Sự ấm áp hiếm hoi trên lòng bàn tay bỗng hóa thành cơn đau buốt thấu xương. Lý Truy Viễn cứng người, nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi. Năm ngón tay A Ly, vốn đang dịu dàng vuốt ve vết bỏng của anh, giờ đây lại cắm sâu vào da thịt.
"A Ly, anh đau… anh đau!"
Anh bật người dậy, cố gắng gỡ tay ra nhưng vô ích. Cô bé siết chặt hơn nữa, tựa như muốn dùng móng tay cày nát lòng bàn tay anh. Mọi lời van xin đều tan vào không khí. Đôi mắt A Ly vốn trong veo giờ đây trống rỗng, vô hồn. Toàn thân cô bé run rẩy, một luồng khí tức nguy hiểm toát ra, lạnh lẽo và chết chóc.
Đó là một đêm không ngủ. Anh ngồi thất thần trên ban công nhìn trời đêm đen kịt, cố xua đi những phiền muộn sau cuộc điện thoại của mẹ. Rồi A Ly lặng lẽ đến bên, chủ động chia cho anh nửa chiếc áo choàng ấm áp. Từ dưới sân, bà Liễu Ngọc Mai đã nhìn thấy tất cả, trái tim bà trào dâng một niềm hy vọng mãnh liệt. Cháu gái bà, cuối cùng cũng đã có tiến triển.
Vậy mà giờ đây, tia hy vọng ấy đã bị chính tay anh dập tắt. Anh biết A Ly tức giận vì điều gì. Cô bé đã nhìn thấy vết bỏng, dấu hiệu cho thấy người mà cô bé tin tưởng cũng đang tự bước chân vào vực sâu tăm tối. Anh giật mạnh tay ra, máu tuôn ướt đẫm. A Ly lặng lẽ quay đi, trở về phòng đông, bỏ lại chiếc áo choàng trên ghế.
Sáng hôm sau, mọi thứ trở lại như cũ. Tệ hơn cả lúc ban đầu. Cô bé ngồi sau ngưỡng cửa, ánh mắt vô hồn, không cho bất cứ ai lại gần, kể cả anh. Liễu Ngọc Mai nhìn cảnh ấy mà cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bà uất nghẹn nhìn lên bàn thờ tổ tiên, sự phẫn nộ không thể kìm nén.
Cùng lúc đó, ở văn phòng cục dân chính, Lý Tam Giang đập bàn giận dữ, không tin vào những gì mình vừa nghe. Chuyện nhập hộ khẩu cho cháu trai sao lại phức tạp đến thế?
Lý Truy Viễn phớt lờ ánh mắt cầu khẩn của bà Liễu. Anh biết, lại gần A Ly lúc này chỉ vô ích. Anh cần một cách khác. Anh nhớ đến những cuốn sách cổ. Nét chữ nguệch ngoạc, khó đọc, nhưng nội dung về phong thủy sông nước lại ẩn chứa bí mật. Anh so sánh nó với cuốn sách của nhà họ Tần, dần dần hiểu ra. Lần trước, A Ly ra khỏi phòng là vì con Mèo Mặt Già. Giờ đây, anh cần tái hiện lại một cảnh tương tự. Và đối tượng duy nhất anh có thể nghĩ đến là Tiểu Hoàng Oanh.
Đêm xuống, mang theo chuông và lư hương, anh đến bên ao cá. Một nghi thức đơn giản, và anh đã thành công đưa Tiểu Hoàng Oanh lên bờ, dẫn cô bé về nhà. Trong không gian mờ ảo như một giấc mộng, anh cuối cùng cũng đối mặt được với A Ly. Anh không giải thích, không xin lỗi dài dòng. Anh chỉ im lặng đứng đó, để A Ly biết rằng, ban công của anh vẫn luôn mở rộng, chờ cô bé bước ra.
Khi giấc mộng tan, anh mở mắt. Nhuận Sinh đang đứng canh gác bên bờ đập, tay cầm xẻng Hoàng Hà, vẻ mặt đầy cảnh giác. Đã đến lúc phải đưa Tiểu Hoàng Oanh về lại nơi của cô bé.
Khi đứng trước ao cá, một điều bất thường đập vào mắt anh. Anh vận dụng kiến thức từ cuốn sách có nét chữ khó đọc kia, và đột nhiên, một luồng linh quang lóe lên trong đầu. Anh hiểu rồi! Nét chữ nguệch ngoạc đó không phải là lỗi, mà là một thủ pháp cao cấp để nhìn thấu những bố cục phong thủy đã bị hư hại. Dưới cái nhìn méo mó, hỗn loạn ấy, bí mật của ao cá dần hiện ra.
Đây không phải là một cái ao bình thường. Đây là một huyệt thủy táng cực tốt, một nơi an nghỉ cho quý nữ, có thể tích tụ phúc trạch cho đời sau. Tiểu Hoàng Oanh vẫn chưa tan biến, chính là vì cô bé đang trấn giữ trên một nơi như thế này.
Hóa ra, huyệt đạo mà đám thủy hầu kia tìm kiếm lại ở ngay đây. Anh chợt tò mò, người đã sao chép lại cuốn sách gia truyền nhà họ Liễu với một sự lĩnh hội sâu sắc đến vậy, rốt cuộc là ai? Và sâu dưới đáy ao này, ngoài Tiểu Hoàng Oanh ra, còn ẩn giấu điều gì nữa?
(Hết phần 64)