“Cậu ấy khát lắm!” Đàm Văn Bân gầm lên, tay vặn vòi nước lạnh của bệnh viện, mặc cho dòng nước máy tuôn xối xả vào chiếc cốc sứ. Trịnh Hải Dương trên giường bệnh rên rỉ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi khô nứt. Mọi chuyện bắt đầu từ lúc ở trường, khi Hải Dương đột ngột ngã gục. Không một giây chần chừ, Văn Bân đã xốc cậu bạn lên lưng, dùng một bộ động tác cõng người thành thạo đến đáng sợ, lao thẳng ra khỏi lớp.
Lý Truy Viễn bình tĩnh chỉ đường: “Xe ba gác của anh Nhuận Sinh ở ngoài cổng.” Cậu ra hiệu cho A Ly và Nhuận Sinh. A Ly ngoan ngoãn bước đến, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Lý Truy Viễn, ánh mắt dịu dàng tin tưởng. “Anh Nhuận Sinh, đưa A Ly về xong thì mang đồ nghề của chúng ta đến đây nhé.”
Giờ đây, trong phòng bệnh, Văn Bân cẩn thận đút từng ngụm nước lạnh cho Hải Dương. Cậu bạn uống ừng ực như thể đã đi qua sa mạc. Đúng lúc đó, cô giáo chủ nhiệm Tôn Tình cùng hai giáo viên khác thở hổn hển chạy vào. Cô hỏi han bác sĩ, biết không nguy hiểm tính mạng mới thở phào, rồi quay sang Văn Bân, giọng nghiêm khắc. “Đàm Văn Bân, Trịnh Hải Dương không sao rồi, em về trường ngay. Tối nay còn có bài kiểm tra.”
“Kiểm tra sao quan trọng bằng bạn bè,” Văn Bân lẩm bẩm, nhưng không dám cãi lại. Cậu biết mình phải đi, nhưng linh tính mách bảo nếu cậu rời đi, cậu sẽ lại bỏ lỡ điều gì đó quan trọng, điều mà cậu đã cố gắng học tập để được tham gia. Lúc quay lưng ở cửa, cậu ném cho Lý Truy Viễn một ánh nhìn cầu khẩn, nhưng Truy Viễn chỉ lặng lẽ quay đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý Truy Viễn kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, trầm tư. Cậu hỏi Hải Dương có nhớ gì không, nhưng cậu ta chỉ lắc đầu, nói rằng mình đột nhiên buồn ngủ rồi chẳng biết gì nữa. Cậu không nhớ mình đã hét lên những lời kỳ quái: “Có một con rùa, chôn dưới biển sâu; kẻ nào dám động, chết cả nhà!”
Một lát sau, Nhuận Sinh đến, vác theo một bộ dụng cụ bí ẩn. Không một lời giải thích, Lý Truy Viễn rút ra một tấm vải đen, nhẹ nhàng phủ lên mặt Trịnh Hải Dương. Tấm vải nằm im. Cậu lại rút ra một lá bùa tự vẽ, dán lên trán Hải Dương. Lá bùa không đổi màu. Dường như mọi chuyện thực sự đã ổn.
Khi Văn Bân thi xong tất tả chạy về, Hải Dương đã có thể xuống giường đi lại nhảy nhót, chứng tỏ mình hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng ngay sau đó, Văn Bân phát hiện ra một sự thật rùng rợn: ông bà của Hải Dương cũng vừa làm thủ tục xuất viện, và cả hai bên đều không hề biết người thân của mình cũng vừa nhập viện. Một sự trùng hợp đến ma quái.
Ngày hôm sau, điểm thi tháng được công bố. Đàm Văn Bân vỡ òa sung sướng khi nhìn điểm ngữ văn của mình. Điểm số của cậu đã nhảy vọt từ nhóm cuối lớp lên mức trung bình. Đó là thành quả của những ngày tháng cậu cặm cụi đọc cuốn “Giang Hồ Chí Quái Lục”, tay cầm cuốn từ điển dày cộp để tra từng từ cổ.
Nhưng niềm vui của Văn Bân nhanh chóng bị lu mờ bởi một cú sốc lớn hơn. Khi điểm của Lý Truy Viễn được đọc lên, cả lớp kinh ngạc đến sững sờ. Gần như tuyệt đối ở mọi môn, kể cả môn Anh văn không làm bài nghe. Cậu ta dễ dàng giành lấy vị trí thủ khoa toàn trường. Giữa những lời bàn tán, Lý Truy Viễn chỉ lặng lẽ gục đầu xuống bàn, ngủ gật. Đêm qua cậu đã quá mệt mỏi với việc học vẽ và nghiên cứu về những chuyện khác.
Giờ ra chơi, lớp trưởng Chu Vân Vân rụt rè tiến đến, nhờ Văn Bân chuyển giúp một cuốn vở bài tập khó cho Lý Truy Viễn. Hai người trao đổi cuốn vở ngoài hành lang, dưới những ánh nhìn tò mò của bạn học. Văn Bân nhận lời, trong lòng lâng lâng vì thành tích của mình và sự ngưỡng mộ dành cho cậu bạn thiên tài.
Nhưng khi trở lại lớp, nhìn gương mặt say ngủ của Lý Truy Viễn, Văn Bân chợt nhận ra. Đằng sau những điểm số hoàn hảo và vẻ ngoài bình thản ấy, là một thế giới mà cậu chưa thể chạm tới. Và lời nguyền ghê rợn về con rùa dưới đáy biển vẫn còn đó, lơ lửng như một bóng ma vô hình, chờ đợi thời điểm để kéo cả gia đình Trịnh Hải Dương xuống vực thẳm.
(Hết phần 99)