“Tiểu Viễn ca, có bí kíp học tập nào dạy tôi không?” Đàm Văn Bân vừa đạp xe vừa hỏi. Lý Truy Viễn đáp thản nhiên: “Học… còn cần phương pháp nữa sao?” Câu trả lời khiến Bân méo mặt, nhưng cậu nhanh chóng chuyển chủ đề khi họ tới Bách Hóa Lầu. Bên trong, Lý Truy Viễn chọn một hộp nhạc và một chiếc khăn lụa cho A Ly, cô bé mà cậu luôn dành một sự quan tâm đặc biệt.
Mua sắm xong, cả ba ghé vào một con hẻm nhỏ ăn vặt. Chưa kịp gọi món, Đàm Văn Bân đã sững người. Sâu trong hẻm, cậu bạn cùng bàn của cậu đang bị bốn kẻ to con vây đánh. Không nói một lời, Đàm Văn Bân lao lên, tung một cú đá sấm sét vào một tên. Trận chiến không cân sức nổ ra. Lý Truy Viễn bình tĩnh quay sang chủ quán: “Hai mươi xiên gà, cay ngọt.” rồi ra hiệu cho Nhuận Sinh.
Nhuận Sinh bước tới, vặn cổ tay răng rắc, ánh mắt lạnh lùng. Anh ta túm lấy một tên, nhấc bổng lên không trung rồi tát tới tấp. Máu và răng văng tung tóe. Chưa dừng lại, Nhuận Sinh lao tới như một con bò tót, húc bay hai tên còn lại vào tường. Tên cuối cùng định bỏ chạy nhưng đã quá muộn. “Để tôi!” Đàm Văn Bân hét lên, lao vào đấm đá hả hê lên những kẻ đã gục ngã. Khi trận chiến kết thúc, Lý Truy Viễn đã ngồi sẵn bên bàn, điềm tĩnh ăn xiên que nóng hổi.
Về đến nhà, A Ly lặng lẽ ra đón, khiến Liễu Ngọc Mai thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, họ đến dự sinh nhật Thúy Thúy. Một cậu bé lạ mặt xuất hiện, giả vờ xấu hổ xin chơi cùng. Lý Truy Viễn nheo mắt quan sát. Vẻ mặt ấy có dấu vết của sự diễn xuất. Đây không phải một đứa trẻ. Đây là một người lùn trưởng thành. Nghi ngờ dấy lên, Lý Truy Viễn cử Đàm Văn Bân bí mật bám theo. Lát sau, Bân quay về với tin tức kinh người: người đàn ông đi cùng vừa châm thuốc cho “cậu con trai” bên vệ đường. Lý Truy Viễn lập tức vào nhà gặp bà của Thúy Thúy, người vừa nhận lời đến nhà kẻ lạ mặt kia làm lễ. “Bà Lưu, đó không phải cha con. Thằng bé kia mới là cha.” Nghe xong, bà lão sững sờ, rồi quyết đoán đặt lại tiền lên bàn. “Quan hệ đảo lộn, lễ này có vấn đề, ta không đi nữa!”
Vừa về tới sân nhà, tâm trạng mọi người còn đang vui vẻ thì Lý Tam Giang đã đứng đợi, vẻ mặt nghiêm trọng. Ông nhìn Nhuận Sinh, giọng trầm xuống: “Nhuận Sinh, có việc rồi. Chúng ta đến trấn Tây Đình, vớt xác.”
(Hết phần 81)