Nghe xong chuyện Nhuận Sinh kể, mặt Đàm Văn Bân tái mét, kinh hoàng. Chú ta không tin nổi mình vừa ăn da của một tử thi nhập hồn. Run rẩy bước ra sân, chú ta châm một điếu thuốc để trấn tĩnh, nhưng tay bật diêm mãi không lên lửa. Đúng lúc đó, tiếng xe cảnh sát gầm lên, bố chú, Đàm Vân Long, sầm sập đi tới. Hai người đối mặt nhau, không khí căng như dây đàn. Một cú đá trời giáng của người cha khiến Đàm Văn Bân ngã lăn ra sân đập. “Bố!” May sao, ông Lý Tam Giang kịp thời chạy ra can ngăn, dùng lời lẽ khéo léo hòa giải cuộc cãi vã. Đợi Đàm Vân Long đi rồi, ông quay sang, tưởng như an ủi, lại tặng cho Bân một cú cốc đầu đau điếng, như một bài học nhớ đời.
Trong khi đó, thế giới của Lý Truy Viễn lại tĩnh lặng hơn nhiều. Cậu và A Ly ngồi chơi cờ, từng nước đi giúp cậu xoa dịu tâm trí đang gợn sóng. Đến bữa tối, nhìn A Ly ăn mì một cách tự nhiên, không còn câu nệ như trước, lòng cậu ấm áp lạ thường. Cô bé ăn xong, cậu dịu dàng cầm khăn lau đi vết thức ăn còn vương trên miệng A Ly. Buổi tối, trong khi Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân ngồi xem ti vi, cặm cụi làm đồ mã, thì Lý Truy Viễn trở về phòng, đối diện với lựa chọn của mình. Nhìn vào gương, cậu chỉ thấy một hình ảnh xa lạ, thôi thúc cậu phải tìm kiếm sức mạnh để tự vệ, dù con đường đó đầy rẫy hiểm nguy.
Sáng hôm sau, dưới ánh bình minh còn mờ sương, Lý Truy Viễn ngồi trên ghế mây, bắt đầu thực hành theo cuốn sách cấm. Cậu nhắm mắt, cố gắng dò tìm một tần số cộng hưởng, một cảm giác kết nối với thế giới vô hình. Bất chợt, một làn sóng mạnh mẽ đáp lại. Làn sương mù trong tâm trí cậu tan biến, và ở phía đối diện, cậu nhìn thấy một cô bé đang ngồi ôm gối… là A Ly.
(Hết phần 79)