiện ra từ dòng nước mương.Khuôn mặt bà lão hiện ra từ dòng nước mương.
Ngưu lão thái nổi lơ lửng, cơ thể mục rữa trong mương.Ngưu lão thái nổi lơ lửng, cơ thể mục rữa trong mương.
Ngưu lão thái ướt sũng, bước ra khỏi mương.Ngưu lão thái ướt sũng, bước ra khỏi mương.
Lý Truy Viễn đứng trước căn nhà cấp bốn mục nát.Lý Truy Viễn đứng trước căn nhà cấp bốn mục nát.

“Bà ấy sống cả đời, chưa một khắc nào là của riêng mình,” giọng nói của bà lão vang lên, ám ảnh và ảo não, như tiếng vọng từ chính con mương. “Nuôi con, nuôi cháu, như một cái bánh xe cũ kỹ, cứ lăn mãi không ngừng. Khi già yếu, không còn hữu dụng, bà ấy trở thành gánh nặng. Chúng nhốt bà ấy trong căn nhà này.”

Cánh cửa mục nát tự động kẽo kẹt mở ra. Bên trong, một cảnh tượng kỳ dị hiện ra. Ba anh em nhà họ Ngưu, đầu thắt khăn tang trắng, đang quỳ gục bên giường mà khóc lóc thảm thiết.

Ba anh em Ngưu gia khóc tang trong căn nhà.Ba anh em Ngưu gia khóc tang trong căn nhà.

“Chúng giả vờ mang cơm mỗi ngày, nhưng bát luôn trống rỗng. Bà ấy đói đến lả đi, phải ăn cả côn trùng, rêu mốc để cầm cự. Vậy mà, bà ấy vẫn chia cho ta, một con mèo già, một nửa số côn trùng khó khăn lắm mới bắt được.”

Ngưu lão thái chỉ tay về phía Ngưu Phúc đang gào khóc. “Nó đó, lúc nhỏ bệnh tật, chính tay bà ấy bế đi chạy chữa. Lúc không có tiền, bà ấy quỳ xuống van xin thầy lang.”

Ngưu lão thái chỉ vào Ngưu Phúc đang khóc tang.Ngưu lão thái chỉ vào Ngưu Phúc đang khóc tang.

Bà lại chỉ sang Ngưu Thụy, rồi Ngưu Liên. Bà kể tội từng đứa một, từng sự hy sinh của người mẹ, từng sự bội bạc của những đứa con.

“Đêm đó, đến lượt con gái út ‘mang cơm’. Nó thấy bà ấy sống dai quá, phiền phức quá, liền kéo bà từ trên giường, vứt thẳng xuống con mương này mà dìm chết.”

Lý Truy Viễn rùng mình. “Vậy là, bà và nó đã chết cùng nhau?”

“Đúng vậy. Ta nhảy xuống theo bà ấy, ta tức giận, ta cắn xé cơ thể bà ấy, căm hận sự ngu ngốc của bà. Rồi chúng ta… sống lại, thành ra thế này.” Gương mặt bà lão bắt đầu biến dạng, những sợi lông tơ mịn màu đen mọc ra từ những vết sẹo.

Khuôn mặt Ngưu lão thái biến đổi, mọc lông tơ mịn.Khuôn mặt Ngưu lão thái biến đổi, mọc lông tơ mịn.

“Ta muốn báo thù!” Bà ta gầm lên, cơ thể run rẩy, những con giun đất, chuột chết từ trong người rơi lả tả xuống đất. “Nhưng ta không thể! Bà ấy và ta là một! Bản năng của người mẹ ngu ngốc ấy vẫn còn đây. Chỉ cần ta giết một trong ba đứa này, bà ấy sẽ thức tỉnh và trói buộc ta, không cho ta động đến hai đứa còn lại!”

Ngưu lão thái tức giận, vật chất phân hủy rơi ra.Ngưu lão thái tức giận, vật chất phân hủy rơi ra.

“Vậy là, bà muốn giết cả ba?” Lý Truy Viễn hỏi.

“Tất nhiên! Ta không muốn chọn, ta muốn tất cả chúng phải trả giá!”

Lý Truy Viễn nhìn thẳng vào khuôn mặt mèo gớm ghiếc, rồi mỉm cười một cách kỳ lạ.

“Vậy thì đừng giết ai cả.”

“Thằng bé con, cháu nói cái gì?” Ngưu lão thái gầm gừ, hai tay xương xẩu bóp chặt lấy vai cậu.

“Bởi vì có một cách báo ứng còn tốt hơn cả cái chết.” Lý Truy Viễn điềm tĩnh nói, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Lý Truy Viễn mỉm cười, đề xuất cách báo ứng.Lý Truy Viễn mỉm cười, đề xuất cách báo ứng.

“Làm tàn phế một đứa, làm điên một đứa, rồi để đứa còn lại phải chăm sóc chúng. Để chúng nhìn lũ con cháu mà chúng hết mực yêu thương, đối xử với chúng y hệt như cách chúng đã đối xử với mẹ mình. Đó mới là báo ứng… hoàn hảo nhất.”

(Hết phần 28)

Tóm tắt:

Nhân vật xuất hiện:

Từ khoá chương 28: